Chương 4: Lão Hàn chúng ta thương lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kéo theo một sợi chỉ bạc dâm mỹ từ khóe miệng của hai người, Hàn Văn Thanh buông tha đôi môi đã bị mình chà đạp đến thê thảm vừa sưng, vừa đỏ. Gã chuyển đầu lưỡi đến chiếc cổ nhạy cảm của Diệp Tu, từ tốn liếm đi những giọt rượu còn vương lại trên làn da trắng nhợt ấy. Như đang thưởng thức một loại mỹ vị mê người khiến Diệp Tu không ức chế được mà rên rỉ ra tiếng.

"A...a...lão..Hàn..." Nhạy cảm, thân thể Diệp Tu vô cùng nhạy cảm. Cộng thêm chất cồn phát tán trong máu khiến hắn không thể khống chế được bản thân mà liên tục gọi tên Hàn Văn Thanh.

"Ừ, tôi?" Ngẩng đầu, nhìn vào hai mắt ướt át đã nhuốm màu tình dục của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh không nhanh không chậm nói.

"Ông anh thật... muốn cưỡng....bức ca hay sao? Tội lớn đó, nên suy... nghĩ kĩ a." Cùng với lòng ngực gấp gáp đang phập phồng lên xuống và hơi thở rối loạn có chút nặng nề, Diệp Tu cong môi, áp chế tiếng rên rỉ từ cuống họng phát ra. Khó khăn nói.

Mà đáp lại câu hỏi gần như châm biếm này của hắn chính là cơn đau nhói mang theo vài phần sung sướng từ trước ngực truyền đến.

Hàn Văn Thanh không nói gì, chỉ thấy gã cúi đầu mút mạnh vào một bên vú của Diệp Tu, đầu lưỡi không ngừng đảo vòng một cách trêu đùa thỉnh thoảng còn dùng răng nghiến mạnh, khiến nó trơ nên ướt át.

"Ưm..." Diệp Tu không tự chủ mà ưỡn người, hai tay nắm chặt lấy đầu của Hàn Văn Thanh, bị động thừa nhận thống khổ và khoái cảm mà gã mang lại.

"Lão Hàn!"

"Kêu rất tốt, lập lại lần nữa." Gã khẽ nhếch môi cười một cách trêu chọc, song lại tiếp tục dùng lưỡi chăm sóc hạt đậu nhỏ đang căng cứng ở bên còn lại.

Điệp Tu đầu óc sớm đã quay mồng, muốn trang cũng trang không nỗi nữa. Sự tỉnh táo hồ đồ của hắn lúc này đã không xong rồi, chỉ có thể làm theo bản năng sinh lí của cơ thể mà bám vếu vào những nụ hôn kích tình từ người đàn ông trên thân mình để giải nhiệt.

"Há miệng, ngậm nó." Đưa tay nhẹ nhàng miết lấy cánh môi đỏ hồng của người trong lòng, trong giọng nói tưởng chừng lạnh lùng lại ẩn chứa một tia ôn nhu không thể phát hiện.

"Ah?" Hàm hồ đáp trả lời nói của ai kia bằng một giọng mũi, Diệp Tu khó có khi nghe lời mà ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay của Hàn Văn Thanh. Vạn sự tự thông mà dùng lưỡi cuốn lấy ngón tay hư hỏng đang đảo loạn trong khoang miệng của mình. Hắn vừa liếm vừa cong mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cặp đùi thon dài cũng không biết lúc nào đã quấn lấy vòng hông mạnh khỏe hữu lực kia mà nhẹ nhàng mà sát.

"Nhìn không ra khi trên giường cậu lại rất chủ động."

"Vậy...có muốn ca chủ động hơn không?" Lời vừa dứt, còn chưa kịp đối phương trả lời Diệp Tu đã nhào lên ôm lấy cổ của Hàn Văn Thanh, cắn mạnh vào yết hầu của gã sau đó hôn dọc xuống vòm ngực săn chắc.

Hắn hôn rất có kĩ xạo như đã luyện qua số lần, thuần thục một đường hôn xuống bụng dưới của gã cho đến khi đụng phải thứ cứng rắn sớm đã ngẩng cao đầu.

"Lão Hàn, anh thật sự rất có tinh thần ah." Chọc chọc thằng nhóc của đối phương, Diệp Tu khẽ cười, sau đó không báo trước há miệng ngậm lấy!

"Hừ!!!" Bất ngờ bị tập kích như thế, ngay cả là Hàn Văn Thanh cũng xuýt chút nữa là tước vũ khí đầu hàng, không thể không nói cái cảm giác ôn noãn được bao bọc đến tận cùng này thật quá tuyệt vời rồi!

