Chương 2: Có thể ăn bậy nhưng không thể động dục bậy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được đối phương không hề che dấu giọng điệu khinh thường cùng trào phúng trong lời nói, sắc mặt Diệp Tu đã có phần khó coi. Nhưng bản tính gian xảo ăn từ trong xương của hắn cũng không vì mấy lời này của Hàn Văn Thanh mà bị ảnh hưởng.

"Không suy nghĩ lại sao? Anh cũng biết đấy thông qua vụ làm ăn này thì cả anh và tôi đều kiếm được món hời không nhỏ, đây hoàn toàn là việc có lợi cho cả hai hà tất gì phải làm khó nhau thế?" Diệp Tu mỉm cười, thần sắc bình tĩnh ngoài dự đóan nhìn Hàn Văn Thanh.

"Tôi đây không hề thiếu tiền!" hai mắt không hề cố kỵ mà nhìn thẳng vào hai điểm hông hồng nhô ra trước ngực Diệp Tu, Hàn Văn Thanh đáp bằng giọng thản nhiên.

"Haha, nhiều thêm một chút cũng không sao mà, phải không? Huống chi...nếu anh bị tống vào tù thì cũng có thêm phần để mà đút lót nhỉ?" Diệp Tu giỏi nhất là gì? Trình độ vô sỉ của hắn đến đâu? So về miệng độc, tâm tàn thì tuyệt không ai có thể hơn được hắn. Câu nói "quân tử động khẩu không động thủ" quả thật đã được Diệp Tu phát huy vô cùng tốt, tốt đến mức khiến cho người người đều câm nín mà cảm thán rằng nhân sinh của mình xui xẻo đến đâu mà lại gặp phải loại người như hắn.

Nhưng mà cái gì cũng có khắc tinh của nó mà người duy nhất có thể áp chế được Diệp Tu không nghi ngờ gì chính là Hàn Văn Thanh! Chỉ thấy gã vung tay nắm lấy cà vạt thắt lỏng lẻo của đối phương, tùy ý dùng một chút lực liền thành công kéo Diệp Tu về phía mình làm cho khoảng cách giữa hai bên gần như không còn.

"Xem ra đối với việc tôi vào tù cậu rất là cao hứng?" hơi thở nóng rực mang theo vài phần nặng nề phả vào vùng tai mẫn cảm của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh vừa cắn lấy vành tai của hắn, vừa nguy hiểm nói.

"Haha nếu tên khủng bố cấp độ S như anh thật sự bị bỏ tù thì xã hội này may mắn biết bao nhiêu?"  Diệp Tu cười haha, đồng thời cả người hắn cũng nghiêng sang một bên, chân lùi về sau một bước ý đồ né tránh "con" cầm thú đội lớp người nào đó "xâm hại".

Nhưng hắn thành công sao? Tất nhiên là không! So về đầu óc thì hắn có thể miễn cưỡng đứng trên đối phương nhưng nếu so về lực lượng thân thể thì khỏi cần nói cũng biết, Diệp Tu tự nhận một tên lười vận động như hắn thua xa lắc xa lơ cái gã trước mắt này!

Chứng kiến hành động trách né của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh cực kỳ không vui. Với tính tình bá đạo cùng bản tính chiếm hữu cực cao kia gã không thể nào buông tha Diệp Tu được, huống chi trong lòng Hàn Văn Thanh đã sớm nhận định Diệp Tu vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi gã!

Chỉ thấy bàn tay vốn ghìm lấy cà vạt của Diệp Tu nay đã thả ra chuyển đến chiếc cằm của hắn, niết chặt. Tay còn lại của Hàn Văn Thanh cũng không rảnh rỗi mà ôm lấy thắt lưng của đối phương làm cho bộ vị nào đó trên người hai người mạnh mẽ ma sát. Nhất thời cả hai đều cảm thấy một trận khô nóng như lửa đốt nổi lên trong người, nhất là Hàn Văn Thanh. Giờ đây, trong cuống họng gã đã phát ra vài tiếng dài đầy ái muội!

"Đừng nhiều lời, ngưng ngay mấy lời rác của cậu đi. Diệp Tu, cậu thừa biết tôi muốn thứ gì!" vừa nói Hàn Văn Thanh vừa chuyển động thân thể để tăng thêm lực ma sát, cự vật giữ hai chân của gã cùng vì thế mà ngẩng đầu không ngừng bành trướng. Chưa dừng ở đó bàn tay vốn ôm thắt lưng Diệp Tu của gã cũng bắt đầu vuốt ve đi xuống, cuối cùng mạnh mẽ bóp lấy cái mông đầy co giãn của đối phương.

Dưới sự khiêu khích trần trụi, táo bạo của Hàn Văn Thanh là một người đàn ông bình thường Diệp Tu đương nhiên có phản ứng, nhưng đây chỉ là phản ứng sinh lý của cá nhân, cái đầu hắn vẫn duy trì sự tỉnh táo vốn có. Không biết lấy sức từ đâu ra Diệp Tu mạnh mẽ đẩy cái người đang làm loạn trên thân mình ra. Khóe miệng như trước cười nhạt, chỉ là nụ cười này có chút khó coi mà thôi.

"Tôi nói này Lão Hàn, thứ anh muốn thì tôi nhất định phải cho sao? Nào có luật gì như thế, tôi thấy mói làm ăn của chúng ta phải bàn vào hôm khác rồi. Tạm biệt." dứt lời Diệp Tu liền xoay người tính chạy nhanh ra khỏi nơi này. Trong lòng hắn thở dài không ngừng, biết rõ kết quả thế nào cũng biến thành thế này mà hắn còn thấy chết không sờn hùng dũng nhảy vào đúng là ngu hết chỗ nói mà!

Kỳ thật Diệp Tu tự mắng mình cũng không có sai, nên biết ngay từ khi  bước chân tới nơi này thì chuyện rời khỏi đã là một điều xa vời đối với hắn. Đúng như lời Hàn Văn Thanh, Diệp Tu vĩnh viễn cũng không thoát khỏi gã!

"Phải, thứ tôi muốn cậu phải cho. Cho dù cậu không cho thì tôi cũng tự mình đoạt lấy!" âm thanh lạnh lùng đầy bá đạo nương theo không khí truyền vào tai Diệp Tu khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ không thôi. Cùng lúc, tay hắn cũng bị Hàn Văn Thanh mạnh mẽ kéo lại. Lực đạo mạnh đến nỗi như muốn nghiền nát cả khớp xương của Diệp Tu! Mà Diệp Tu nào đứng yên chịu trận? Bị ức hiếp đương nhiên sẽ phản kháng mặc dù hắn đánh không lại đối phương nhưng liều mạng một trận vẫn là có thể.

"Lão Hàn ông anh cũng đừng có quá đáng, ăn có thể bậy nhưng không thể động dục bậy được!" tay phải bị Hàn Văn Thanh giữ lấy nhưng Diệp Tu vẫn còn tay trái, nương theo quán tính hắn vung lên nắm đấm của mình hướng mặt Hàn Văn Thanh đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net