Chương 20: Gan lớn đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Tiếu Ngạo Thiên mang theo khuôn mặt tươi cười như hoa mùa xuân hướng về phòng hiệu trưởng, trên người không ngừng tỏa ra hàn khí khiến những người đi xung quanh phải lùi ra xa tránh mình là kẻ không may mắn trở thành cái bao cát miễn phí. 

"Mẹ kiếp!! Tên nào sáng sớm chọc Đại Ma Nữ vậy!?"

Vừa đứng trước phòng giáo vụ, cánh cửa tự động mở ra, xuất hiện bên trong là Tiêu viện trưởng với nụ cười hiền hòa trên mặt và thanh niên tóc nâu đang cười nhởn nhơ đứng trước bàn làm việc của thầy. Mạc Phàm quay đầu liền thấy người đến cô bạn tóc đuôi ngựa, cười tươi vẫy tay chào hỏi.

"Thiên Thiên, buổi sáng tốt lành—"

RẦM!

"—Ấy ấy!! Có chuyện gì từ từ giải quyết đã nào Thiên Thiên!!!"

Mạc Phàm hét toáng lên, vội vàng tránh đi "màn chào hỏi buổi sáng" đầy phong cách của Tiếu Ngạo Thiên. Cô gái cầm Thanh Tinh trên tay, lưỡi kiếm sắc bén lóe hàn quang lạnh lẽo, mũi kiếm cách yết hầu của thanh niên tóc nâu chừng một cm.

Mạc đồng học tội nghiệp nuốt nước miếng, run rẩy nhìn chằm chằm vào mũi kiếm nằm trên cổ, khóc không ra nước mắt, trong lòng gào lên. Mẹ nó lão tử đã làm gì sai mà phải chịu thế này chứ!?

Tiếu Ngạo Thiên thu lại nụ cười, đôi mắt ngọc lục bảo không có chút cảm xúc dư thừa nào, giọng nói lạnh như băng hỏi một câu duy nhất.

"Cậu chán sống lắm rồi đúng không, Mạc Phàm đồng học?"

Mạc Phàm ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì cả, nhưng bắt gặp cái ánh mắt của cô nàng đáng cầm kiếm thì bất chấp hình tượng phun ra một tràng.

"Tớ, tớ chỉ trung thành với cậu thôi mà Thiên Thiên! Trước khi chết cũng phải minh bạch cho tớ chuyện gì đã xảy ra cái đã!!"

Mạc thanh niên, cậu là cố ý hay cố tình vậy?

Tiếu Ngạo Thiên nhìn chằm chằm một hồi rồi thu lại kiếm, Thanh Tinh lập biến trở về chiếc bông tai hình chữ thập màu bạc bên tai trái. Cô gái khoanh tay, mặt vô biểu tình phun ra một câu.

"Ai cho cậu cái lá gan chọc Kiều?"

"Hả?"

Mạc Phàm ngẩn người có chút tiêu hóa không nổi tình huống, Kiều là ai chứ? Mình đâu có chọc ai tên Kiều— Khoan khoan, hình như hôm qua đúng là có cô nàng tên là "Mục Nô Kiều" gì đó khiêu chiến mình thì phải!

Với cái đầu vừa đủ dùng của mình, Mạc Phàm rất nhanh đoán ra tình huống hiện tại của mình nguy hiểm đến mức báo động nào, lập tức xum xoe chạy lại nịnh bợ Tiếu Ngạo Thiên mặt lạnh đứng đó.

Tiết tháo gì kệ mẹ nó, mạng mới quan trọng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC