Chương 13: Ghen Tuông | Tống Nghiêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Nghiêm nheo mắt nhìn cậu, chỉ mới học được vài câu mà có thể hướng dẫn người ta đi rẽ trái, rẽ phải thành thục như vậy.

Là em đang khiêm tốn hay em đang xem tôi là tên ngốc đây?

Anh đột nhiên đổi giọng kỳ quặc:

"Hôm nay chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé, vẫn chưa có dịp đi ăn tối cùng em."

Y Viện cố suy nghĩ một lý do hợp lý để từ chối: "Chuyện đó..."

Anh bày ra vẻ mặt có chut thất vọng, đến giọng nói cũng hạ rất thấp:

"Y Viện... Em không muốn đi ăn tối với thầy?"

"Dạ không phải, chỉ là... A Phương và cô Tiết ở khách sạn..."

"Thầy cứ nghĩ là em sẽ vui khi được đi cùng thầy. Thầy tính chia sẻ với em thêm về cuộc hội thảo hôm nay thôi mà?"

Y Viện cúi đầu, miễn cưỡng nói:

"Vâng, vậy em báo với A Phương 1 tiếng ạ."

Không phải là cậu không muốn đi với giáo sư Nghiêm, chỉ là cậu cảm thấy càng đến gần thầy ấy, cậu càng thích thầy ấy, và càng không kiềm được mong muốn nói ra được với thầy ấy. Cậu nghe đâu đó có một câu nói:

" Nếu muốn chấm dứt một mối tình đơn phương không ý nghĩa, cách dứt khoát duy nhất chính là: TỎ TÌNH ĐI!"

Nhưng liệu với mối quan hệ giữa cậu và giáo sư Nhiêm hiện tại, nếu tỏ tình thất bại phải chẳng là chẳng còn có thể đứng ở bên nhau yên bình như lúc này?

--------o0o-------

Quán Bar ở tầng hầm B1 ở khách sạn Finger.

Khách sạn Finger chỗ mà họ ở là một khu trung tâm thương mại phức hợp. Ở đây không chỉ có khách sạn, spa, sân golf mà còn có cả quán bar.

Anh khảng khái bước vào trước, đem hộ chiếu của cậu và anh trình ra một lượt, họ xác nhận cậu đã đủ 18 tuổi thì cho vào.

Khu vực bar ở đây tối om om, tiếng nhạc xập xình bùm chát lớn đến nỗi cậu có chút khó chịu, đi vội vài bước đến ngang anh, khẽ gọi: "Giáo sư Nghiêm..."

Chúng ta có thể đổi chỗ khác để ăn tối được không?

Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của anh, cậu vô thức rụt cổ lại, nuốt xuống lời đề nghị chân thành nọ, yên lặng bước bên anh. Y Viện mơ hồ cảm thấy... vài ngày gần đây, dường như anh đang khó chịu điều gì về cậu.

Bình thường, thầy ấy sẽ không ép buộc cậu làm những chuyện cậu không thích, và chuyện đi vào bar thế này, cậu cứ ngỡ là thầy ấy cũng không thích. Bởi lẽ trước giờ cả hai đều hẹn nhau ở thư viện hoặc sân trường sau giờ học, hoàn toàn không phải là loại quán bar ồn ào này.

Tống Nghiêm chọn một bàn hướng về sân khấu chính. Trên sân khấu đang có vài cô gái ăn mặc hở hang nhảy sexy dance. Anh liếc nhìn cậu nhóc ngồi đối diện, chính anh cũng không tin là cậu ấy đã từng đến những nơi như thế này.

Vì cậu có thú vui này, anh đành miễn cưỡng mời cậu đến đây ăn buổi tối.

Tống Nghiêm bị chính tâm tư ngột ngạt của mình dày vò, kiềm không được kéo phắt chiếc cà vạt trên cổ, bung một chiếc cúc áo để lộ một phần ngực.

Anh cau mày hỏi cậu:

"Em muốn ăn gì, cứ thoải mái gọi, thầy mời!"

Y Viện nuốt khan, nhìn menu hơn mấy trăm món, lựa đi lựa lại đành gọi món phổ biến nhất, rẻ nhất ở đây: Cơm thịt bò bít tết. Do là cơm thịt bò bít tết của khách sạn bốn sao nên quả là đắt xắt ra miếng.

Y Viện vừa ăn vừa miễn cưỡng cười, tuy không nói nhiều nhưng không khí giữa hai người tạm được xem là hòa hợp.

Chính là kiểu anh nghĩ tôi vui, tôi nghĩ anh vui, nhưng thực chất cả hai đang trào nước mắt trong lòng vì miễn cưỡng.

Ăn xong, Tống Nghiêm yêu cầu nhân viên phục vụ dọn bàn xuống, tự gọi cho mình một ly rượu khá mạnh, sau đó nheo mắt đầy thâm sâu quay sang hỏi Y Viện:

" Em uống gì?"

Y Viện trả lời theo phản xạ:

" Cho em nước suối hay nước ngọt là được rồi..."

Tống Nghiêm nhếch môi cười, lời nói có chút dư vị đùa cợt:

" Vì đi với thầy nên em gọi thức uống nhẹ à? Em cứ gọi món bình thường em uống ấy."

Y Viện vẫn chưa hiểu ra được ý của giáo sư Nghiêm, chỉ cúi đầu lẳng lặng không nói.

"..." Bình thường em thật sự chỉ uống nước suối hay nước ngọt mà.

Anh nào có buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, lên tiếng gợi chuyện cũ:

"Lần trước em đi cùng với Ngụy Đại Quân đó chẳng phải cũng đã uống rượu sao?" 

Vừa nghe anh nhắc đến tên của Ngụy Đại Quân, sắc mặt của Y Viện đã tái đi tức thì:

"Em..."

Giáo sư Nghiêm cắt ngang lời giải thích của cậu, lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ:

"Cho cậu ấy một ly giống tôi đi. Cảm ơn."

Người phục vụ nhanh chóng rời đi. Y Viện ngồi đối diện với giáo sư Nghiêm, ấp úng hỏi:

"Giáo sư Nghiêm, sao thầy biết chuyện đó?"

Tống Nghiêm tỉ mỉ quan sát cậu học trò cưng của mình, dưới ánh đèn màu xanh đỏ của quán bar, anh thật không nhận rõ cậu trước mắt anh là đang nói thật hay đang đóng kịch. Dường như em vẫn đang cố diễn hình tượng học trò ưu tú, trong sạch rất tròn vai.

Giọng điệu của anh đột nhiên cao lên, pha chút mỉa mai lẫn xót xa:

"Sao vậy? Chuyện đó rất mất mặt sao? Sao phải giấu kín như vậy?"

Lại chẳng biết phải trả lời như thế nào, Y Viện cúi đầu cực kỳ thấp: "Em..."

Anh cố xua đi không khí căng thẳng, phẩy tay nói:

"Y Viện, không sao, tuổi trẻ mà, có quyền thưởng thức những thú vui giải trí của giới trẻ. Nhưng vậy mới gọi là sống đúng tuổi chứ!"

"..." Tại sao hôm nay giáo sư Nghiêm toàn nói những lời khó nghe như thế... Đều đang cố ý nhắm vào mình sao?

Một thắc mắc rất lâu trong lòng Tống Nghiêm trỗi dậy, anh cất giọng thẳng thắn hỏi:

" Em với A Phương trước giờ vẫn thân như vậy à? Thân đến nỗi không ăn cơm cùng cũng phải báo 1 tiếng?"

"Thầy không báo với cô Tiết ạ?"

Anh cau mày, gằn giọng:

" Y Viện, mối quan hệ của thầy và cô Tiết không phải là một dạng giống như em và Tiểu Phương... Không thể gộp lại chung mà nói!"

