Chương 14: Cầu thao | A Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để trải nghiệm câu truyện 1 cách tốt nhất, tác giả khuyên mọi người đọc lại từ Chương trước để không bị gãy mạch truyện. Chương trước tác giả đã edit xong cả rồi. Chúc mn đọc truyện vui! 

--------o0o------

A Phương vừa cởi khóa quần mình, cậu ta vẫn giữ trạng thái ngồi trên bụng Y Viện, phấn khích nói:

"Không được Tống Nghiêm thao nên hứng không chịu nỗi? Sẵn sàng chổng mông lên để tao thao vào?"

Cậu nằm bên dưới thân tên bạn thân vạm vỡ, cũng là con trai với nhau nhưng cậu ta thật sự đô con hơn cậu thật:

"Ưm..."

A Phương đưa tay cởi phắt chiếc quần bên dưới của Y Viện, mỉa mai nói:

"Mày xem tao là gì chứ? Công cụ phát tiết tình dục? Vậy thì mày phải cảm ơn tao, tao đối tốt với mày như vậy, mày cũng nên đem thân thể của mày ra báo ân đi! Dang rộng chân ra, chẳng phải cúc huyệt này muốn được ngốn côn thịt sao? Ông đây sẽ cho mày ăn no!"

Cậu ta tóm lấy hai chân của cậu rồi tách mạnh ra hai bên, đưa hai ngón tay đặt trước miệng cậu. Y Viện vụng về há miệng ra mút nhẹ. A Phương nhếch môi cười, đem hai ngón tay ướt mem kia xoa xoa trước miệng huyệt, nhẹ nhàng đem một ngón đút vào.

Y Viện cong người, líu ríu nói:

"Ưm... A Phương... mày đưa vào chậm thôi..."

"Nhẹ hay chậm gì thì mày cũng sẽ sướng ngây ngất thôi mà!"

Một cảm giác lâng lâng truyền đi khắp người, Y Viện quả thật quăng hết lý trí lên mây, cất giọng rên rất nhỏ. Ngón tay cậu ta ra vào mỗi lúc một nhanh, đợi đến khi dịch nhờn bao phủ đầy một ngón, cậu đem hai ngón tay cắm vào.

"Thế nào, nghiện thao với tao rồi?"

"Có chút... sướng..."

"Chỉ là có một chút thôi?"

"Ư... Sướng lắm..."

Khi A Phương rời tay khỏi hậu huyệt cũng là lúc Y Viện sẵn sàng cho một dị vật to hơn đâm vào. Cậu ta đưa côn thịt cương cứng trước miệng huyệt, nhếch môi cười:

"Thế nào, đang đau lòng vì người thao mày không phải là giáo sư Nghiêm yêu dấu của mày hả?"

"Ưm..."

Nhìn thấy cậu không nói thêm gì, cậu ta càng như con thú hoang phát dục, trực tiếp cắm côn thịt vừa to lớn vừa cương cứng mạnh mẽ xộc vào, vừa trượt vào luốn cán vừa gằn giọng bảo:

"Mày nghe cho rõ đây Y Viện, người đang nhấp vào cái huyệt đáng chết này của mày là tao. Lâm! Ngọc! Phương! Chứ không phải giáo sư Nghiêm của mày! Giáo sư Nghiêm của mày chỉ thích thao cô Tiết xinh đẹp mỹ miều kia thôi. Mày có biết vì sao không? Vì mày là con trai! Mà thầy ấy thì không thích con trai được."

Cậu ta đem từng cú nhấp trời giáng dập thẳng vào cúc huyệt yếu ớt của cậu. Hạ bộ của Y Viện chưa bao giờ bị kéo ra thúc vào mạnh mẽ như vậy, chốc chốc lại trào thêm dịch nhờn ra:

"Ưm... Đau quá... A Phương..."

A Phương bấu chặt lấy cơ thể của Y Viện, thô bạo dập mạnh xuống:

"Mày đã cầu xin tao thao mày mà..."

"Xin mày... chậm lại chút... Cúc huyệt đó, chịu không nổi..."

A Phương không khống chế được khao khát tình dục của bản thân mình, lên giọng ra lệnh:

"Ôm lấy tao..."

Y Viện nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta. Trong phút chốc cậu cảm thấy cả hai tâm hồn tổn thương đang dùng cách nguyên thủy nhất để chữa lành.

Cậu biết... cậu ta yêu cậu...

Và cậu cũng biết, cảm giác không được yêu thương nó khó chịu đến nhường nào...

Cậu đột nhiên đem vòng tay của mình siết chặt lấy eo cậu ta, chân thành gọi:

"Ưm... A Phương..."

A Phương vẫn đang hùng hục trên người cậu, lên tiếng hỏi:

"Ai đang thao mày?"

"A Phương..."

Cậu ta tiếp tục hỏi: "Ai đang làm mày sướng?"

"A Phương..."

"Mày có muốn sướng nữa không?"

"Muốn a~..."

