Chương 1: Giao ước với Incubus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng triển lãm – vật phẩm khảo cổ của Hy Lạp.

Người con trai cao gầy dẫn một đoàn tầm 5 khách tham quan đến tủ trưng bày hiện vật cuối cùng ở hành lang. Cậu cất giọng to rõ, lưu loát nói:

"Vật phẩm cuối cùng của bảo tàng triển lãm là Đai Trinh Tiết này.

Những chiếc đai trinh tiết đầu tiên có nguồn gốc ở Rome cổ đại, sau đó truyền dần sang Hy Lạp và các nước trong khu vực. Thời xưa, cô dâu mặc áo dài trắng và đeo thắt lưng để thể hiện sự trong trắng. Thắt lưng được buộc nút thắt để người chồng tháo ra sau đó."

Vài ba khách trong đoàn chỉ trò, cười khúc khích rất khiếm nhã. Y Viện khó chịu trong lòng, tại sao lần nào cậu thuyết minh đến đây cũng vấp phải sự phản ứng đùa cợt này. Sao không ai nghiêm túc nhìn nhận nó ở một mặt khách quan hơn nhỉ?

Y Viện cố thu lại suy nghĩ hỗn tạp trước mắt, tiếp tục giữ phong thái chuyên nghiệp kết thúc bài thuyết minh:

Các nam quân nhân cũng đeo thắt lưng có nút thắt tương tự. Ý tưởng này xuất hiện ở thời kỳ cổ đại và trung cổ, tượng trưng cho sự chung thủy cũng như khiêm nhường.

Đến nay, vẫn còn rất nhiều ý kiến tranh cãi xoay quanh chiếc đai trinh tiết thời Trung cổ.

Cảm ơn các bạn đã đến tham quan phòng triển lãm của chúng tôi. Hi vọng các bạn đã thu thập một lượng kiến thức phong phú về văn hóa Hy Lạp. Hoan nghênh các bạn đến tham quan triển lãm vào những chủ đề sau. Chân thành cảm ơn!"

Lập Y Viện kết thúc bài thuyết minh với một nụ cười tiêu chuẩn. Nhóm du khách 5 người trẻ tuổi vừa cảm ơn qua loa xong, vừa quay lưng đi thì cậu đã thu lại nụ cười giả tạo ngay tức thì. Cậu khó chịu xụ mặt, càm ràm bảo:

"Rõ ràng chẳng hề nghiên cứu gì về văn hóa cổ đại Hy Lạp, đến tham quan cũng chẳng tập trung lắng nghe. Nói đến chuyện tình dục thì lại chỉ chỉ trỏ trỏ, xem thường văn hóa nhân loại. Đây là cả một văn minh cổ đại đó, có hiểu không hả?!"

Giáo sư Nghiêm nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cậu, nghe cậu nói vậy bèn bật cười thành tiếng, vỗ vai nhắc nhở:

"A Viện, người ta còn chưa đi xa đâu đó!"

Y Viện bĩu môi tỏ vẻ không phục, vừa khó chịu bảo:

"Giáo sư Nghiêm, rõ ràng là họ không hề tập trung nghe em nói! Thuyết minh đến rã cả họng xuyên suốt thời kỳ văn hóa lịch sử Hy Lạp, họ chẳng thèm để tâm. Nói đến đai trinh tiết thì sáng mắt như thể muốn đập kính tự đeo vào mới hả lòng hả dạ hay sao ấy!"

Giáo sư Nghiêm tóm lấy một chai nước lọc mát lạnh đưa đến tay cậu, ôn tồn dỗ dành:

"Được rồi. Đừng dỗi nữa! Hôm nay em thuyết minh tốt lắm, lưu loát hơn mấy buổi đầu tiên rất nhiều. Hay là em đi chung với thầy và cô Tiết ăn tối luôn nhé."

Y Viện thoáng khựng lại, sau đó lại ra vẻ tự nhiên đón lấy chai nước từ tay của Giáo sư Nghiêm, khó xử từ chối:

"Dạ thôi, không cần đâu ạ. Thầy khó khăn lắm mới mời được cô Tiết. Quán beefsteak nổi tiếng đó phải đặt trước 1 tháng lận. Em không đi theo làm "bóng đèn" đâu ạ."

Người đàn ông cao lớn trước mặt mỉm cười rất đẹp, anh nhẹ nhàng "chỉnh" lại cậu:

"A Viện, thầy với em thân vậy rồi, em không làm có làm "bóng đèn" đâu."

Cậu thật sự không thể chịu đựng nổi việc ngồi nhìn giáo sư Nghiêm và cô Tiết đó ăn chung một bàn. Có ngược tâm thì cũng không tới nỗi bày biện tâm tư quá nhiều cho người ta thấy.

Chẳng lẽ không biết lễ độ không biết liêm sỉ, chạy đến nói với người ta mình thích người ta lâu lắm rồi, mong người ta làm bạn trai của mình đi.