Y Viện cúi đầu thật thấp: "Vâng ạ."

Nhân viên phục vụ bưng nước uống ra, cậu líu ríu gật đầu cảm ơn rồi lại thất thần nhìn nó.

Thật sự phải uống sao, em chưa từng uống rượu bao giờ cả.

Tống Nghiêm một tay đặt trên thành ghế, một tay nhấc ly rượu trên bàn lên, màu rượu xanh biển sóng sánh trên tay anh. Anh vừa xoay xoay nhẹ, vừa cất giọng sâu cay hỏi:

"Em có vẻ sợ tôi nhỉ?"

Y Viện yếu ớt trả lời:

"Dạ không có, lần đầu tiên em đến bar với thầy giáo nên em có cảm giác không quen..."

"Vậy thì đừng xem tôi là thầy nữa, hãy chỉ xem tôi là một người đàn ông bình thường thôi."

Y Viện kinh ngạc khi nghe thấy anh nói như vậy: "Chuyện này..."

Tống Nghiêm đem ly rượu trong tay cụng nhẹ lên vành ly của cậu, ra hiệu: "Em uống đi!"

Y Viện vụng về cầm ly rượu lên, đưa miệng đến nhấp một ngụm nhỏ:

"..."

Chất cồn vừa cay vừa nồng mang theo cái lạnh lẽo tràn ngập đầu lưỡi, Y Viện mắt cay xè, cả người khó chịu muốn nôn ngay ra nhưng lý trí tự ép mình nuốt thẳng xuống. Tâm trạng của cậu bây giờ cũng giống như mùi vị của ly rượu này, đắng ngầm và lạnh buốt.

Ở bên này, Tống Nghiêm vừa uống rượu vừa chầm chậm thưởng thức dáng vẻ miễn cưỡng khó nhọc của cậu, mỉa mai nghĩ:

Em diễn cũng quá nhập vai rồi Y Viện, cứ như thể lần đầu tiên uống rượu mạnh vậy? Chẳng phải đã từng đi Gun Pub với tên Quân Quân đó sao? Chắc hẳn đã từng uống không ít rượu mạnh với cậu ta?

Anh nheo mắt nhìn, cất giọng đầy quan tâm:

"Ngon không?"

Cậu lễ phép trả lời: "Dạ cũng... ổn ạ... Rượu hơi mạnh..."

Tống Nghiêm tóm được khớp, hỏi vặn lại:

"Mạnh sao? Vậy hôm đó em và Ngụy Đại Quân gọi rượu gì?"

Y Viện đỡ không nổi một đòn, lập tức ấp úng:

"Em không uống rượu..."

Ý cười của anh càng đậm hơn:

"Em không uống rượu? Vậy mà để quên điện thoại ở chỗ cậu ta?"

Cậu míu môi không nói thêm nữa: "..." Càng giải thích càng không thông...

"Thầy thật sự bất ngờ đó, Y Viện. Thầy không ngờ học sinh hạng Ưu như em cũng đi tới Gun Pub được."

"..."

Tống Nghiêm không biết anh đang mỉa mai cậu nhóc trước mặt hay đang đùa cợt với chính bản thân mình:

"Ừm, thầy quên mất. Thầy không nên đứng ở vai trò người thầy giáo mà nói lời đó với em nhỉ. Nếu đứng ở vai trò của một người đàn ông bình thường, một người anh lớn, thầy nghĩ chuyện em đi Gun Pub cũng không phải là chuyện khó chấp nhận gì."

Y Viện cảm thấy có nói thêm nữa thì cũng chẳng cải thiện được gì. Trước khi tình hình tệ hơn đi, cậu vội vã đứng dậy nói:

" Thưa thầy, em xin lỗi... Em cảm thấy hơi chóng mặt... Em nghĩ là em say rồi... Cảm ơn bữa ăn của thầy. Em xin phép về trước ạ."

