Chương 11: Khoái cảm song long | NP Ngụy - A Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Đại Quân không nhanh cũng không chậm, đem côn thịt của hắn đưa ra tiến vào rất thuận lợi. Nhất Nguyện nằm sấp trên người hắn, miệng lại phục vụ thêm một côn thịt khác. A Phương không ngờ có một ngày cậu ta chấp nhận chia sẻ Y Viện với ai khác, nhưng cảnh tượng này quá đỗi kích thích đi. Cậu ta vừa đưa tay luồn vào tóc cậu thanh niên trước mặt, hung hăng ấn đầu vào từng cơn, vừa nhấp vừa nói:

"Y Viện, tao còn tưởng đêm hôm đó mày bị cưỡng bức... Hóa ra là nằm dưới thân tên này thao đến nghiện. Tại sao tao lại có một đứa bạn thân hư hỏng như mày chứ! Nuốt sâu vào... miệng mày chơi rất đã đấy! Đúng là một cái miệng sinh ra để ngậm côn thịt..."

Đưa lưỡi và môi quấn quýt lấy côn thịt, Nhất Nguyện có chút khó chịu khi bị túm tóc mà thao vào, có những cú nhấp quá sâu và mạnh khiến cậu quả thật không thể thở nổi...

"Ư..."

Ngụy Đại Quân có hơi xót xa, cất giọng nhắc nhở tên thanh niên đang hừng hực lửa giận kia:

"A Phương, để Nhất Nguyện thở một chút!"

A Phương cơ bản là không nghe lọt tai, quyết tâm đem cái miệng của cậu thành công cụ phát tiết của hạ bộ:

"Mày tiếp tục bú cho tao!"

Ngụy Đại Quân buộc miệng nói:

"A Phương, đừng kích động vậy, cậu nhóc đó..." Không phải Y Viện của cậu...

Lời vừa chưa nói hết, Nhất Nguyện kia đã trực tiếp dứt môi ra khỏi côn thịt, bướng bỉnh sừng sộ khiêu khích:

"Phải, không sai! Tao là thứ dâm đãng hư hỏng vậy đó, mày giữ gìn bảo vệ tao làm gì? Tao đâu phải con mày mà cần mày bảo vệ. Tao cũng có dục vọng của riêng mình! Tao có quyền đi thỏa mãn dục vọng của tao!

Mày là cái thá gì mà quản tao chứ! Nhân đây tao cũng nói cho mày biết! Tao tình nguyện cho Ngụy Đại Quân thao tao đó. Thiếu côn thịt của hắn thì tao không chịu nổi. Chỉ cần hắn cho tao bạch dịch, tao sẵn sàng nằm ra đủ mọi tư thế được phục vụ hắn! Mày vừa lòng chưa!"

Hắn thất kinh khi nghe cậu tuôn một tràng những lời kích động như vậy. Rõ ràng không phải là Y Viện, sao lại đứng ở vị trí Y Viện mà nói lời tổn thương tên kia:

"Nhất Nguyện! Ngươi..."

A Phương vung tay đấm cho cậu một cú lên má phải, gằn giọng đáp:

"Mày! Mẹ kiếp! Tao là thằng ngu ngốc mới đi thương một đứa như mày!"

Cậu ta rút côn thịt trong miệng Nhất Nguyện ra, vòng ra phía sau, chăm chăm nhìn hậu huyệt đang ngốn côn thịt của tên nằm dưới, đưa tay tát mấy cái vào mông.

Y Viện kêu lên thảm thiết: "Ư... Đau..."

A Phương đút một ngón tay vào lỗ huyệt đang ngốn côn thịt, huyệt nhỏ sớm chỉ có mới giãn ra để thích nghi côn thịt của Ngụy Đại Thiếu gia, bây giờ lại phải giãn ra thêm chút để vừa ngón tay không an phận của cậu ta. A Phương vừa dùng tay ngoáy loạn xa, vừa bực tức nói:

"Tao là thá gì quản mày? Ừ, tao không là cái thá gì của mày hết, nên mày thà đi thao với người khác, cũng không chịu để tao thao? Vậy mà hôm qua, khi tao thao mày, tao còn sợ mày đau... Thì ra... mà coi tao là thằng ngốc!"

