Chương 24: [White Star x Cale] Cùng nhau đi đến tận cùng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale chớp chớp mắt. Cậu nhìn vào cơ thể trong suốt như hồi gặp Eruhaben của mình.

Khung cảnh xung quanh cậu đã thay đổi. Không phải là căn phòng lộng gió tại biệt thự Super Rock khi sắp vào thu, mà là dinh thự sang trọng tuyết phủ trắng xoá - thứ thời tiết đặc trưng của phương Bắc.

Cale biết nơi này, cậu cùng lũ trẻ, Choi Han và tộc Cá Voi từng làm loạn tại dinh thự của gia tộc công tước Sekka.

'Có vẻ như họ đã sửa lại chúng'

Những bức tượng wyvern bị cá voi sát thủ Archie đập vỡ đã được xây mới và đặt trang nghiêm trước cổng.

Tiếng bước chân vang lên chậm rãi khiến Cale rời mắt khỏi cánh cổng dinh thự, cậu có thể nhìn thấy người đàn ông tóc trắng mở cửa phòng.

Vẻ ngoài lịch thiệp và cao quý vô cùng xứng với danh hiệu Hiệp sĩ Hộ Vệ của hắn.

Clopeh Sekka.

Nhưng nhóm của Cale biết rõ hắn là một tên khốn không thể nào điên rồ hơn.

Trên tay Clopeh là cuốn nhật kí mà Cale giao cho nữ hầu, cô ấy bước vào phòng khi Clopeh ra hiệu.

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên mặt Cale.

'Kẻ tỉnh táo nhất' là cụm từ dùng để chỉ Clopeh.

"Ngài ấy bảo ngươi đưa cho ta thứ này?"

Clopeh cẩn thận giơ cuốn nhật kí lên, động tác của hắn vô cùng nâng niu.

"Phải"

"Là giả hay thật?"

Ngón tay Clopeh gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn đã đọc hết cuốn nhật kí và chắc chắn đây là nét chữ của Cale. Nhưng ý của hắn là những sự việc mà Cale ghi trong đó có thật hay không.

Nữ hầu nghiêng đầu, nếu là người khác thì sớm đã làm loạn lên khi đọc nhật kí rồi, bởi những gì Cale viết quá đau lòng.

Clopeh trước mặt cô lại bình tĩnh đến lạ.

"Nửa giả nửa thật. Ngài nói phải như vậy mới lừa được người khác"

"Giả ở chỗ nào?"

"Hmm...". Nữ hầu hít sâu một hơi, cố gắng liệt kê liền mạch :"Ngài ấy đã biết mọi người đến hoàng cung ngay từ đầu nên chỉ ngồi trong phòng đợi thôi; ngài ấy kì thực có ho ra máu đen, sức khoẻ không tốt, nhưng không hề đau đớn thấu xương gì cả; ngài ấy chưa bao giờ có ý định tự tử, chỉ là muốn ló đầu hóng gió một chút; ừm... Ngăn kéo của ngài ấy cũng không có thuốc trị trầm cảm gì hết..."

"Phải rồi, Choi Han-nim không có đẩy ngài ấy, vụ chảy máu tay hoàn toàn là nói dối. Bảo tôi tiêu huỷ nhật kí cũng là giả..."

"Pfff... Đúng như mong đợi của ta về một người tạo nên những huyền thoại..."

"...Một khi đã quyết tâm thì ngài thật tàn nhẫn". Tàn nhẫn với mọi người, cũng tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Nét mặt của Cale hơi cứng lại trước lời vạch trần của nữ hầu, ừ thì thẳng thắn là tốt, nhưng có cần chi tiết đến vậy không...

"Tuy nhiên" - Ánh mắt kìm nén nỗi tức giận của nữ hầu hướng về phía Clopeh :"Nỗi cô đơn và tuyệt vọng của ngài ấy là thật, sự đối xử bạc bẽo ngài ấy nhận được là thật, máu ngài ấy ho ra là thật...!"

Cô cúi đầu cung kính nhưng mạnh mẽ :"Mong ngài giúp Cale-nim lấy lại công bằng!". Ít nhất thì đây cũng là người mà cậu chủ của cô tin tưởng.

Nếu Cale biết nữ hầu nghĩ như vậy thì sẽ cuống cuồng giải thích, cậu tin Clopeh bao giờ chứ? Chỉ là hắn rất được việc thôi.

"Ta hiểu rồi, cô mang thứ này cho kẻ đang đứng ngoài dinh thự trước đi"

Clopeh trả lại nhật kí cho nữ hầu trước ánh mắt tròn xoe của Cale. Tên này có hiểu ý cậu không vậy? Hắn định đưa nhật kí cho ai???

