Chương 3: Anh có tin tôi đem thứ này "chơi" hỏng? (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Văn Thanh là ai? Gã sẽ để cho Diệp Tu sẽ dễ dàng đắt thủ sao? Đáp án...

Tất nhiên là không!

Chỉ thấy gã hơi nghiêng người, sau đó nhẹ như không mà tránh khỏi nắm đấm nho nhỏ của Diệp Tu, thuận thiện còn xé luôn chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặc.

"Roẹt!" âm thanh chẳng mấy dễ nghe truyền vào tai Diệp Tu, báo cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra. Kèm theo lớp vải bị xé đi là một mảng lớn da thịt trắng noãn có phần nhợt nhạt hiện ra, cùng với những đường cong tinh tế của cơ bụng không được tính là săn chắc lõa lồ giữa không khí lạnh lẽo. Chúng như một miếng mồi thơm phơi bày  trước con mắt sớm đã nhuốm màu tình dục của Hàn Văn Thanh!

Như bị bức tranh hương diễm trước mắt kích thích, sợi dây ràng buộc lí trí của gã cũng theo đó mà đứt bặt. Làm cho dục vọng nguyên thủy luôn ngủ say trong lòng gã thức giấc, tựa như một con dã thú bức xích mà xông ra ngoài!

Chưa đợi đối phương kịp làm cái gì thì Hàn Văn Thanh đã nhanh hơn một bước. Một tay chế trụ Diệp Tu, tay lại còn lại nắm lấy ót của hắn rồi cường ngạnh hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia. Một nụ hôn nóng bỏng hoàn toàn xuất phát từ dục vọng thuần túy không hề có bất kỳ kĩ xảo nào, lại càng không có cái gì gọi là dịu dàng hay lãng mạn.

Như ngọn lửa một khi đã châm mòi, nó không ngừng lang rộng khắp cơ thể hai người, từng tế bào trong cơ thể Hàn Văn Thanh lẫn Diệp Tu đều trở nên đói khát vô cùng. Chúng không ngừng kêu gào, đòi hỏi và khát khao một cái gì đó có thể làm cho chúng thỏa mãn. Máu nóng sục sôi một cách mãnh liệt theo từng nhịp thở dồn dập, lí trí gần như bị thiêu trụi bởi ngọn lửa mang tên tình dục khiến cho cả hai chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ rồi cùng nhau đắm chìm vào thứ khoái cảm do xác thịt mang lại này.

Nhưng...

Diệp Tu bỗng dưng cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau và cảm giác tê rần truyền đến khiến lí trí sắp tan biến của hắn lần nữa trở về. Diệp Tu giật mình, bị tình cảnh trước mắt dọa sợ. Không biết từ lúc mà hắn cùng Hàn Văn Thanh đã lăn lên giường, quần áo hỗn độn vứt tứ tung khắp sàn mà hiện tại trên thân thể hắn chỉ còn lại duy nhất chiếc quần tam giác màu đen...

Không thể như vậy được!

Như người mê bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị Diệp Tu lập tức hành động, hắn nâng gối. Mục tiêu là bụng dưới của đối phương nhưng tiếc thay Hàn Văn Thanh không phải là loại người dễ dàng buông lỏng đề phòng, hành động này của Diệp Tu đã sớm nằm trong dự tính của gã. Nhanh chóng dùng hai chân kẹp lấy đầu gối không yên phận của đối phương, Hàn Văn Thanh tức giận cắn mạnh vào môi hắn, ý tức cảnh cáo rất rõ ràng.

Nhưng Diệp Tu sẽ lại ngoan ngoãn nghe lời?

Đáp án: Ngươi mơ đi!

Không biết lấy sức từ đâu ra, Diệp Tu đột ngột lật người làm cho tư thế giữ hắn và Hàn Văn Thanh thay đổi không nhỏ.