Y Viện dù biết là thất lễ nhưng vẫn tóm lấy túi xách của mình rồi nhanh chóng rồi khỏi bàn. Hành động của cậu rất nhanh, nhanh tới nỗi ngoài dự liệu của Tống Nghiêm. Đây là lần đầu tiên cậu tự chủ động rời khỏi phạm vi của anh như vậy.

Có chút mất mát trào dâng trong lòng, Tống Nghiêm cảm nhận rõ ràng sự khó chịu đó.

Về phía Y Viện, cậu cắm đầu chạy một mạch ra đến sảnh thang máy, đưa tay bấm nút gọi thang rồi thở hồng hộc, viền mắt đã đỏ hoe.

Thầy ấy cảm thấy thất vọng vì mình đã đi Gun Pub với Ngụy Đại Quân sao?

Cũng phải, chẳng có ai thích một đứa sinh viên chơi bời ở các quán bar và beer Club cả.

Trong ký ức của cậu, cậu quả thật đã đến Gun Pub cùng với Ngụy Đại Quân, chỉ là hắn ta đưa cậu đến phòng VIP, hỏi vài câu thì đã xác định từng gặp nhầm người. Hắn quyết định đưa cậu về. Sau đó cậu bị suy nhược cơ thể nên đã ngất đi, hắn liên hệ với A Phương đến chăm sóc cậu ở biệt thự đó. Chỉ vậy thôi.

Cậu nhắm mắt lại, cố điều chỉnh tâm trạng của mình. Nếu giáo sư Nghiêm thấy cậu trong trạng thái không ổn định thế này, tình cảm của cậu dành cho anh sẽ bị lộ hết.

Anh đã có bạn gái rồi! Cậu còn muốn có được gì từ anh chứ!

Tống Nghiêm rất nhanh đã đuổi theo kịp, vừa đến gần kéo lấy tay của Y Viện, gằn giọng tức giận nói:

"Sao vậy? Rượu chỉ mới uống một ngụm thì đã say rồi sao? Hay là vì lời nói dối của mình bị thầy vạch trần đến nỗi không thể phản kháng, chỉ muốn bỏ chạy?"

Y Viện cau mày, giằng ra:

"Giáo sư Nghiêm..."

Cửa thang máy vừa mở, Tống Nghiêm hết sức kích động đẩy cậu vào thang máy, đưa người chặn ngang tầm nhìn của cậu. Trong không gian nhỏ hẹp, anh chống hai tay lên tường, đem cậu giam giữ vào không gian của mình, đem tay giữ chặt cằm cậu, ngước lên:

"Em chạy đi, chạy thử xem!"

Tống Nghiêm có chút đau xót khi nhìn thấy viên mắt đỏ hoe đó. Anh đã dọa cậu đến khóc rồi sao?

Anh đưa tay dứt khoát quẹt đi nước mắt trên đôi mắt đó, thô bạo áp môi xuống hôn. Đôi mắt Y Viện mở to, nhìn thấy gương mặt của anh ngày một gần rồi môi anh chạm đến môi cậu. Anh hôn rất nhanh, nhanh tới nỗi bản thân anh cũng chưa cảm nhận rõ điều gi đã vội vàng dứt ra. Khi thang máy vừa báo "ting" một tiếng, cửa vừa mở thì anh đã giằng lấy cổ tay của Y Viện, mạnh bạo lôi đi:

"Về phòng thầy nói chuyện cho rõ ràng!"

-------o0o------

Tống Nghiêm đẩy mạnh Y Viện vào phòng rồi bật đèn, đóng cửa lại, khóa chốt. Y Viện có chút sợ hãi, lần đầu tiên cậu thấy thầy ấy tức giận như vậy.

"Giáo sư Nghiêm..."