Nói rồi hắn dứt khoát rút ngón tay ra, kề côn thịt trước miệng huyệt nhớp nháp, trực tiếp đâm thẳng vào. Nhất Nguyện cảm thấy như cả người bị xé toạc ra làm hai, kêu ré lên rất to:

"Khônggg!!!"

A Phương không thèm để ý nỗi đau của người nằm dưới, chỉ đem dục vọng và giận dữ của mình phóng túng vào miệng huyệt ướt đẫm kia. Cậu ta ra sức thúc vào rút ra, ma sát với thân côn thịt của Ngụy Đại Quân không ngớt:

"Thế nào, cùng một lúc ngốn hai côn thịt sướng chứ hả? Mày thích côn thịt đến vậy mà... Vậy thì há cái miệng huyệt cho lớn vào mà ngậm mút nó đi..."

Nhất Nguyện bấu lấy vai bắp tay của Ngụy Đại Quân mà rươm rướm nước mắt:

"Hai côn thịt, cùng thao vào... Rách mất..."

Hắn nằm bên dưới thân, đáy mắt có chút xót xa đau thương nhưng miệng vẫn cứ là rất cứng cỏi nhả từng chữ:

"Tự ngươi chuốc lấy khổ, ta đã bảo giải thích rõ ràng đi mà..." Nếu giải thích rõ rang và cùng nhau thao, ít ra sẽ không đau đớn như vậy. Ngươi còn nói mấy lời khích tướng người ta, sợ thiên hạ không đủ loạn mà!

Cậu chỉ vốn định nói vài câu để A Phương nhanh chóng thao làm, nào ngờ cái cơ thể yếu đuối này không chịu được sức công phá lớn thế. Hai côn thịt trong một huyệt quả là chật tới nỗi không thể co thắt luôn... Nhất Nguyện cong cứng người, rên rỉ nài nỉ người phía dưới:

"Cứu với... Bạch Dịch năm sao... Đau quá... Nát cúc huyệt của ta mất."

Nghe cậu kêu ư ử như vậy, Ngụy Đại Quân đưa tay vuốt ve phần hông mềm mại của cậu, cất giọng hơi nghiêm nghị nói với cậu bạn thân của Y Viện:

"A Phương, chậm lại, cậu như vậy Nhất Nguyện không chịu nổi."

A Phương vẫn duy trì tốc độ không đổi, khinh miệt trả lời:

"Chậm lại, anh còn đang nhanh hơn tôi đấy! Ư... Ah... Sướng quá... Chịu không nổi... Thì gồng mình mà chịu... Ư... Hư hỏng... thì phải bị phạt! Hôm nay tao sẽ thao lộng cái hậu huyệt dơ bẩn này... Để xem mày còn dám đi thao với người khác nữa không!"

Đau quá hóa rồ, Nhất Nguyện quay đầu lại trừng mắt với A Phương, căm phẫn nói:

"Tao vẫn sẽ đi thao với người khác đấy! Tao vẫn sẽ đi thao với nhiều người khác nữa! Vì một mình mày, không đủ thỏa mãn dục vọng của tao! Chỉ cần đi trên đường, gặp được một thằng đàn ông lực lượng mà tao thích, tao sẽ tuột quần vạch mông ra mời gọi người ta thao vào, không vì tiền, không vì thá gì cả! Chỉ vì muốn được sướng thôi!"

Mấy câu đó xuyên vào tai A Phương chẳng khác gì ngọn gió thổi lửa tàn bùng cháy. Cậu ta vừa đánh vào mông cậu vừa thao kịch liệt hơn:

"Mẹ kiếp, mày còn dám nói ra những lời như vậy... Đã ngốn hai côn thịt mà còn dám đòi thêm... Hử?"

"Thao nát tao đi!"

Ngụy Đại Quân bên dưới không thể không động thân, A Phương đã động mạnh như vậy, hắn không phóng túng cơ thể thì có chút không phù hợp. Hắn gằn giọng:

"Nhất Nguyện, là ngươi tự mình tìm tới kết quả này... Đừng trách hai bọn ta không nể tình nhé!"