A Phương nhếch mép cười đắc ý, miệng hết hôn lên vai rồi lại cắn lên ngực, vừa nhay vừa cắn liên tục. Hai tay cậu ta vuốt ve phần eo và lưng của cậu, dỗ dành:

"Thế mày thừa nhận đi... rằng mày rất thích côn thịt của tao cắm vào cúc huyệt dơ bẩn này của mày..."

Y Viện như con rối, máy móc lặp lại lời của cậu ta:

"Tao rất thích... côn thịt của mày... A Phương..."

A Phương đương nhiên càng nghe càng hăng máu, tấm tắc khen:

"Học sinh hạng ưu, học tập chuyện hư hỏng cũng nhanh hơn người khác... Nào, rên thêm vài lời tao lãng đi..."

Y Viện gần như bị cậu ta hắc hóa hoàn toàn, nghĩ gì nói đó:

"Tao rất thích... được mày thao... Xin mày... đừng dừng lại... Tiếp tục... nhấp vào cái tao huyệt ướt át... của tao đi... Chỉ cần mày thích... Mày chơi tao... tư thế nào cũng được..."

A Phương rút mạnh ra, bế cậu đến trước tủ quần áo, đem côn thịt cắm vào, vừa thao vừa hỏi: "Nhìn vào gương, mày có thấy cúc huyệt của mày đang nhai ngốn nghiến côn thịt của tao không?"

Trước gương hiển hiện rõ hình ảnh một thân hình đầy nam tính của A Phương đang cắm côn thịt to lớn vào cúc huyệt đỏ hỏn của Y Viện. Nam căn của cậu lúc này cũng cương cứng, chỉ là nhỏ và trắng hơn của người phía sau. Tiếng nhóp nhép ầng ậc vang lên, Y Viện gần như bị tha hóa triệt để:

"Thấy... thấy... rất rõ..."

A Phương nhấp vào lún cán, giữ chặt tư thế nhạy cảm đó rồi hỏi:

"Mày thích côn thịt của tao tới độ nào?"

Cơ thể Y Viện gần như bị ép đến giới hạn cực khoái, gần như rú lên như con thú cái động dục:

"Rất thích... rất thích... Không có... không chịu được..."

"Giỏi thật đấy, Y Viện! Không phải Nhất Nguyện mà cũng có thể nói những lời như vậy. Rõ ràng dâm đãng là bản chất! Dang chân ra, thả lỏng người, để tao đỉnh vào tao tâm hư hỏng của mày... Tao sẽ cho cúc huyệt của mày no sữa!"

"Chậm thôi... nhanh quá..."

"Nhanh quá hả? Trước giờ tao thao mày tao chẳng biết chậm là gì... Từ từ rồi sẽ quen thôi!"

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng. Một giọng nam trầm ổn vọng vào.

"Y Viện! Y Viện!"

A Phương rủa thầm: Lần nào thầy ấy cũng đi gõ cửa vào lúc quan trọng! Bực thật đấy! Không biết thầy ấy có thù gì với dục vọng của mình nữa!

Cậu ta nhìn Y Viện mặt đầy dâm đãng trong lòng, đột nhiên muốn trêu:

"Giáo sư Nghiêm của mày gọi kìa... Có muốn tao bế mày... trong tư thế này... ra gặp thầy ấy không?"

Y Viện vội che mặt, nuốt khan nàn nỉ:

"Không... xin mày... Tha cho tao đi..."

Bên dưới hạ bộ truyền đến một cảm giác thít chặt. A Phương bất ngờ, giở giọng lưu manh:

"Ý... mày siết chặt hơn này! Thật dễ chịu ah~."

Cậu mếu máo nói không ra tiếng, không biết là do rên quá nhiều hay đã khóc quá nhiều, giọng sớm đã lạc hẳn đi:

"Xin mày, đừng để thấy ấy thấy tao như thế này..."

A Phương đổi tư thế khác, đem cậu lật sấp lại, xoay về hướng cửa chính. Như thể nếu không có cái cửa kia, Tống Nghiêm quả thật sẽ nhìn thấy Y Viện đang bị thao trên giường của cậu ta vậy. Cậu ta đem côn thịt trượt sâu vào hậu huyệt sớm đã giãn rộng, vừa thúc vào tận cùng vừa trêu ghẹo:

"Nhục nhã sao? Mày biết xấu hổ sao? Đứng trước một người thầy quằn quại đòi thao. Thao không được thì chạy về đây khóc... Mày đã xin tao thao mày... Y Viện! Mày phải biết được... Thầy ấy có thể sẽ chán ghét mày, nhưng chỉ cần mày xin tao, tao sẽ sẵn sàng thao mày mọi lúc! Thao mày tới nát nhừ... Nhưng mà, có vẻ thầy ấy vẫn đang đứng đó đợi, mày có muốn..."

Lý trí của Y Viện gần như bị bẻ gãy nhừ, cơ thể của cậu cũng đã đạt tới cực hạn:

"Không... xin mày... tiếp tục thao vào cúc huyệt của tao đi... Tao không muốn đối diện với thầy ấy nữa... Tao... sẽ chỉ... nghĩ về mày thôi..."