Nếu đã biết không có khả thi, thì hà tất gì phải tự làm khổ mình chứ.

Cậu chỉ hi vọng, cái suy nghĩ không chính trực này, dần dần dần dần tiêu biến đi... giống như vai trò của cái đuôi trong quá trình tiến hóa con người – những bộ phận vô dụng thì buộc phải tiêu biến.

Y Viện thật sự mong – quá trình tiêu biến tình cảm "đặc biệt" với giáo sư Nghiêm này, diễn ra nhanh nhanh một chút...

Cậu nuốt khan, đưa giáo sư Nghiêm ra đến tận cửa chính, miễn cưỡng mỉm cười nói:

"Thầy có việc bận thì cứ đi đi ạ, em ở lại đóng cửa, tắt đèn, khóa luôn cửa sổ giúp thầy. Thầy an tâm và mau đi đi ạ. Chuyện hạnh phúc của một đời người... Em chờ uống rượu mừng của thầy, ha! Thầy đi nhanh để giáo sư Tiết đợi lâu. Chào thầy ạ..."

--------o0o--------

Tâm trạng cực kỳ tệ sau khi giáo sư Nghiêm đi khỏi kết hợp với việc đói bụng rã rời khiến Y Viện chẳng muốn động tay động chân, ngồi trong văn phòng chơi game một lúc lại ngủ mất.

Trong mơ, cậu gặp phải một cô gái hết sức nóng bỏng, trên người không một mảnh vải che thân, từ xa tiến đến câu dẫn cậu. Cô gái thân hình nuột nà, làn da trắng nõn như gốm sứ không tì vết này quả thật đẹp hơn cả người mẫu bikini.

Vừa bắt gặp ánh mắt của cậu, cô gái nọ liền sấn ngay đến, cọ cọ bộ ngực cup D to bự của mình lên ngực cậu, mông cong lắc qua lắc lại vài lần. Cảm thấy sự nhiệt tình chào mời của mình hoàn toàn không có tác dụng, cô liền trực tiếp ngồi lên người cậu, dùng hai chân quắp lấy eo cậu, tao lãng gợi tình:

"Anh trai, anh có hứng không? Người ta vừa nhìn anh thì đã hứng rồi đó... Hoa huyệt lẫn hậu huyệt của của người ta đều cho anh thoải mái thao nát, có chịu không... Anh ơi... Người ta hứng đến vậy rồi anh không thấy tội nghiệp sao?"

"Bà cha nó, gái đẹp quá nhưng ông đây không thích loại lẳng lơ nhé!"

Y Viện đứng thẳng dậy cương trực rời khỏi đó, bỏ mặc người phụ nữ ngã long lóc sang một bên.

Đi được một lúc cậu nghĩ lại, thầm cảm thấy mình là trai thẳng, vừa thắng vừa cứng không gì chê được! Không phải mỹ nhân kế nào cũng đánh gục được "anh hùng" như cậu nhé!

Mỹ nhân thì không để tâm, nhưng mà... Nếu là...

Giáo sư Nghiêm...

Y Viện vừa nhìn thấy bóng lưng của Tần Nghiêm lướt qua thì vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo. Chẳng phải anh ấy đi gặp cô Tiết sao, chẳng lẽ cô ấy từ chối tình cảm của giáo sư Nghiêm rồi?

Cậu đuổi theo một đoạn, cuối cùng giáo sư Nghiêm cũng dừng chân, quay lại nhìn cậu. Đôi mắt của anh thâm trầm như nước, vừa bắt gặp ánh nhìn của cậu, anh đã mỉm cười. Y Viện lòng muốn nhũn ra, ngập ngừng cất giọng gọi:

"Giáo sư... Nghiêm..."

Giáo sư Nghiêm ôn tồn như dáng vẻ thường thấy, ấm áp hỏi cậu:

"A Viện, cậu chưa về à..."

Cậu lo lắng hỏi:

"Giáo sư Nghiêm không đi gặp cô Tiết nữa sao ạ?"

"Tôi đã đến nhà hàng đó, vừa tính đi vào thì cảm thấy lo cho cậu, không an tâm nên muốn quay về kiểm tra. Và... tình cờ tôi phát hiện ra một việc - A Viện, có phải em thích tôi không?"

"Cái đó... Giáo sư Nghiêm..."

Cậu đột nhiên gật đầu.

Giáo sư Nghiêm nọ vừa nhìn thấy cậu gật đầu xong bèn sấn tới hôn. Nụ hôn áp chế mạnh mẽ đến nỗi đầu óc Y Viện quay cuồng, cả người đông cứng lại.

Giáo sư Nghiêm, hôn... hôn mình?

Nụ hôn này, thật là... ngọt ngào quá...

Sau khi hôn xong, cậu càng cảm thấy cả người nóng rực như lửa. Đôi mắt hau háu nhìn vào gương mặt anh tuấn của anh, khẽ khàng gọi:

"Giáo sư Nghiêm..."