"Ưm... Ah~... Không được, nhanh quá, chịu không nổi..."

Ngụy Đại Quân đem côn thịt ra vào thật nhanh, từng cú thúc mạnh của hắn khiến dâm thủy ứa ra xung quanh miệng huyệt càng nhiều. Hắn banh hai cánh mông mềm mại của cậu ra, vừa thúc vào vừa nói:

"Tiểu quỷ vương dâm đãng, mở rộng cái huyệt đáng yêu của ngươi ra! Mút cực lực vào..."

A Phương nằm trên nhìn rất rõ dâm dịch rỉ xuống hai bên mép, tiếng nhóp nhép mỗi lúc một lớn xen lẫn với tiếng rên ma mị của người nằm dưới. Điều này khiến cậu ta càng hưng phấn quên mình:

"Rỉ nhiều dâm dịch như vậy, mày sướng đến vậy sao..."

Nhất Nguyện cảm giác vừa lâm trận đã đuối sức. Có trách thì trách cơ thể của Y Viện quá nhạy cảm:

"Không được rồi... không chịu nỗi... ta bắn đây!"

Ngụy Đại Quân không vì thế mà chậm đi, hạ bộ vẫn cứ như cái máy thúc năng suất cao, liên tục đẩy từng đợt vào huyệt nhỏ:

"Mới như vậy đã bắn rồi?! Quỷ vương như ngươi, xem chừng cũng chỉ có vậy thôi."

------o0o------

Nửa tiếng sau...

Nhất Nguyện đã thấm mệt, cả người nằm rạp xuống, chỉ có mỗi khu vực eo là bị ép chổng lên cao, A Phương vẫn không ngừng thúc từ trên xuống. Cậu rên rỉ xin tha:

"Rút ra đi... làm ơn... ta xin các người đó..."

"Bọn ta vẫn chưa bắn mà!"

"Hậu huyệt của ta tê lắm rồi... Ta không chịu nổi nữa..."

Ngụy Đại Quân cười cười, đem môi của cậu hôn ngấu nghiến qua một lượt. Môi của cậu sớm đã bị giày vò đến sưng vù, đỏ mộng nước. Hắn nhìn vào gương mặt đê mê của cậu, trêu đùa:

"Từ lúc đầu ngươi cũng nói là không chịu nổi, vậy mà vẫn kiên trì được đến bây giờ đấy thôi!"

A Phương liên tục vận động, đây là cuộc giao hoan thứ hai trong đời mà cậu ta có thể bất chấp tất cả mà phóng túng:

"Phải đấy, nếu mày hết bạch dịch thì bắn nước tiểu cũng được... Dù gì thì bọn tao vẫn chưa thỏa mãn... Mày vẫn phải tiếp tục chổng huyệt lên mà phục vụ đi..."

Biết không thể chống cự được thêm, Nhất Nguyện phụng phịu bấu lấy vai của người bên dưới, yếu ớt nài nỉ:

"Ngụy Đại Quân... ta biết lỗi rồi... ngươi giải thích rõ ràng mọi chuyện giúp ta với..."

Hắn lườm cậu, ngoảnh mặt đi: "Ngươi tự làm tự chịu, tự đi mà giải thích..."

Cậu rưng rưng đôi mắt ngấn nước, mếu máo nói:

"Xin ngươi... nói cậu ta dừng lại đi... Ta thật sự cần bạch dịch... Cậu ta cứ quần hết lượt này đến lượt khác... mãi không chịu bắn... Ta thật sự hết sức lực để nhún rồi..."

Ngụy Đại Quân rút côn thịt ra:

"Vậy thì người không phải nhún!"

Hắn nói với cậu thanh niên còn đang hăng máu kia:

"A Phương, có muốn sướng hơn không?"

A Phương cảm thấy cậu ta và Ngụy Đại Quân bây giờ đã về một chiến tuyến, cậu ta hưng phấn hỏi:

"Có cách sướng hơn sao?"