Gã hít sâu một hơi rồi lại thở ra một cách nặng nề, là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, cái nặng của dục vọng khiến Hàn Văn Thanh dù muốn cũng vô pháp kìm chế bản thân mình. Cho nên, gã vẫn nhịn không được mà nắm lấy khớp hàm của Diệp Tu, rồi mạnh mẽ di động trong khoang miệng ấm áp của hắn để đoạt lấy khoái cảm.

Mà chính bản thân Diệp bất Tu, khi say rồi thì lại là lão hồ ly đi câu dẫn lòng người. Hắn nhiệt tình như lửa mà phối hợp với Hàn Văn Thanh, tận lực làm cho gã cảm thấy thoải mái. Tỉ mỉ khống chế đầu lưỡi và răng nanh của mình để phụ vụ người đàn ông đơn giản mà thô bạo này.

Cứ thế không biết đã khẩu giao bao lâu, khi mà tiếng nhóp nhép của nước bọt trộn lẫn với từng đợt thở dốc nặng nề thì Hàn Văn Thanh rốt cuộc cũng thỏa mãn mà giao ra tinh hoa của mình, sau một cú đẩy sâu vào tận yết hầu của người dưới thân.

"Ha... Lão Hàn, không hổ là anh. Có thể xuất ra nhiều như thế, khiến ca đây có chút ăn không tiêu." Ngã ở trên chiếc giường lớn, Diệp Tu vừa liếm một ít chất lỏng trắng đục còn xót lại bên miệng, vừa bày ra một tư thế ước át khiến người khác vừa nhìn thì chỉ muốn thịt hắn ngay lập tức.

Tất nhiên, trong đó bao gồm cả Hàn Văn Thanh!

Gã biết biết rõ cách dạy dỗ tốt nhất với cái tên xảo trá không biết xấu hổ là cái gì. Không thèm tốn nhiều lời vô nghĩa với hắn, Hàn Văn Thanh trực tiếp đè lên thân thể đối phương mà hôn xuống cái miệng giảo hoạt kia. Tay gã cũng không rãnh rỗi mà bắt lấy nơi nào đó sớm đã ngẩng đầu của Diệp Tu mà chậm xoa nắn.

"Um..." Dùng chân quắn chặt lấy hông của Hàn Văn Thanh, Diêp Tu chủ động ôm lấy cổ của gã để đẩy nụ hôn càng sâu, càng trở nên nóng bỏng thiêu đốt cả hai.

"Lão Hàn...làm đi... Ah."

"Tốt."

Thêm một màn đối thoại trực tiếp qua đi khi cơ thể cả hai sớm đã căng chặt để đỉnh điểm, Hàn Văn Thanh nắm lấy cẳng chân của Diệp Tu gác lên vai mình, không hề có màn dạo đầu mà trực tiếp tiến vào thân thể đối phương!

"Ahh!"

"Hm..."

Tất nhiên Diệp hồ ly không thể không ăn đau, hắn hơi nhăn mày trừng mắt nhìn Hàn Văn Thanh, trong lòng thầm mắng.

Tên khốn kiếp! Đau chết ca!!!

"Đều là do cậu muốn." Đưa tay vuốt lấy điểm nhăn ở hai đầu lông mày của Diệp Tu như muốn vuốt đi sự khó chịu của hắn, Hàn Văn Thanh vô cùng nghiêm chỉnh nói.

"Được rồi, đừng náo. Tôi sẽ không động." Nhưng, mắt lại thấy Diệp Tu dường như còn muốn mở miệng nói gì đó, gã lập tức di chuyển tay. Từ có chút ôn nhu của tình nhân lập tức chuyển sang thành bịt miệng giết chết phiền toái.

Tưởng chừng đối phương sẽ an tĩnh, nhưng không. Hàn Văn Thanh đã quên mất Diệp Tu chính là một tên đại vô sỉ không cần mặt!

"Không động? Ý là anh lên không được đúng không? Có muốn ca đổi vị trí không? Đảm bảo làm anh cảm thấy thoải mái!"

Người ta nói không sai, họa từ miệng mà ra. Tự tạo nghiệp không thể sống. Rất nhanh hắn đã phải trả giá, chỉ thấy Hàn Văn Thanh không nói không rằng bỗng nhiên động thân làm một cú thúc vừa mạnh, vừa sâu khiến Diệp Tu không thể không hét lên.

"Đau!"

"Lão Hàn, Lão Hàn chúng ta thương lượng!"

"Đau, đau, đau! Khốn kiếp đừng động!!!"

"Um...ha.. Ah...."

Sau đó....

Không có sau đó, kết quả của việc tự tìm đường chết, chắc hẳn mọi người đều biết.





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net