Anh bước thêm một bước, cậu lại lùi về sau một bước. Hai người cứ thế giằng co, Tống Nghiêm cau mày lớn tiếng nói:

"Em giải thích đi! Độ gần đây em thay đổi rất nhiều. Thầy sắp không nhận ra được em nữa rồi, Y Viện! Em trốn tránh thầy, em đi đến Gun Pub chơi bời đến nỗi quên cả điện thoại ở chỗ người khác, đến khi thuyết minh thì không tập trung. Hôm nay ở hội thảo, rõ ràng em nói được tiếng Ả Rập thì cứ luôn miệng nói là em không biết, em chưa từng học qua. Em nói dối càng ngày càng nhiều, ai dạy cho em điều hư hỏng như vậy?"

"Em..."

"Đến cả thầy em cũng không thành thật được sao?"

Y Viện cố nhìn đi hướng khác để đánh trống lảng: "Thầy muốn nghe sự thật gì chứ...?"

Tống Nghiêm thật sự không thể kiềm chế được giọng nói của mình, khó chịu quát lên:

"Tất cả, thầy muốn nghe sự thật về cách nghĩ của em!"

Cậu míu môi, gật đầu, viền mắt rưng rưng đầy nước:

"Suy nghĩ thật sự của em là em rất thích thầy... nhưng thầy đã có bạn gái rồi...Giáo sư Nghiêm thân yêu của em ạ! Chính miệng thầy đã thông báo với em điều đó! Vậy mà thầy còn..."

Tống Nghiêm bối rối khi nghe ra được đáp án đó, lúng túng đáp:

"Thầy không biết... Y Viện..."

"Suy nghĩ thật sự của em là em cực kỳ không thoải mái khi thầy ở bên cô Tiết. Em chỉ muốn thầy ở bên em thôi. Đến cả nằm mơ về chuyện lên giường, em cũng chỉ muốn lên giường với thầy. Thầy có muốn thao em không?"

"... Y Viện..."

Cậu vụng về đẩy anh vào tường, ôm chặt lấy người anh. Đầu óc cậu ong ong, chẳng biết là do hơi men hay còn điều gì thôi thúc. Cậu cố rướng người lên cao để hôn anh, nhưng vì thấp hơn anh gần một cái đầu nên chẳng thể chủ động ấn lên đó được. Cậu tiếc rẻ, mở miệng buông từng chữ chậm rãi:

"Liệu thầy có tình cảm đặc biệt gì với em không? Thầy có muốn lên giường với em, ngay cả khi em là một thằng con trai?"

Tống Nghiêm thất kinh nhìn cậu, chưa biết phản ứng như thế nào thì...

Chuông điện thoại reng... Là cô Tiết!

Y Viện lấy lại hết lý trí của mình, nhân lúc Tống Nghiêm còn đang tiêu hóa những lời nói vừa rồi thì cậu đã tung cửa bỏ chạy. Khi anh vừa định đuổi theo thì đã tay đã trượt vào nút nhận cuộc gọi. Từ đầu dây bên kia, cô Tiết cất giọng lo lắng hỏi:

"Anh đi ăn với Y Viện về chưa? Có muốn đi thăm thành phố Singapore về đêm với em không?"

Trong lòng Tống Nghiêm lúc này, dường như đã có một câu trả lời cho tất cả mọi nghi vấn!

--------o0o--------

Y Viện quần áo xốc xệch chạy về phòng mình. A Phương đang chơi game trên điện thoại, vừa nhìn thấy cậu bước vào thì đã dẹp hết mọi chuyện sang một bên, mặc cho mấy đứa game thủ chơi cùng gào rú vì mất máu. Thấy cậu loạng choạng bước không vững, cậu ta tiến đến đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi:

"Mày sao vậy?"