Anh chỉnh lại: "Gọi anh là Tần Nghiêm..."

Danh xưng mà cậu gọi thầm vô số lần, cuối cùng cũng đã có thể gọi bật ra miệng:

"Tần Nghiêm..."

Giáo sư Nghiêm đưa một ngón tay đến miệng cậu, cậu đột nhiên ngoan ngoãn mút như kẹo ngọt, đê mê khao khát ôm chặt lấy người trong vòng tay. Anh nhếch mép cười mê hoặc, thì thầm rỉ tai cậu, hỏi nhỏ:

"Có muốn không? Anh sẽ làm em sướng..."

Y Viện gật đầu liên tục, đưa tay cởi áo sơ mi của người trước mặt ra... Người kia cũng nhanh tay trút bỏ quần áo giúp cậu. Cả hai lăn lộn trên một nơi mềm mại như bông, Y Viện mơ màng rên rỉ:

"Muốn... rất muốn... Chỉ sợ anh chê em..."

Giáo sư Nghiêm vuốt ve gương mặt cậu, đặt một nụ hôn ngay cổ, sau đó thuận miệng nói:

"Sao lại chê em được chứ..."

Sau lời nói đầy mị hoặc kia, anh hạ răng xuống cắn một vết rất mạnh lên cổ. Y Viện quăng hết lý trí lên chín tầng mây, chẳng cần biết mình đang mơ hay là thật, trực tiếp tao lãng đòi thao:

"Nếu anh không chê thì xin anh... đâm vào chỗ này... của em..."

Tần Nghiêm kề côn thịt to lớn nóng bỏng nọ trước huyệt nhỏ của cậu, mỉa mai hỏi:

"A Viện, em thật tao... Có phải luôn nghĩ về việc này, luôn mong anh thao vào cái cúc huyệt này của em không?"

Y Viện quằn quại bên dưới, tự đưa tay sóc mạnh côn thịt nhỏ của mình, đưa hai ngón tay vào làm ướt cúc huyệt trước, nửa tỉnh nửa mê ôm lấy người trước mặt, nài nỉ:

"Luôn mong được thao... cường bạo thao... kịch liệt thao... Anh thao em đi... Từ những ngày đầu học tiết sử học của anh, em đã mong được anh đè ra thao rồi..."

Tần Nghiêm nhếch môi, thô bạo bắt lấy hai cổ tay đang thủ dâm của cậu ghì chặt sang một bên, ấn đầu côn thịt vào huyệt nhỏ.

"Có anh ở đây, không phải tự xử nữa... Anh sẽ thỏa mãn mọi dục vọng của em..."

"Tần Nghiêm..."

Tiếng ót ét vang lên, Y Viện kích thích tột độ, mở rộng hai chân đón nhận dị vật kia tiến vào, ngửa cổ đê mê rên rỉ như con thú hoang động dục:

"Sướng quá... Nó vào rồi... Em mong được anh thao mỗi ngày, sau đó những ngày anh đi dạy, anh sẽ đeo đai trinh tiết cho em... Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh về để được sung sướng... Cúc huyệt này chỉ dành cho anh thôi... Tần Nghiêm..."

Tần Nghiêm tìm được tiết tấu của riêng mình, động thân ra vào nhanh chậm, đưa cậu nhóc dưới thân chìm đắm trong khoái cảm xác thịt. Anh liếm nhẹ lên vành tai cậu, nhẹ nhàng nói:

"Côn thịt cho em! Bạch dịch cũng cho em... Tất cả đều cho em..."

Anh nhấp nhô rất lâu, cuối cùng cũng đưa thân dập mạnh và nhanh hơn mọi lúc, kích tình phóng vào người cậu:

"Nhận lấy!"

Y Viện lúc nãy cũng đạt được cực khoái, cậu mê mẩn rú lên một tiếng rồi ưỡn người thật cong, đem bạch dịch phóng hết ra ngoài...

Trong mê man, cậu nghe tiếng nói kỳ lạ vang lên:

"Có muốn được sướng như thế này mãi không?"

"Muốn... Muốn..."

Thân ảnh của Tần Nghiêm mờ dần mờ dần, một thân ảnh khác hiện ra... Người này có đuôi có cánh, nhìn mãi vẫn không thể nhìn rõ mặt, chỉ có tiếng nói thì cực kỳ rõ ràng:

"Vậy thì chia sẻ thân thể của ngươi với ta..."

Y Viện vẫn chưa thoát khỏi cơn khoái cảm kia, gật đầu răm rắp:

"Được... Chỉ cần được sướng..."

Người kia đưa tay lên cắn một ít máu từ ngón cái, sau đó vẽ một ký hiệu lạ lên bụng dưới của cậu, nhếch mép cười gian manh:

"Đừng nói là sướng, cực sướng, sướng vô hạn nữa ta cũng sẽ cho ngươi. Tiểu bảo bối. Giao ước thành công!"

End chap 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net