"Nhật kí vào tay Choi Han-nim có ổn không...?"

Sắc mặt Cale tái đi trông thấy, cậu đã bịa chuyện về Choi Han trong đó trời ơi...

Clopeh nhún vai :"Không ổn cũng phải ổn thôi. Một nửa Khu Rừng Bóng Tối đã bị cậu ta cho bay màu rồi"

Một nửa Khu Rừng Bóng Tối...

Bay... Bay màu...?

Cale nhắm mắt, cuộc sống này coi như chấm dứt tại đây.

Cậu còn không dám nghĩ những người khác sẽ làm ra chuyện gì.

"Ta không muốn những bức tượng wyvern lại bị phá huỷ đâu, chúng vừa được xây mới đó, tốn rất nhiều tiền"

Chờ nữ hầu lui ra ngoài, vẻ mặt niềm nở của Clopeh ngay lập tức biến mất.

Hắn ngồi im lặng trong phòng một lúc lâu rồi bắt đầu cười khúc khích.

Cale cau mày, cậu nhận ra Clopeh chẳng vui chút nào, tiếng cười của hắn trống rỗng.

"Cale-nim, ngài đã bảo ta chờ thời khắc này đến mà"

Ngay từ đầu hắn đã không bị Rent kiểm soát.

'Kẻ tỉnh táo nhất'.

Khác với Mary, người thoát khỏi thuật kiểm soát bằng sự thuần khiết ngây thơ của mình, Clopeh tỉnh táo vì sự điên rồ ăn sâu vào trong máu của hắn.

Bởi vì hắn vốn dĩ là kẻ điên, nên nghiễm nhiên không chịu ảnh hưởng của Rent.

"Ta đã cùng ngài chuẩn bị rất nhiều thứ để nhấn chìm tên Rent đó, hiện tại tất cả mọi người cũng dần trở lại bình thường rồi...". Clopeh nhẹ nhàng nói, giống như đang báo cáo với Cale ngồi đối diện.

"Cứ theo cái đà này, mọi chuyện sẽ ổn thoả. Ta không cần nhúng tay vào nữa"

Cale không thể nào yên tâm, Clopeh đem đến cho cậu cảm giác rợn người kì lạ.

Hắn đứng lên rút ra thanh kiếm kỵ sĩ treo trên tường.

"Nhưng Cale-nim..."

"...Ngài chết rồi"

Rầm!!!

Clopeh đột ngột chém vỡ tủ sách bên cạnh bằng aura trắng.

"Mọi người trở lại để làm gì?! Trong khi ngài đã chết rồi?!"

"Ngài chết rồi...!". Thanh âm của Clopeh liên tục biến đổi, từ giận dữ điên cuồng trở nên điềm tĩnh ôn hoà.

"Cale-nim, ngài đã tính toán hoàn hảo mọi thứ"

Clopeh là một ví dụ.

"Chỉ là con người đều sẽ bất chợt thay đổi..."

Ánh mắt của hai người chạm nhau, trong một khoảnh khắc, Cale thấy sự điên rồ trong mắt hắn hoá thành sự dịu dàng lạ lẫm.

"Như ta chẳng hạn. Đối với ta bây giờ, huyền thoại mà không có Cale-nim thì chẳng còn ý nghĩa gì cả"

Cũng tức là, hắn đã mất đi mục đích sống của mình rồi.

Cale-nim trong lòng hắn, là tồn tại mà những thứ như huyền thoại không thể nào so sánh được.

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Clopeh. Cale không thể phủ nhận, khi tên này nhắm mắt lại, mỉm cười vừa phải trông rất đẹp trai.

Clopeh đột nhiên nói lái sang chuyện khác, ánh mắt hắn đảo quanh phòng :"Ngài rồng cổ đại nói rằng ông ấy đã gặp được ngài, Cale-nim"

"Đó là ngay sau khi ông ấy vừa dùng cấm thuật hồi sinh. Tất nhiên cấm thuật thất bại, ông ấy bị phản phệ và trọng thương"

"Ghen tị thật đấy!"

'Tên khốn điên rồ'

Cale không cảm thấy chuyện này có gì đáng để Clopeh bày ra vẻ mặt đó. Ngoài ra, cậu cũng muốn đến thăm Eruhaben-nim.

"Tất cả những người ngài quan tâm đều đã làm loạn lên rồi, Cale-nim. Nhưng tin tốt là họ đều còn sống"

"Chuyện ở đây nên giao lại cho họ thôi"

'Gì?'

Cale bật dậy, cậu lao về phía Clopeh.

"Tôi luôn muốn thử điều này rồi, và luôn tự hỏi liệu ngài có đang quan sát tôi không?"

Clopeh điên rồ nhưng cũng rất thông minh. Không khó để hắn nhận ra cách để rồng cổ đại gặp được Cale.

"Nếu thất bại thì dù làm ma tôi cũng sẽ bắt đền ngài rồng vàng mất"

Cả người Cale xuyên qua Clopeh, cậu không thể ngăn cản thanh kiếm của hắn.

"Hẹn gặp lại nhé Cale-nim. Khi nào gặp ngài tôi sẽ báo cáo mọi chuyện thật chi tiết"

Choang!

Thanh kiếm rơi xuống đất, theo sau nó là thân hình cao lớn của Clopeh. Máu tươi từ cổ hắn ướt đẫm sàn nhà.

"Ha... Haha...!"

Cale cố giữ cho bản thân tỉnh táo, mắt cậu bắt đầu hoa lên.

"Tên khốn này! Mau tỉnh lại!"

Cậu luôn biết hắn là tên khốn vô cùng điên rồ mà!

Trước khi giấc mộng kết thúc, cậu có thể nghe thấy âm thanh náo loạn của nhà công tước Sekka.

"Tiểu công tước! Người đâu!!! Mau gọi linh mục và bác sĩ!"

"Sao ngài ấy lại làm ra chuyện này chứ?!"

Cale rất muốn hét lớn. Siesta đã nói mọi người đều ổn mà, ổn cái mông ấy!

***

Elisneh mân mê những sợi xích đỏ, bệ hạ của cô ta đã ở trong đó một ngày rồi.

"Cậu nói tất cả những con golem không kịp dịch chuyển đã bị tiêu diệt?"

"Phải, nhưng lượng tử mana chúng mang đến vẫn đủ để dùng"

Người con trai với mái tóc nâu mềm mại đáp lời Elisneh, trong tay cậu ta là một đoạn phim quay lại cảnh Cale đứng giữa những con golem.

Tất nhiên, nó đã bị cắt ghép để mọi người hiểu lầm Cale là chủ nhân của golem và là người gây ra mớ hỗn loạn này.

"Đám người của giám đốc Kang đều tin Cale Henituse là người đã giết Adin, còn những thức tỉnh giả cấp cao như Choi Jung Gun đang trong quá trình vượt qua bài kiểm tra của chủ tầng 357..."

Chưa kể còn có những kẻ bị Elisneh dùng ảo ảnh chi phối nữa.

Cả Elisneh và Rent đều mỉm cười, nói cách khác, tầng 357 này bây giờ đều là người theo phe của họ.

Cale muốn đưa White Star đi là không thể nào, và chẳng có ai ở bên bảo vệ cậu cả.

"Ta sẽ đi trông chừng Choi Jung Gun, cậu ở đây đợi bệ hạ tỉnh lại. Rent? Cậu có làm được việc này không đấy?"

Elisneh nhíu mày hoài nghi khi thấy sắc mặt trắng bệch của Rent, cô và cậu ta chỉ hợp tác tạm thời vì cậu ta rất có ích.

Nhưng nếu Rent không thể phát huy tác dụng thì đành phải giết cậu ta luôn...

Nhận ra sát khí của Elisneh hướng về mình, Rent cật lực gật đầu :"C... Cứ giao chuyện ở đây cho tôi. Cô biết mà? Tôi và White Star-hyung là thanh mai trúc mã..."

Rent nén lại cơn đau đầu, cố gắng mỉm cười lấy lòng. Dù vậy lưng cậu ta vẫn chảy đầy mồ hôi lạnh.

'Năng lực của Cale Henituse quen quá... Vì sao đầu mình lại nhói lên mỗi khi cố nghĩ về cậu ta chứ?'

Elisneh nhanh chóng rời đi, để lại Rent với lồng giam bằng xích đỏ đang rực sáng. Theo như lời cô ta, White Star sẽ sớm phá tan những sợi xích và ra ngoài. Rent không thể không lo lắng, ở thế giới kia cậu ta chưa kịp làm thân với White Star thì hắn đã chết rồi... Liệu White Star có nhớ ra cậu ta không?

Rắc. Rắc.

Những sợi xích bắt đầu nứt ra, qua những mảnh vỡ, Rent có thể thấy được đôi mắt nâu đỏ lạnh lùng. Cậu ta bất giác mỉm cười.

"Mừng anh trở về, người sẽ trở thành thần minh!"

__________

*Ăn mừng 1000 voting!!! ╰(*'︶'*)╯ 🌹🌹🌹

Bonus cảnh giáo hoàng Clopeh uống trà tâm sự với Thần Chết dưới địa phủ nà:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net