"Lão Hàn, con mẹ nó! Động dục đúng không? Đi mà tìm phụ nữ giải quyết, tôi đây cùng anh không hứng thú!" một tay chống lên giường, một tay bóp chặt lấy cổ của Hàn Văn Thanh, Diệp Tu giống như con mèo khi bị chọc giận mà gào lên.

"Nhưng tôi đối với cậu có hứng thú!" không để ý đến bàn tay còn đang siết chặt ở cổ mình, Hàn Văn Thanh một đáng vẻ đại ca thản nhiên trả lời.

Diệp Tu ngẩn ra, sau đó không biết có phải là giận quá hóa cười hay không mà cười tủm tỉm nói với gã.

"Anh có tin tôi đem thứ này "chơi" hỏng?" bàn tay vốn đang đang bóp lấy cổ của Hàn Văn Thanh bỗng nhiên chuyển mục tiêu, nó xảo trá di chuyển xuống thân dưới của gã rồi nhanh như chớp nắm lấy tính khí to lớn giữa hai chân kia niết thật mạnh!

"Hừ..." Mặc dù cách một lớp vải nhưng khoái cảm do sự va chạm ở nơi mẫn cảm đem lại và độ nóng từ lòng bàn tay của Diệp Tu truyền đến vẫn làm cho cả Hàn Văn Thanh run lên vì phấn khích, không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.

Nhưng ngoài dự đoán của Diệp Tu là gã không những không gỡ bàn tay nguy hiểm đang nắm lấy một nửa sinh mạng của mình ra mà còn đè nó lại, chậm rãi tăng thêm lực ma sát.

"Nếu cậu có khả năng đó, ân?." Hơi thở của Hàn Văn Thanh dồn dập hẳn lên, bàn của gã vẫn nắm chặt lấy tay của Diệp Tu làm hắn không thể không không vuốt ve tính khí nóng bỏng của mình.

Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích. Trần trụi khiêu khích!

Dù Diệp Tu da mặt có dày thế nào đi chăng nữa cũng không đỡ nổi một phen táo bạo này của Hàn Văn Thanh, một từ "ân" bằng giọng mũi của gã khiến cho hai má hắn nóng bừng, suýt nữa khiến Diệp Tu buông ra thứ trong tay mà bỏ của chạy lấy người.

Nhưng đó chỉ là "suýt" mà thôi, Diệp Tu biết rõ việc đẩy ngã Hàn Văn Thanh rồi trực diện xông ra ngoài không phải là một phương án tốt đẹp dành cho hắn, và điều quan trọng hơn hết là tình trạng cơ thể lúc này không cho phép hắn làm như vậy!

Mình khi ấy cỡ nào ngu xuẩn a?!

Diệp Tu không khỏi tự đặt cho mình câu hỏi cảm thán, bất đắc dĩ không thôi. Đáng lẽ khi ấy hắn không nên vì khiêu khích Hàn Văn Thanh mà liếm đi mấy giọt rượu kia!

Trong lòng cười khổ là vậy nhưng ngoài mặt Diệp Tu vẫn tiếp tục cứng đối cứng với Hàn Văn Thanh, nếu là lúc bình thường thì Diệp Tu sẽ không ngu dại gì mà chọn cách không khác gì tự mình bê đá đập vào chân mình như thế này nhưng mọi việc đã thành ra cái dạng này khiến đầu óc hắn quay mòng, hơi đâu mà nghĩ nhiều? Bây giờ cái mà Diệp Tu có thể làm là..lấy bất biến ứng vạn biến ma thôi!

"Dám hay không, không phải thử liền biết sao?" Hai mắt tràn đầy ý cười gian xảo cùng với đường cong gợi đòn xuất hiện trên khóe môi, Diệp Tu dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi trả lời.

Và đáp lại câu nói tự mình tìm đường chết này của hắn là tiếng cười lạnh của Hàn Văn Thanh cùng một cú lật người như trời giáng khiến cho Diệp Tu ăn đau mà la lên, trong lòng nước mắt chảy ròng ròng, thầm mắng.

, chắc gãy hết mấy cái xương sườn rồi!