A Phương dường như đã phóng túng hết sự giận dữ của mình, sau khi Y Viện nói câu đó, cậu đem thân mình tiến vào tận cùng... Nhưng không còn dáng vẻ đầy hận thù cố chấp, chỉ còn một sự tôn trọng và thỏa mãn đơn thuần. Cậu buông nhẹ một câu bên tai Y Viện...

"As you wish..."

Tao chấp nhận ích kỷ, giữ mày ở bên cạnh tao! Tránh cho mày khỏi sự tổn thương không nên có từ người đó. Y Viện! Cho dù là dùng phương pháp dơ bẩn này, tao vẫn muốn... ánh nhìn của mày, hướng về tao... Tình cảm của mày, hãy hướng về tao đi...

-------o0o-------

Khi A Phương bắn vào hậu huyệt thì cũng là lúc Y Viện xịt đầy nước tiểu đầy dra giường. Cả hai trong cơn cực khoái đã quấn quít ôm chặt lấy nhau. Y Viện dần dần tiếp nhận hơi ấm quen thuộc của người kia, không chống cự, không cựa quậy bài xích. Cứ như vậy được A Phương dỗ vào giấc ngủ ngon.

Bẵng đi mười lăm phút, A Phương đứng dậy vệ sinh cơ thể, thuận tiện đem khăn bông lau sạch bộ phận nhạy cảm của cậu.

Cả quá trình cậu ta chăm sóc cơ thể đó đều thực hiện trong yên lặng.

Chợt, điện thoại của A Phương reo, liếc nhìn màn hình hiển thị tên cuộc gọi đến, cậu khoan khoái bắt máy:

"Alo..."

Ngụy Đại Quân hỏi:

"Y Viện đâu?"

A Phương cười cười, giở giọng gợi đòn nói:

"Nằm bên tôi. Vừa thao cậu ta xong!"

Ngụy Đại Quân muốn bay sang Singapore ngay lập tức.

"..." Mẹ kiếp! Ông đây không được thao, cậu muốn chọc điên tôi đấy à?

Đoạn, anh ta cố điều chỉnh giọng điệu của mình, lên tiếng nhắc nhở:

"Quản cậu ấy cẩn thận... Có thể... Nhất Nguyện sẽ xuất hiện..."

A Phương ừm hửm một cách hời hợt. Đầu dây bên kia cũng im hơi lặng tiếng luôn.

"Này, chỉ muốn gọi điện thoại tới nói vậy thôi à?" Cậu ta hỏi.

Ngụy Đại Quân muốn nói gì đó nhưng thôi, thô lỗ quăng lại một câu:

"Ừm, chỉ vậy thôi. Cúp đây!"

Điện thoại đã ngắt kết nối rồi. A Phương chán ghét nhìn vào điện thoại mà nói:

"Vớ vẩn, rõ ràng là muốn gặp tên Nhất Nguyện dâm đãng đó! Khoan đã... Nếu theo lý thì... tên Nhất Nguyện đã nghe mùi bạch dịch, sắp tỉnh lại rồi?"

Một bàn tay thon gọn từ phía sau như con rắn bò tới trượt lên vai cậu ta, khiêu khích gợi tình:

"Thì vừa tỉnh lại nè! A Phương nhớ ta rồi hả?"

Sau đó đột nhiên phát hiện ra lượng bạch dịch ấm nóng trong cơ thể, liếc nhìn thấy A Phương trong trạng thái không có mảnh vải che thân thì cậu đã ngờ ngợ ra được vấn đề. Cậu cất giọng mếu máo nói:

"Ta đã bỏ qua cảnh hạnh phúc gì... Huhu... Bạch dịch của ta ngươi đều cho cậu ta hết rồi hả?"

"Nhất Nguyện, ngươi dùng chung một cơ thể với Y Viện mà?"

"Vớ vẩn! Khi ta làm chủ cơ thể này, bạch dịch ta nhận được mới có thể chuyển hóa thành năng lượng. Nếu lúc ta ngủ, cho dù Y Viện có ngốn bao nhiêu bạch dịch trong hậu huyệt này thì cũng chẳng thể chuyển hóa... Trừ khi..."

"Trừ khi làm sao?"

Nhất Nguyện cười gian tà nhìn về côn thịt ỉu xìu của người đối diện:

"Côn thịt của ngươi ngoáy bạch dịch từ hậu huyệt này đem lên cho đút ta ăn."

A Phương đỏ mặt tía tai, ném cái gối về phía cậu: "Này! Nhất Nguyện, ngươi không biết xấu hổ hả?"

Cậu kêu lên oai oái, giận dữ:

"Ta là tương trưng cho dục vọng nguyên thủy mà! Xấu hổ là chuyện không thể tồn tại!"

A Phương chán ghét bảo:

"Ngươi tìm cách khác đi. Hôm nay cơ thể này mệt lắm rồi, không dùng được nữa đâu!"

Nhất Nguyện nhìn qua ngó lại, quả là nhấc tay chân thôi thì cũng thấy khó khăn. Cậu đành ỉu xìu tiếc nuối nói:

"Chết tiệt, quả là vô dụng thật. Được rồi, trả Y Viện lại cho ngươi, ta đi tìm cách khác!"

End 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net