Cả cơ thể cậu nóng hừng hực như lửa đốt. A Phương bế xốc cậu lên, vì dáng người của cậu ta khá cao và lực lưỡng, nên Y Viện phút chốc đã được nhấc ngang người, đem bế lên như tiểu công chúa. Cậu không chống cự, cũng không bài xích chán ghét, chỉ lẳng lặng nằm yên trong vòng tay cậu ta, cất giọng uất ức nói:

"Thầy ấy ép tao uống rượu, ép tao nói hết những lời trong lòng ra... Rồi thầy ấy đứng đó nhìn tao chật vật..."

Nước mắt của Y Viện lúc này mới kịp trào ra hai bên khóe mắt, một lần nữa cậu tự đưa tay quẹt nhanh đi.

A Phương bế cậu bước từng bước chậm rãi về phía giường, đáy mắt cho chút chua xót:

"... Thầy ấy biết tình cảm của mày rồi?"

Cậu cụp mắt xuống, cất giọng be bé như muỗi kêu:

"Tao còn đứng trước mặt thầy ấy mà hỏi thầy ấy có muốn thao tao không nữa?"

Cậu ta đặt cậu lên giường ngay ngắn, vừa nghe cậu kể xong bèn buộc miệng rủa:

"Ơ mẹ kiếp, mặt mày dày dữ vậy?"

A Phương toan quay đi lấy chiếc khăn lông lau người cho cậu. Nào ngờ bị người trên giường tóm chặt lấy áo, kéo ngã xuống giường, nằm phủ lên cơ thể nóng rực đó. Tư thế này quả là cực kỳ ám muội, cậu ta vừa tính ngồi dậy thì đã nghe giọng Y Viện hỏi:

"A Phương, mày có muốn thao tao không?"

Cậu ta khựng lại, không thể tin được lời nói vừa nãy là của Y Viện, chửi đổng một câu:

"Ơ mẹ kiếp, đòi thầy ấy thao không được lại quay qua đòi tao thao?"

Y Viện ôm lấy người cậu ta, hai bàn tay không an phận bắt đầu luồng vào trong áo, xoa xoa tấm lưng rắn rỏi ấm nóng của A Phương, cất giọng trầm thấp:

"Vậy mày có muốn thao tao không?"

A Phương gần như không tin vào tai mình:

"Nhất Nguyện? Không đúng... mắt rõ ràng vẫn đang là màu đen... Ư..."

Lời nói chưa hết thì đã bị môi đã bị Y Viện phủ môi xuống, môi và lưỡi của cả hai quấn quít mơn trớn một hồi mới chịu chậm rãi dứt ra. Cậu bây giờ gợi cảm đến mê hồn, nằm dưới thân A Phương, vừa yếu đuối tủi thân vừa đau lòng thủ thỉ:

"Xin mày hãy thao tao đi... Tao thật sự cần người thao tao ngay bây giờ ấy... Không hiểu tại sao, trong đầu tao bây giờ chỉ là cảnh thao, điên cuồng thao, cường bạo thao... Nếu mày không thao tao, vậy thì tao đi xuống quán bar ở dưới, tùy tiện tìm một người..."

A Phương như bị kích thích đúng điểm yếu, đấm nhẹ một cái xuống giường rồi rủa một câu. Cậu ta đưa tay kéo áo của cậu qua khỏi đầu, cẩn trọng đặt lên vai một nụ hôn rồi dần dần trượt nhẹ xuống phía dưới:

"Mẹ kiếp, lại logic khốn nạn đó! Ai bảo mày là nếu không ai thao thì tùy tiện tìm người khác... Thiếu thao tới hư hỏng như vậy rồi hả? Được, ông đây thao mày! Mày nhớ cho rõ, Y Viện, hôm nay là mày đè tao xuống giường, cầu xin tao thao vào cúc huyệt của mày! Cấm có nói tao cưỡng bức mày! Mày muốn côn thịt, tao sẽ cho mày ăn no! Mày muốn thao tư thế nào, ông đây thỏa mãn mày hết!"

---------o0o--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net