24/12/2016

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời vừa tắt bóng. Gia Bảo đang nấu cơm trong bếp thì nghe ''rình'' - tiếng cánh cửa đập vào tường. Gia Bảo không nhìn cũng biết ai đó đang vội, chỉ nói vọng ra:
-Cậu tối về ăn cơm không?
Giang cuống cuồng vừa thay quần áo vừa trả lời:
-Có. Để đồ ăn cho tớ nha!
-Sao vội vậy. Còn chưa đến giờ mà!
Tay vơ vội cái túi bên cạnh:
-Tớ hôm nay đổi ca.
Nói rồi  Giang chuẩn bị đi thì Bảo kéo lại:
-Cậu bỏ việc ở đó đi.
Đã nghe không biết bao nhiêu lần câu này rồi. Giang cũng chỉ cười xòa:
-Tớ nghỉ thì lấy gì mà ăn chứ!
Nói rồi Trường Giang đi như chạy để cho kịp giờ làm. Cậu không biết rằng người đứng cửa khi nghe cậu nói vậy chỉ muốn thì thầm bên tai cậu: ''Tớ có thể nuôi mà''. Nhưng ai kia đâu can đảm để nói ra.
Giang chạy vội xuống cổng ký túc xá là nhìn thấy ngay một chiếc cub màu xanh cốm nổi bật giữa đám đông. Giang vỗ vai người thanh niên trên xe đang nhìn ngó xung quanh:
-Thôi... Lát nữa đưa tôi về tôi đưa cậu đi xem. Cậu ở Hà Nội lâu vậy rồi mà thật sự chưa đi đâu sao?
Vừa nói Giang vừa trèo lên xe. Người thanh niên cười hì hì:
-Thì tôi bận rộn tối ngày. Ở Hà Nội lại không quen biết ai. Được chưa?
-Rồi.
-Ngồi vững nha! Tôi sẽ đi nhanh đó!
Giang ngồi sau đưa tay lên ôm eo người ngồi trên, hành động rất phối hợp nhưng mồm miệng thì không:
-Ok. Tôi xem xe cậu đi được quá 50km/h không mà bảo nhanh.
Người ngồi trên nổ máy, giận dỗi:
-Anh thật biết làm mất hứng người khác mà!
Hai người vội đến chỗ làm. Đường Hà Nội giờ tan tầm thật sự muốn nhanh mà không được.

Mất khoảng thời gian gấp đôi mọi khi thì hai người mới đến được quán. Giang nhìn xuống đồng hồ, may là chưa muộn, tháng lương được mấy đồng mà bị trừ lên trừ xuống chắc chết. 6 giờ quán vẫn chưa đông nhưng cũng không vắng. Đi từ cửa thì là hai người nhưng vào đến phòng quản lý báo danh thì còn mỗi mình Giang. Quản lý ngó sau lưng Giang:

-Nam đâu?

Lúc này Giang cũng mới phát hiện bên cạnh thiếu một người, Giang mở cửa to cho cả quản lý nhìn. Cô bé pha chế đi từ ngoài vào:

-Quản lý thật có phúc nha! Gặp được nhân viên nhiệt tình như vậy. Chưa vào đến cửa đã phục vụ khách!

Giang nhìn ra ngoài thì đã thấy Nam ngồi trò chuyện với một vài người đàn ông ở quầy. Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Nam quay sang nhìn ba người vẫy tay cười. Mấy người đàn ông ngồi cùng Nam cũng nhìn theo, thì thầm vào tai Nam gì đó rồi mấy người lại cười nói vui vẻ. Quản lý bảo Giang ký vào sổ điểm danh, tiện tay ký luôn cho Nam rồi ra sau thay đồ bắt đầu ca làm việc. Vừa ra khỏi phòng thay đồ thì lại gặp quản lý, có lẽ là cố tình đời Giang, quản lý nói nhỏ:

-Có phải cậu rất cần tiền không?

Giang cười cười nhìn quản lý như người ngoài hành tinh:

-Sếp à! Tiền thì ai chẳng cần chứ! Chẳng lẽ anh không cần?

Quản lý khó sử:

-Ý tôi không phải vậy mà là...

Quản lý nói nhỏ vào tai Giang gì đó. Đang nói nửa chừng thì Giang bị Nam kéo ra một khoảng với quản lý, Nam nhíu mày, giọng cáu kỉnh:

-Ông làm cái gì đấy hả? Lại định vớ vẩn cái gì? Anh ấy không làm đâu!

Quản lý nhìn nhìn Nam rồi không quay người đi. Giang thấy Nam vẫn đang xù lông, vỗ vai:

-Này! Cậu biết quản lý nói gì với tôi à mà bảo tôi không làm?

-Cái gì tôi chẳng biết! Ông ta lại bảo anh đi hầu hạ mấy bà vừa già vừa xấu chứ gì!

Giang nhìn Nam nói mà như muốn nhai nuốt luôn quản lý, không nhịn được cười:

-Ha ha ha... Cậu nghĩ nhiều rồi. Quản lý nói tôi dạy ông ta chút tiếng anh! Mấy ngày nữa chủ quán đến, có mang theo bạn nước ngoài, ông ta muốn nịnh hót một chút. Tôi chưa kịp từ chối thì cậu đã nhảy vào.

Nam khó hiểu:

-À!!! Cái đó hả! Mà sao anh từ chối? Không phải hầu hạ mấy bà vừa già vừa xấu mà.

Giang nhìn Nam nói như điều hiển nhiên:

-Cậu biết vì sao đến bây giờ tôi chưa ra trường không? Vì tôi còn nợ môn. Biết là môn gì không? Là tiếng anh đó. Ha ha ha. Quản lý xui xẻo.

Nam nhìn Giang cười một mình, ngạo kiều mà bỏ vào phòng thay đồ. Giang đứng nhìn cửa phòng tự nói:

-Mình nói gì làm cậu ta tức sao?

Cô bé nhân viên vừa tầm đi qua:

-Không phải anh làm anh ý tức mà là anh nói chuyện vô duyên. Tự nhiên cười như vậy người ta sẽ cho là anh nghĩ người ta ngốc.

Giang đơ mặt quay ra nhìn nhìn lại mình trong gương, gần 24 tuổi chưa có bạn gái, lẽ nào mình vô duyên thật. Xoa xoa mặt rồi ra ngoài quầy bắt đầu bận rộn, cũng quên đi chuyện lúc nãy.

Đến giờ tan ca, Giang đứng ở cửa chờ Nam. Lúc nào cậu ta cũng bị níu lại thêm 15, 20 phút. Đứng đuổi muỗi một chút thì Nam đi ra, đưa chìa khóa cho Giang:

-Anh mang xe về giúp tôi. Hôm nay tôi ở lại.

Giang như không vừa lòng:

-Cậu lại đi... Không thể không đi sao?

Nam quay vào trong, vừa đi vừa nói:

-Không làm tôi lấy gì mà ăn.

Bỏ lại Giang ở cửa. Giang cũng chỉ biết lắc đầu, ra lấy xe rồi về. Không phải chuyện gì mình cũng quản được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net