Chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn cứ như thường lệ. Tay vẫn chăm sóc cậu như vậy. Nhưng hôm nay, Non gọi cho cậu, hỏi thăm và nhắc cậu về nhà. Non đã không quên hỏi cậu Tay có thời gian không, rủ anh về chơi với gia đình vì anh cũng đã rất tận tâm với cậu trong thời gian qua. Cậu ậm ừ nói với ông rằng sẽ hỏi ý anh.

Sau khi dùng xong bữa tối, cả hai xem phim, đến lúc chuẩn bị vào giấc, cậu đã nói chuyện anh.

Gun: Anh...muốn về thăm Tankit không?

Anh kéo chăn lên cho cậu và cả anh.

Tay: Hửm? Sao em hỏi thế? Anh muốn chứ.

Gun: Vậy, trưa mai chúng ta về quê có được không?

Anh nhìn cậu, biểu lộ sự ngạc nhiên kèm với ánh mắt không tin những gì mình vừa nghe là sự thật.

Tay: Mai á? Chúng ta cùng đi sao?

Gun: Phải, chúng ta cùng đi.

Khóe môi của anh bắt đầu cong lên, đẹp tựa như vầng trăng khuyết.

Tay: Được, sáng mai anh sẽ thu xếp mọi thứ, đi về cùng em.

Gun: Vậy bây giờ phải ngủ sớm đi ạ. Ngày mai đường xa, sẽ mệt ạ.

Tay: Được được, đi ngủ thôi.

Anh vẫn rất vui mừng vì cậu chủ động ngỏ lời muốn cùng anh về quê, đối với anh mà nói, điều này như một tín hiệu, báo với anh biết rằng anh có khả năng và cơ hội theo đuổi cậu. Nhìn thấy được sự vui vẻ trên khuôn mặt của anh, cậu cũng thấy thích, dần dần, cậu suy nghĩ về anh nhiều hơn. Cậu chính là người có thể yêu được thì cũng có thể buông được. Những ngày qua, cậu thừa lúc anh làm cơm, cậu đã đọc kỹ những gì anh viết trong quyển sổ nhật ký của mình. Càng đọc, cậu càng cảm động, cảng trách bản thân khi ấy ánh mắt chỉ hướng về một phía mà không phát hiện ra, ngay bên cạnh cậu cũng có một ánh mắt rất tình cảm và yêu thương, vẫn luôn nhìn về phía cậu, dõi theo cậu.

Sáng hôm sau, Tay gọi cho Joy, dặn dò kỹ mọi chuyện, dặn cả Pim chăm sóc dọn dẹp nhà cửa, khi Tay không có nhà, thì Kin được ví như quản lý, có thể thay anh sắp xếp mọi chuyện. Lúc cần thiết thì hãy đến tìm anh. Chung quy vẫn là muốn lo cho mọi thứ vẹn toàn ở nhà hàng, vì ở nhà cũng không có việc gì đáng lo ngại.

Gun đã đời lịch trình đến hai tháng. Công ty đã đồng ý, đồng thời đây là thời gian để bộ phim vừa qua được xem xét và điều chỉnh cho tốt. Cậu có thể nghỉ ngơi, điều dưỡng vết thương cho tốt để khi quay lại, sẽ không làm ảnh hưởng công việc. Gun bảo rằng cậu muốn về quê một tháng, Tay cũng vì đó, sắp xếp lịch trình một tháng đề về cùng cậu. Dù cậu bảo anh không cần quá lo, khuyên anh nên trở về sớm lo việc kinh doanh. Nhưng anh nhất quyết không chịu, việc kinh doanh đã giao cho Joy quản lý, đồng thời anh có thể làm việc trực tuyến. Anh chuẩn bị hai vali đồ, một cái cho cậu, một cái cho anh, những đồ đạc cơ bản và cần thiết nhất, anh không quên mang theo thuốc, kẹo, và quyển sổ của mình.