Ngụy Đại Quân ma mãnh cười:

"Phải, cậu ngồi lên mặt cậu ta, đem côn thịt nhấp thẳng từ trên xuống. Tôi ở dưới này, đem năm ngón tay ngoáy sâu vào hậu huyệt, chắc chắn vòm họng của cậu ta sẽ thít chặt lại, bao chặt lấy côn thịt của cậu. Sẽ rất sướng đấy!"

A Phương nửa tin nửa không, nhưng tỏ ý cực kỳ muốn thử:

"Thật không? Phải thứ mới được!"

Côn thịt của A Phương vừa rút ra, khoảnh khắc hai người đổi chỗ cho nhau, Nhất Nguyện cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ:

"Không được... Ngụy Đại Quân... Miệng huyệt của ta, làm sao vừa... năm ngón tay của ngươi... Không... dừng lại... Ta chưa làm thế bao giờ..."

Ngụy Đại Quân xoạc mạnh hay chân của cậu ra, nhìn vào cái hậu huyệt trống rỗng sâu hoắm. Sau khi song long xong, các cơ hoành của hậu huyệt quả nhiên đã giãn ra không ít, dùng mắt thường cũng có thể thấy được vách thịt đỏ ửng bên trong. Hắn xoay xoay cổ tay, chuẩn bị đút vào:

"Ngươi chẳng phải nói mình tượng trưng cho dục vọng nguyên thủy sao... Ngươi cứ nằm đó đi, hai chúng ta sẽ làm ngươi sướng..."

Hai Ngón, rồi ba ngón xoáy thẳng vào tao huyệt nhớp nháp. Cuối cùng là năm ngón tay xoáy tròn, cắm thẳng vào trong. Nhất Nguyện cảm thấy cả người bị đẩy văng lên tận chín tầng mây, bồng bềnh lẫn lộn giữa cảm giác đau đớn và sung sướng:

"Không... được... Ngụy... Đại Quân... Ah~~~"

Tiếng rên của cạu bị một côn thịt to lớn chặn lại. A Phương phía trên này đã ngồi hẳn lên mặt cậu, đem hạ bộ đầy nam tính của mình phủ lên gương mặt cậu, côn thịt trượt một đường dễ dàng vào khuôn miệng. Cậu ta ngửa đầu cảm khái:

"Quả là thít chặt hơn thật!"

Ngụy Đại Quân bồi thêm:

"Cậu cắm càng sâu lún cán thì họng của cậu ta sẽ thít càng chặt. Cậu thử đi."

"Được..."

Nhất Nguyện vừa nghẹn ở họng vừa bị khoan nát ở hậu huyệt, cậu rên trong trạng thái cực đã: "Ư... Ahhh..."

A Phương cảm nhận sâu sắc cảm giác côn thịt được cuống họng vừa ẩm ướt vừa ấm áp thịt chặt vào. Cậu ta ngả người về phía sau mà rút dần ra:

"Sướng lắm! Anh có muốn thử không?"

Ngụy Đại Quân dứt khoát rút mạnh tay ra khỏi hậu huyệt:

"Muốn, cậu thay chỗ cho tôi."

Hai người đàn ông đổi chỗ cho nhau, mặc cho Nhất Nguyện đã rên rỉ không ngớt cầu xin tha cho. A Phương nhìn hậu huyệt sớm đã rộng như cái hang nhỏ, cất giọng hỏi:

"Bên dưới này... làm sao?"

Ngụy Đại Quân hướng dẫn cấp tốc:

"Đem năm ngón tay chụm lại, rồi xoáy mạnh vào huyệt, càng xoáy mạnh càng đưa sâu vào trong... Phải... đúng rồi... Vì khi nãy song long nhập động, hậu huyệt của cậu ta giãn ra không ít rồi, bây giờ đút vào rất dễ dàng, không sợ chảy máu... Thế nào?"

A Phương lục tục làm theo, cậu đem ngón tay của mình xoáy từng đợt từng đợt sâu vào nhưng mũi khoan nhỏ. Vừa đưa tay vào vừa cảm thán:

"Trong này vừa trơn vừa ấm... cả bàn tay vào rất sướng..."