Hàn Văn Thanh không hề bận tâm đến dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt của hắn, gã cúi đầu cắn mạnh vào yết hầu của Diệp Tu cho đến khi đầu lưỡi nóng ẩm nếm được mùi tanh của máu mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp Tu, lên tiếng nói.

"Đừng ra vẻ, cậu nên học cách thành thật!"

"Cái gì gọi là ra vẻ? Dáng vẻ của ca làm sao à?" Diệp Tu vẫn tiếp tục chiến sách giả ngu của mình, chỉ là đầu óc chếnh choáng đã có phần mơ màng cùng cơn đau buốt từ cổ truyền tới khiến hắn cười không nổi.

Thấy thế Hàn Văn Thanh cười gằng, gã đột nhiên nắng lấy mắt cá chân của Diệp Tu dùng sức bẻ một cái. Kèm theo một tiếng rắc giòn tan là tiếng la như muốn đục thủng nốc nhà của Diệp Tu.

"Lão Hàn, mẹ nó anh làm cái gì vậy hả?!!" Diệp Tu đau đến chảy cả nước mắt, nhìn Hàn Văn Thanh bình tĩnh đứng dậy mà ngứa răng không thôi.

"Xem cậu chịu được bao lâu" Ném cho Diệp Tu một cái nhìn khinh thường gã bước đến cái bàn duy nhất trong phòng, cầm lên chai rượu uống dở khi nãy rồi bước trở lại.

Diệp Tu đang ôm chân ngồi trên giường, chứng kiến hành động này của Hàn Văn Thanh thì đầu ong cả lên. Dự cảm không lành trong lòng bất đầy nỗi lên như sóng vỗ...

Quả nhiên, một giây sau đó điều mà Diệp Tu không mong muốn nhất đã xảy ra. Chỉ thấy gã thô bạo bóp lấy miệng của hắn rồi trút hơn nửa chai rượu vào khiến Diệp Tu suýt nữa là chết vì sặc. Nhưng mọi việc vẫn chưa dừng ở đó, Hàn Văn Thanh giơ cao chai rượu trong tay, đổ hết chút rượu còn xót lại lên người Diệp Tu khiến cho từng dòng chất lỏng lạnh ngắt mang sắc màu lẳng lơ kia men những đường thẳng xiêu vẹo mà trượt dài trên thân thể hắn. Tựa như một cuốn phim chiếu chậm, chúng trượt cổ đến xương quai xanh, từ lòng ngực trắng nhợt đến vùng bụng mềm mại và cuối cùng thấm vào chiếc quần lót trắng tinh tạo nên một vài bệt đỏ loang lổ cực kỳ khiêu khích ánh nhìn!

Mặt của Hàn Văn Thanh cũng theo đó mà tối sầm, bên trong đôi mắt thâm thúy là từng đợt sóng ngầm ẩn hiện.

"Khụ, khụ... Hàn Văn Thanh anh...tên khốn này...ưm." mới vừa kho khan mấy cái, Diệp Tu liền hé miệng mắng người nhưng mắng chưa được mấy câu đã bị Hàn Văn Thanh dùng miệng chặn lại. Khác với nụ hôn như cắn xé lúc đầu, đây là nụ hôn sâu có kỹ xảo đầy kích tình. Dù sao thì đàn ông ở phương diện này đều đều rất là... Ưu tú.

Đầu óc của Diệp Tu lúc này so với hai từ trống rỗng cũng không khác là bao, chất cồn trong rượu thấm vào máu khiến cho mọi phán đoán của hắn bằng không. Điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận bây giờ chính là sự nóng rát của da thịt...

Hai mắt Diệp Tu dần mê ly, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ của Hàn Văn Thanh như người khát tìm được nguồn nước, nhiệt tình đáp lại nụ hôn xâm chiếm của gã. Âm thanh nhóp nhép của nước bọt do môi lưỡi giao hòa cũng theo đó mà vang lên, hai người dường điên cuồng mà cuốn dấy đầu lưỡi của đối phương cùng nhau dây dưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net