Anh đưa cậu ra xe, vẫn ân cần đặt chiếc đệm bông lên ghế, sau đó mở nhạc cho cậu, anh vác hành lí đặt lên xe, rồi lái xe đưa cậu đi. So với cậu, anh còn hào hứng hơn nhiều. Nhân tiện có thời gian một tháng, anh cũng trở về thăm ông bà nội. Suốt dọc đường đi, anh đã kể cho cậu nghe về ông bà của mình. Lúc nhỏ anh được ông bà nội nuôi dưỡng, sau lớn lên đã theo ba mẹ lên thành thị, mấy tháng mới được về nhà thăm ông bà, nhưng từ khi ba mẹ sang nước ngoài trị liệu, anh phải tự gánh vác việc kinh doanh cũng như lo kinh tế cho gia đình. Gia đình bên ngoại cũng đã theo ba mẹ sang nước ngoài để lo cho mẹ anh, vì bà ngoại rất thương mẹ nên không muốn để mẹ anh một mình. Đôi lúc anh muốn trở về mà vẫn chưa đi được, anh vẫn thường gọi điện cho ông bà nội, để hỏi thăm, tiền anh kiếm được, đã gửi về không ít cho ông bà nội.

Xe dần lăn bánh ra khỏi thành thị tấp nập, ven đường dần thưa thớt nhà cửa hơn, cây xanh cũng nhiều hơn, cậu bảo anh tắt máy lạnh, mở cửa sổ. Bên ngoài, ánh mặt trời đang trưa nhưng không hề gắt gao chút nào. Cậu còn cảm giác ánh nắng hôm nay rất dịu, cậu hít lấy một hơi sâu, cậu đang cố hít lấy mùi không khí bên ngoài, cậu cảm nhận được sự mát mẻ và trong lành.

Tay: Em thấy sao? Thích không?

Cậu tươi cười hớn hở, gật đầu liên tục.

Gun: Dạ thích. Đã mấy tháng rồi, em chưa có cảm giác này. Ở mãi trong thành phố, ngột ngạt quá luôn.

Tay: Cũng đã lâu anh chưa trở về, đoạn đường này cũng không có gì thay đổi. Ây ya, thoải mái thật đấy.

Nụ cười của anh mãn nguyện, nhìn sang cậu, cậu đang nhắm mắt, tận hưởng làn gió từ bên ngoài thổi vào. Cơn gió làm cho tóc cậu và anh đều rối lên, lắm lúc, khuôn mặt của cậu đẹp tự thiên thần, khiến anh không cầm lòng được, đưa tay chạm vào, vén mái tóc rối của cậu, cậu vẫn yên người nhắm mắt tận hưởng. Trong đáy mắt tận cùng của cậu, hình ảnh của anh phản chiếu, khóe môi cậu bất giác mỉm nhẹ.

Gun: Anh nói đúng.

Tay: Hửm? Việc gì?

Cậu động nhẹ đôi mi, mắt dần mở, nhìn ra phía bên ngoài.

Gun: Có rất nhiều phong cảnh, cảnh quan đẹp đang chờ đợi chúng ta.

Tay: ...

Gun: Chúng ta có rất nhiều con đường phải đi, hà cớ gì phải lưu luyến một cảnh quan không đẹp đẽ, phải không?

Tay: Ph...phải.

Nói rồi, cậu xoay đầu nhìn anh, cảm nhận được ánh mắt của cậu, mặt anh bất chợt thấy hơi nóng.

Tay: Sao em lại nhìn anh như vậy?

Gun: Em có nên lưu giữ phong cảnh khác vào trong mắt em, vào trong tim em không?

Câu nói này của cậu, khiến cho anh đơ cứng cả người, tay lái của anh bắt đầu lệch, va phải vào viên đá lớn cản trên đường, khiến cả hai nhào người về phía trước, anh hoảng hốt đạp thắng lại. Hoảng hơn là vì cậu còn đang bị thương, anh vội tấp xe vào lề, tháo dây an toàn của bản thân, lập tức nghiêng người sang phía cậu, kiểm tra xem cậu có bị sao không, có đau không. Cậu vẫn cứ im lặng, càng khiến anh lo lắng hơn.

Tay: Em không sao chứ Gun, có bị động vết thương không, cử động nhẹ thử anh xem đi, Gun.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hốt hoảng của anh đang kề sát gần mặt cậu. Trái tim cậu liền lên tiếng, cảm nhận rõ rệt từng âm thanh đang vang lên.

Gun: Em...không sao. Chỉ hơi hoảng sợ chút thôi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, ôm cậu vào lòng.

Tay: Em không sao thì tốt rồi. Anh sợ mình làm em bị thương thêm rồi.

Anh ngồi lại vào vị trí, thắt dây an toàn.

Tay: Anh xin lỗi em nhé. Anh sẽ cẩn thận hơn.

Anh điều khiển xe chạy chậm hơn, cũng chú ý hơn.

Gun: Anh vẫn chưa trả lời em.

Tay: À... Nếu...nếu em cảm thấy phong cảnh đó đáng để lưu giữ thì hãy lưu giữ nó. Nếu có thể, hãy sở hữu nó.

Nhận được câu trả lời như ý, cậu cười mãn nguyện.

"Gun: Chắc chắn sẽ đáng, em sẽ không để bản thân đi sai thêm nữa."

Cứ như vậy, cậu nhìn ra bên ngoài, dần dần đã thấy được bờ biển, gió cũng mát hơn. Bầu không khí càng trong trẻo, thanh khiết, cơn gió mang theo vị mặn của biển, cậu vui hơn, cười tươi hơn. Qua thêm đoạn đường khoảng tầm một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đến nhà cậu. Non đã đứng ngoài cửa từ sớm để đón cậu con trai của mình. Thấy cậu bước xuống, ông từ xa chạy đến đỡ lấy, ông không quên đến ôm lấy Tay.

Tay: Chào bác.

Non vỗ vai anh.

Non: Ôi, mừng con đến nhà.

Tay: Karb.

Gun: Phiền anh mang đồ vào cho em nhé.

Tay: Không phiền đâu, để anh.

Tay lấy vali, còn Non dìu cậu vào nhà, vừa đi vừa cười nói.

Non: Thằng nhóc này vừa đẹp vừa tử tế. Con nói xem, làm rể nhà này có được không?

Cậu vội đưa tay vỗ tay ông.

Gun: Ba, nói gì vậy chứ, kẻo anh ấy nghe được.

Non cố ghẹo cậu.

Non: Con ngại gì chứ, ba thấy nó là có tình ý với con. Đừng nói con không nhận ra. Đàn ông tốt như Tay, con nên tìm hiểu kỹ rồi vớt ngay thôi. Để người khác cuỗm mất, lúc đó lại hối hận.

Gun: Ôi, ba, đừng nói linh tinh như vậy chứ, anh ấy nghe thấy thì ngại lắm.

Ông cứ cười trêu cậu, việc cậu yêu thích con trai, ông biết rất rõ, cậu tâm sự với ông nhiều hơn với mẹ. Ông lại rất tâm lý, ông yêu thương cậu nên chưa từng phản đối hay nói nặng lời với cậu. Vốn cậu có mặt trên đời, là sự may mắn duy nhất mà ông đã dành hết thảy phước của đời này gom góp được.

Kể lại năm đó, mẹ cậu khó sinh, ông đứng trước bờ vực chọn vợ và con, ông đã chọn Rin, tuy nhiên ông đã cầu nguyện trước Thần, Phật một ngày một đêm trong ngày mẹ cậu sinh cậu, nhưng may thay, cậu đã ra đời, tuy nhiên phải nằm phòng hấp. Thời khắc đó, ông đã nhủ sẽ không để Rin sinh đêm đứa bé nào nữa, một mình cậu thôi là đủ rồi. Chính vì điều này mà ông càng yêu quý cậu hơn, mọi yêu thương ông đều dành hết cho cậu, ngày mà cậu tâm sự với ông về tình yêu và giới tính của mình. Ông đã rất ngạc nhiên, cho dù có thất vọng đôi chút, nhưng ông đã suy nghĩ lại rất nhiều lần. Ông thấu hiểu cậu, cậu lựa chọn tỏ rõ lòng mình, chứng tỏ cậu rất tin vào ông, khi mà ông an ủi cậu, chấp nhận mọi quan điểm của cậu, cậu đã bật khóc trong vòng tay của ông. Đối với ông, cho dù cậu có lớn thêm bao nhiêu, trở thành người thành công như thế nào, thì cũng chỉ là đứa bé trong mắt ông, đứa bé cần được quan tâm chăm sóc, được yêu thương và bảo vệ.