Như tìm được sự phối hợp ăn ý, Ngụy Đại Quân đem côn thịt ấn sâu vào miệng cậu, ra hiệu cho A Phương:

"Cậu tiếp tục đi, tôi cũng muốn hưởng thụ cái cổ họng của cậu ta..."

Nhất Nguyện nằm dưới bị thao tới sướng không kiềm được, ưỡn hạ bộ bắn hết nước trong người ra: "Ư..."

Ngụy Đại Quân hài lòng nhìn côn thịt đỏ hỏn của cậu:

"Bắn luôn cả nước tiểu thật này..."

A Phương dưới này cũng rục rịch muốn bắn:

"Tôi muốn bắn..."

Ngụy Đại Quân ra lệnh:

"Đem côn thịt cắm vào huyệt, cùng bắn vào cho cậu ta nào!"

A Phương rút tay ra khỏi huyệt, đem côn thịt đút vào hậu huyệt sớm đã lỏng lẻo: "Ra đây!!!"

------o0o------

Cơn cực khoái qua đi, A Phương và Ngụy Đại Quân nằm trên giường lớn. Nhất Nguyện bị hai người họ thao đến nỗi sướng ngất luôn.

Ngụy Đại Quân nhìn côn thịt đang dần xìu xuống của mình, trầm ngâm nói:

"A Phương, cậu hiểu lầm rồi, Y Viện chỉ là nạn nhân bị tên tiểu quỷ vương hư hỏng đó hại thôi... Cậu trách lầm cậu nhóc ấy rồi..."

Cậu ta lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Đại Quân:

"Nhất... Nguyện?"

"Phải... A Phương, ruột để ngoài da không phải là không tốt, chỉ là phải chăm chú và tinh tế quan sát. Cậu đã ngờ ngợ nhìn thấy điều bất ổn, tại sao lại không tin trực giác của mình..."

A Phương áy náy trong lòng: "Thao đến vậy rồi... làm sao đây..."

Ngụy Đại Quân cố điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình, đưa tay vuốt ve gương mặt ngủ say của cậu, thì thầm:

"Tên quỷ vương đó giỏi nhất trong mấy việc chữa lành cho cơ thể. Để cậu ta tự chữa. Bạch dịch của chúng ta đổ vào cho cậu ta ăn không thể vô dụng được."

A Phương có chút lưỡng lự:

"Cậu ta hấp thu tinh dịch của chúng ta à?"

Ngụy Đại Quân gật đầu:

"Cho tới bây giờ, những gì tôi biết là vậy."

"Anh tin tên quỷ vương đó à?"

"Cậu ta có thể biến thành phụ nữ, biến ra quần áo mặc, giả giọng y hệt con gái. Cậu nói thử xem tôi không tin có được không?"

"..."Anh nói thế thì quả là không tin không được.

Hắn suy đi nghĩ lại, vẫn cứ là buộc miệng nói:

"Tạm thời đừng nói cho Y Viện biết sự tồn tại của tên này..."

Anh Phương vẫn chưa hiểu được tâm cơ của người đối diện: "Sao cơ?"

"Cho tới bây giờ có nhiều chuyện chưa nắm chắc được. Tạm thời đừng để cậu ta biết!"

"Sao có thể..."

"Vậy nên mới cần người bạn thân như cậu, A Phương!"

"Anh có cao kiến gì sao?"

Ngụy Đại Quân cười, hắn hất cằm kiêu ngạo:

"Gọi tôi một tiếng "Ngụy Ca Ca" đi, tôi nói cậu biết!"

A Phương chẳng nghĩ ngợi nhiều, cất tiếng gọi:

"Ngụy Ca Ca!"

Cả hai cùng cười haha. Ngụy Đại Quân cảm thấy như có thêm một tên em trai dễ bảo. Hắn gối tay lên cao, cẩn trọng đáp:

"Để cậu ấy ở chỗ tôi quan sát. Tôi muốn tìm ra điểm yếu của Nhất Nguyện. Có như vậy mới không chế được tính dục của cậu ta phát tác vào lúc không mong muốn."

A Phương ôm lấy eo của Y Viện, nhẹ gật đầu. "Được!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net