Ngày ông và Rin đến bệnh viên thăm cậu, nghe qua lời cậu kể về Tay, và tận mắt chứng kiến những gì Tay đối với cậu. Trong lòng ông hiểu rất rõ, ông luôn nghĩ về việc này và thực sự tận sâu trong lòng ông, ông rất mong anh và cậu có thể tiến triển thêm.

Tay dọn đồ vào phòng cậu, căn phòng của cậu rất rộng, ba mẹ cậu thực sự luôn dành những gì tốt nhất cho cậu. Gun đi vào phòng, giọng điệu nhẹ nhàng.

Gun: Nhà em tuy đã sửa lại, nhưng mà không có xây thêm phòng mới. Nên...tối nay anh ngủ với em nha.

Tay: Được chứ. Anh dễ mà, ở đâu cũng thích nghi được hết.

Gun: Mà nhà nội anh ở đâu vậy?

Anh dìu cậu ngồi xuống giường.

Tay: Tối anh đưa em qua nhà nội anh, giới thiệu em với họ.

Gun: Dạ.

Tay: Đi đường xa cũng mệt rồi, em ngủ xíu đi, một lát nữa anh vào gọi em dậy.

Gun: Vậy em ngủ một lát. Anh cũng nghỉ ngơi xíu đi.

Tay: Ừ, anh thay đồ rồi nghỉ sau. Em ngủ đi.

Cậu gật đầu, đặt hai chân lên giường, anh lấy gối cho cậu. Về nhà đúng là rất thoải mái, cậu vào giấc nhanh hơn và ngủ ngon hơn. Anh đi thay đồ, mặc một chiếc quần đùi ngắn và áo thun mát mẻ, sau đó ra gặp Non. Trời nắng nhưng không gắt gao, ông đang gỡ lưới cá đã quăng lúc sáng, anh đến phụ ông.

Non: Ao (người Thái thường sẽ nói Ao như Ụa của người Việt).

Non: Tay, đi nghỉ đi con, để bác làm được rồi. Hai đứa đường xa về đây, ngủ trưa chút đi.

Anh cầm lấy lưới cá, kéo nốt lên phần còn lại.

Tay: Dạ không sao. Để con phụ bác, xong sớm, bác cháu mình cùng nghỉ.

Non đã nhìn anh với ánh mắt khác.

Non: Xem ra con không giống một số người. Còn có thể biết làm những việc tay chân này.

Anh cười.

Tay: Con cũng xuất thân từ vùng biển, gia đình cũng từng kéo cá ạ.

Non: Vậy sao? Nhà con ở biển nào ấy?

Non và Tay nhặt cá ra thúng, phân biệt các loại cá và cua, tôm, tép. Vừa làm vừa trò chuyện.

Tay: Dạ, cách nhà chú tầm 6 - 7 căn nhà.

Non nhìn cậu.

Non: Ở đây luôn sao? Ao, vậy là căn nhà màu xanh đằng kia ấy hả?

Tay: Dạ. Đó là nhà nội con.

Non: Ui, vậy là bác đã từng gặp qua ông bà nội con rồi, còn thường xuyên đến giao cá với tôm, giao tình không tệ đâu. Sao bác lại không biết đó là họ Vihokratana nhỉ.

Tay: Ông nội con thường không nói họ mình cho ai biết. Con cũng không biết lý do vì sao.

Non: Vậy con đã ghé nhà chưa?

Tay: Dạ con vẫn chưa. Con định là tối nay  ạ, con xin phép bác cho con đưa em Gun sang cùng.

Non: Được, hai đứa cứ đi với nhau.

Non: Thôi, bác cháu mình làm nhanh, rồi nghỉ sớm.

Tay: Dạ.

Nói rồi anh và ông cùng nhau gỡ cá, nhặt tép. Vừa làm vừa nói những chuyện đời sống xung quanh, nói rất ăn ý. Cảm giác giữa họ có sự thân thiết với nhau rất nhiều.

~~~~~~~•~~~~~~~~•~~~~~~~~~•~~~~~~~~~

Dạo này nhiều chuyện quá, tui vừa bận làm với...hóng drama😆 Ra chap chậm, xin lỗi mn nha 🙇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC