Chương 15: Bóp vếu nhận người quen | Ngụy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Đại Quân gác máy xuống với tâm trạng buồn bực. Chính hắn cũng không hiểu tại sao bản thân rơi vào trạng thái bức rức khó chịu mà không tìm được người trút giận.

Tên Nhất Nguyện đó không biết hôm nay có tỉnh lại không?

Nếu tỉnh lại không được có phải sẽ đi tìm cách nguồn bạch dịch khác để thay thế không?

Càng suy nghĩ hắn càng cảm thấy mệt mỏi, đành miễn cưỡng ôm tâm trạng không vui thiếp đi mất.

--------o0o------

[Mộng cảnh của Ngụy Đại Quân]

Hắn mơ thấy mình đang ở một quán bar xa lạ, trên radio trong quán đang phát một list nhạc Latinh du dương êm dịu của những năm 80. Quán bar vắng người, chỉ có vài ba cặp ngoại quốc đang thì thầm trò chuyện. Hắn trầm mặc ngồi ở một góc phòng, lặng nhin ly rượu màu xanh nhạt trên bàn gỗ.

Ngụy Đại Quân đưa tay khẽ chạm đến thành ly, tâm tư dường như đang ngóng chờ một điều gì đó. Chính hắn cũng không rõ mình đã gọi loại rượu gì, vô thức đưa tay chạm đến môi, nhấp nhẹ và kỹ lượng đánh giá. Hóa ra là hương vị hắn đã đánh mất từ lâu – rượu Ý nhập khẩu giới hạn được ủ từ năm 1986.

Một người con gái xinh đẹp từ bên ngoài bước vào, lướt mắt qua chỗ anh rồi nói với người phục vụ:

"Cho tôi một ly giống như ly rượu của người đó."

Người nhân viên phục vụ gật đầu rời đi, để cô gái vui vẻ lấy từ trong túi ra một cây son đỏ. Cô nhẹ nhàng thoa lên môi, thuần thục gợi cảm mà không cần dùng gương. 

Hắn đưa mắt qua nhìn. Quả là một mỹ nữ tiêu chuẩn với vòng một đầy đặn, gương mặt thanh tú và mái tóc cuộn bồng bềnh xõa ngang vai.

Chưa tới hai phút sau, nhân viên phục vụ đã mang nước đến.

Dường như đã bắt gặp được ánh nhìn của anh, cô đưa chiếc ly rượu trên bàn lên cao, hấc nhẹ cằm tỏ ý muốn mời. Ngụy Đại Quân cười, hắn vui vẻ đáp trả lại bằng việc kề môi nhấp nhẹ phần rượu trong ly.

Nhạc trong bar dịu êm rất tình, hắn thật sự có hứng thú với người phụ nữ đối diện. Không chủ động bắt chuyện hay hồ hởi sấn tới nhưng những em kỹ nữ ở bar Gun Pub. Cô ta có chút e thẹn, ngượng ngùng, đôi mắt rất quyến rũ, càng nhìn lâu càng cảm thấy bị thu hút, khó lòng dứt ra được.

Có lẽ đây là mỹ nhân kế trong truyền thuyết chăng?

Khẩu vị của Ngụy Đại Quân khá kén chọn, không phải bất cứ cô gái nào anh gặp, anh có hứng thú đều có thể tùy tiện lên giường. Đôi lúc, anh thật tâm muốn tìm một bóng hồng thật đẹp, đủ mị lực để giữ chân anh lại.

Và cô gái này, quả thật đã làm được điều đó.

Uống xong rượu, chẳng bao lâu sau cô mỉm cười chào anh, nhẹ nhàng rời đi. Ngụy Đại Quân nhìn bóng dáng của cô dần rời khỏi, đột nhiên muốn đuổi theo.

Anh rời khỏi nhà hàng, chạy theo bóng lưng của cô rồi kéo nhẹ lại. Cô nhẹ nhàng ngã vào người anh, sau đó cất giọng bẽn lẽn nói:

"Xin lỗi..."

Ngụy Đại Quân cất giọng khàn khàn.

"Đột nhiên... tôi muốn... hôn em..." Chính hắn cũng không theo kịp được tiết tấu trong chuyển biến tâm lý của mình. Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất muốn, rất muốn chiếm hữu cô gái này...

Môi hôn vồn vã với nhau một hồi, khi hắn dứt ra thì hạ bộ bên dưới đột nhiên có phản ứng.

Người con gái trong vòng tay hắn nhận ra sự thay đổi khác thường đó, nhẹ nhàng đưa tay sờ ngang đụng quần, tỏ vẻ cực kỳ hứng thú mà thốt lên:

"Chỉ với một nụ hôn mà anh đã có phản ứng rồi sao? Thật đáng yêu!"

Ngụy Đại Quân nhếch môi cười, không nhanh không chậm đè ngửa cô xuống đất, trực tiếp đem áo cô kéo trễ xuống ngang vai. Hắn đưa môi đến hôn cổ, đem ôm cả thân thể nuột nà gợi cảm của cô siết chặt trong vòng tay ấm áp của mình. Hắn luôn nghĩ, phần cổ là phần nhạy cảm nhất của người phụ nữ, nếu có thể đem môi và lưỡi mơn trớn ở đó thì đối phương sẽ có thể bước lên đỉnh cao của khoái cảm nhục dục.

Quả nhiên, hắn càng hôn lên vai cô, cô càng rên rỉ không ngừng. Tiếng rên ngọt ngào đó càng kích thích khát vọng muốn chiếm hữu trong lòng hắn. Hắn đưa tay xoa xoa đôi bồng đảo trắng hồng, không kiềm được vừa nhay vừa cắn vừa kích thích đầu ti của nơi nhạy cảm đó... Theo sự dẫn dắt của dục vọng bản năng, hắn không ngừng hôn lên da thịt của cô, hít hà hương thơm dễ chịu trên người cô.

Không biết có phải vì ám ảnh tâm lý hay không mà ngay cả trong tiềm thức, Ngụy Đại Quân cũng cảm thấy bức bối, hắn đưa tay thô bạo ngắt mạnh bồng đảo mềm mại kia, vừa nhào nặn vừa ngậm vào miệng nhay nhay như trẻ con khát sữa.

Người bị bú mút để rịu rời chân tay lúc này chẳng còn giữ được giọng dịu dàng ngọt ngào nữa mà rú lên đau đớn:

"Đau!!! Bạch Dịch Năm sao!!! Tên biến thái này!"

Trong phút chốc người con gái kia biến về nguyên hình là một tên con trai cực kỳ giống với Y Viện, chỉ khác mỗi việc trên đầu có thêm hai cái sừng cừu non, nhũ vàng óng lấp lánh rất đẹp. Phía sau lưng mọc thêm cánh cánh ngắn cũn cỡn như đồ cosplay và đốt sống lưng cuối cùng lộ ra một chiếc đuôi quỷ nhỏ, không ngừng ngọ nguậy vùng vẫy. 

Ngụy Đại Quân không quá bất ngờ, đáy mắt còn có chút vui vui, liếc nhìn tên quỷ vương trước mặt, nhếch môi đắc ý bảo:

"Biết ngay là ngươi mà! Nhất Nguyện!"

Cậu ôm lấy hai nhũ hoa nhỏ bé trước mặt mình, vừa xoa xoa vừa mếu máo:

"Người cắn ti của ta đau chết mất! Có ai làm màn dạo đầu như ngươi không! Không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!"

Ngụy Đại Quân lưu manh nói:

"Nếu không thử thì làm sao biết có phải lại thao nhầm ngươi hay không!"

Đôi mắt cậu ầng ậc nước liếc xoáy vào người hắn, giận dỗi gào lên:

"Bộ thao ta ngươi thiệt thòi lắm hả?!"

Hắn nửa đùa nửa thật khinh miệt:

"Ta thích phụ nữ. Đặc biệt là phụ nữ ngực vừa to vừa mềm! Không phải kiểu bé tí như ngươi!"

Đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chập vào phần ngực kia, mặc kệ cậu đang uất ức lườm hắn:

"Ông đây đã biến thành phụ nữ ngực vừa to vừa mềm, mà ngươi cũng có nhẹ tay hơn đâu. Bấu nên nỗi còn có dấu đỏ này, còn cả vết răng nữa. Nếu quả thật phụ nữ ngực to đứng trước mặt ngươi mà bị bấu như vậy, quả là phí của trời!"

Ngụy Đại Quân đột nhiên tâm trạng quay về trạng thái cực kỳ tốt, một lần nửa đè ngửa cậu ra đất, giữ hai tay cậu qua đỉnh đầu, thân người hạ thấp, mặt áp mặt cực kỳ gần. Hắn kề sát tai cậu rồi cất giọng đùa giỡn:

"Sao đi tới đâu cũng gặp phải ngươi vậy, Nhất Nguyện?"

"A A A... nhẹ tay chút, đau!"

Hắn hơi sững lại, lật cổ tay của cậu ra xem. Bên trên là hai lằng đỏ rất rõ rệt. Hắn có chút đau lòng, hạ nhẹ giọng xót xa hỏi:

"Sao thế? Bị thương à?"

Nhất Nguyện càng tỏ vẻ ấm ức, dùng giọng điệu yếu ớt nói:

"Còn không phải vì cái cửa bước vào mộng cảnh quá hẹp hả? Chỉ có một khe bé tí thế này, ta phải trầy trật lắm, phải ép cả người nhỏ lắm mới chen được vô. Vậy mà bị ngươi phát hiện sớm như vậy! Đến bạch dịch cũng chưa gạt được... Thật là tức quá đi mà!!!"

Ngụy Đại Quân cười xòa, đem môi mơn trớn vùng cổ rồi lại trượt xuống ngực. Lần này hắn không hôn thô bạo nữa, chỉ liếm láp từng đợt rất nhẹ nhàng như dỗ dành an ủi. Nhất Nguyện cũng chẳng chống cự, để mặc cái lưỡi nhớp nháp ấm áp của hắn mơn trớn trên nhũ hoa của mình.

Cơ thể của cả hai đều cực kỳ nhạy cảm, chỉ kích thích vài phút thì đã hưng phấn tột độ. Ngụy Đại Quân liếm mút chán chê, ngẩng đầu lên hỏi:

"Hửm? Lại muốn tìm ta gạt bạch dịch?"

"Ưm... Nhẹ chút, ta mà bị thương nặng hơn là xong đó!"

"Hửm?"

Nhất Nguyện tỏ vẻ như mình là kẻ bị bắt nạt:

"Tiến vào mộng cảnh của ngươi là ma pháp của ta, nhưng ta phải dùng chân thân để đối diện với ngươi. Nhưng vì là mộng cảnh của ngươi nên ngươi làm chủ, ta mà có chuyện gì thì đều là tại ngươi hết cả!"

Ngụy Đại Quân ý cười càng sâu, hỏi vặn lại:

"Ngươi có thể xảy ra chuyện gì? Hay là ngươi muốn... được cùng ta... xảy ra chuyện gì?"

Cậu tỏ ra chán ghét:

"Ngươi bớt ảo tưởng nha. Mau xịt bạch dịch ra cho ta! Ta ăn xong sẽ bay đi liền, không phiên ngươi nghỉ ngơi!"

Đáy mắt hắn lóe lên một tia khác thường, kiêu ngạo nói:

"Nói nghe hay thật! Vừa bảo trong mộng cảnh này ta làm chủ, vậy thì ngươi có tư cách gì muốn đòi là có, nói thích là được?"

Hắn cố gắng tập trung dùng tâm lực, quả là có thể biến ra một cái máy thao. Chính là loại máy có thể đem dương cụ giả thao không ngừng vào cúc huyệt ấy. Hắn bế cậu lên ghế, dang hai chân cậu thật rộng rồi cố định cổ chân vào dây buộc xích bằng da, đem tay cậu buộc hẳn lên đỉnh đầu.

Trong mộng cảnh của Ngụy Đại Quân, Nhất Nguyện không thể tập trung vận dụng được ma pháp, cậu chỉ có thể bị ép nằm dang chân lộ hẳn nơi tư mật trước mắt hắn:

"Ngươi! Bạch dịch năm sao... không được..." bắt nạt ta!

"Ta muốn rút bạch dịch của ngươi trước. Phải rút sạch bạch dịch của ngươi rồi ta mới chịu bắn cho ngươi bạch dịch của ta. Thế mới công bằng, phải không?"

Hắn đem dương cụ gia kề sát miệng huyệt, vạch hai bên mông của cậu ra thật lớn rồi đem ấn đầu côn thịt nhựa lạnh lẽo kia vào. Nhất Nguyện nằm đó không cựa quậy được, rít lên đau đớn:

"Không được... Ư... buông ra... Khó chịu ah~..."

Ngụy Đại Quân chỉ bật mức độ thấp nhất, đem côn thịt nhỏ hết rút ra lại đâm vào lún cán, rồi lại rút ra thật chậm, đưa vào lại cũng thật chậm. Hắn muốn bào mòn sức lực của cậu, bẻ gãy lý trí của cậu, muốn nhìn thấy cậu chật vật với dục vọng của chính mình:

"Ta chính là muốn ngươi cảm thấy muốn bắn nhưng không bắn được, thèm thao nhưng không có ai thao vào ấy!"

------o0o-----

Hai mươi phút sau...

Tên quỷ vương yếu ớt kia quả là không còn sức để chống cự nữa, miệng rên rỉ rất khẽ:

"Bạch dịch năm sao! Ngươi... Ư... khó chịu quá... Máy thao... chậm quá... Không thỏa mãn... Bật máy thao nhanh hơn một chút đi... Ư... Cúc huyệt... khó chịu... Ngươi mau đến... mau cắm vào ah~..."

Ngụy Đại Quân liếc mắt nhìn đồng hồ, cười như không:

"Chỉ mới hai mươi phút thôi mà. Ngươi cũng hay thật, đến giờ vẫn chưa bắn..."

Bên dưới cúc huyệt của Nhất Nguyện đã ướt một mảng lớn, dâm thủy ứa ra nhóp nhép nhầy nhụa. Côn thịt của cậu cũng trướng lên cứng ngắc, vừa rỉ dịch nhờn vừa đỏ âu âu, rưng bần bật. Cậu thều thào nài nỉ:

"Bạch dịch năm sao... Ngươi phải bật máy thao nhanh hơn... thì ta mới bắn được..."

Ngụy Đại Quân nhìn thấy côn thịt giả giã từng đợt từng đợt vào tao huyệt nọ, vừa thích thú chiêm ngưỡng vừa hài lòng cười:

"Ta cứ thích để ở chế độ này thôi. Để ngươi từ từ hưởng khoái lạc..."

"Ngươi muốn làm gì cũng được, nhưng cho ta bắn đi... ta không thích như thế nào... Ngứa..."

Hắn hỏi đùa:

"Ngứa sao?"

Nhất Nguyện vặn vẹo thân người, giọng cũng gần như bị bóp méo đi:

"Ưm... Cúc huyệt... rất ngứa... muốn ngậm côn thịt ah~..."

Ngụy Đại Quân tiến đến, ấm áp nói:

"Ta gỡ xích giúp ngươi, ngươi tự dùng tay thỏa mãn..."

Hai tay vừa được giải phóng, Nhất Nguyện không để ý hình tượng của mình, trực tiếp bấu vào thành ghế, đem cơ thể của mình vận chuyển nhanh hơn, dang chân thật lớn để hậu huyệt nhanh chóng nuốt vào phun ra cái dị vật đồ chơi đó.

Chơi được một lúc, cậu ngả người mè nheo:

"Ah~... không đủ... Khó chịu..."

Ngụy Đại Quân biết chỉ bấy nhiêu kích thích sẽ không thỏa mãn được dục vọng của cậu, nhưng vẫn cứ thích trêu đùa:

"Sao nữa?"

Nhất Nguyện phụng phịu nhìn hắn, cau mày nói:

"Muốn côn thịt của ngươi cơ..."

Ngụy Đại Quân nhìn cậu bằng nửa con mắt, khinh khỉnh đáp:

"Ngươi tự nghịch đến bắn đi, ông đây sẽ cho ngươi côn thịt..."

Cậu míu môi, đem tay sốc lên sốc xuống côn thịt của mình. Chỉ được vài phút lại chịu thua, quay sang nài nỉ hắn:

"Không được... không sướng như của ngươi làm... Bạch dịch năm sao... Đến đây... giúp ta thỏa mãn với..."

Ngụy Đại Quân lúc này lên giọng nói:

"Ngươi đang xin ta thao ngươi sao?"

Cậu gật đầu trả lời:

"Ưm... xin ngươi... thao vào cúc huyệt của ta đi mà... Xin ngươi đó... Hứng, không chịu nổi..."

Ngụy Đại Quân cảm thấy trêu đùa đã đủ, đem côn thịt giả rút mạnh ra ngoài, áp thân người nóng ấm của mình xuống, phóng túng dục vọng:

"Nhất Nguyện hư hỏng, để bổn thiếu gia thao nát ngươi!"

Côn thịt cương cứng vừa cắm vào, Nhất Nguyện đã siết chặt cúc huyệt lại, vòng hai tay bấu vào eo hắn.

"Kỹ năng làm tình của ngươi thật tốt!"

"Ngươi đang nịnh ta sao?"

"Thật mà... Côn thịt của ngươi đỉnh vào tao tâm, sướng tới nỗi ta muốn bắn khí ngay!"

"Vậy thì bắn đi, hôm nay ta sẽ thao người đến bắn hết bạch dịch, nước tiểu ra ngoài."

"Nếu bạch dịch của ta mà phủ lên côn thịt của ngươi, ngươi để khô rồi sẽ là bài thuốc tráng dương hiệu quả đó. Dù sao dịch của ta cũng là để phục vụ cho dục vọng mà..."

"Vậy sao, vậy thì xem ra... cúc huyệt này của ngươi... chịu thiệt thòi rồi... Mở rộng ra nào, ta muốn cắm vào tận cùng!"

-------o0o------

Cuộc giao hoan triền miên đến khi kết thúc thì đã gần bốn giờ sáng. Nhất Nguyện bụm lấy hậu huyệt đầy bạch dịch của mình mà oán thán:

"Ngươi... ta bị bội thực vì ngươi rồi... Ta... chưa từng... ngốn nhiều bạch dịch như thế này bao giờ... Bạch dịch của ngươi là vô hạn hả?"

Ngụy Đại Quân bắn hết bạch dịch trong ngươi nhưng không hề thấy mệt, có chăng vì tinh thần thoải mái nên hắn chẳng biết mệt là gì. Hắn nhéo nhẹ lên má cậu:

"Có trách thì trách cúc huyệt của ngươi hút quá tham thôi!"

"Ngươi...!!!" Nhất Nguyện lườm hắn, tức giận cất cánh bay đi.

Bay một đoạn chưa được bao xa thì đã ngã xuống, tư thế khi ngã còn là kiểu chổng mông lên trời, từ khe của hậu huyệt, một dòng bạch dịch vẽ lên không trung một đường cong tuyệt đẹp rời rơi xuống sàn.

Hắn nhìn trạng thái hậu huyệt giãn rộng tới nỗi không khép lại được và tư thế chổng mông bắn dịch đó mà phì cười:

"Sao thế, ăn no quá rồi bay không nổi hả?"

"Ư... Ư...Ta chưa ăn no như thế này bao giờ..."

Hắn vỗ vỗ khoảng không gian bên cạnh trên giường, vui vẻ nói:

"Thế thì đừng bay đi nữa. Ngủ ở đây... bên cạnh ta!"

Nhất Nguyện lòm còm bò lại gần, thu cánh và đuôi lại rồi gầm gừ:

"Ngươi không đạp ta xuống giường như hôm trước nữa chứ?"

Ngụy Đại Quân ngả người khảng khái cười lớn, trong điệu cười sảng khoái của hắn nghe ra được tâm tình cực kỳ hưng phấn: 

"Haha, sẽ không..."

Nhất Nguyện tiến đến bên cạnh hắn, rụt rè nằm xuống. "Ưm..."

Một cánh tay rắn chắc choàng qua eo, kéo cậu sát lại gần hắn. Mùi hương nam tính lẫn hơi ấm đặc biệt của hắn trong phút chốc bao trùm lấy cậu. Nhất Nguyện chưa thấy hắn dịu dàng thế này bao giờ, nằm trong vòng tay hắn bao nhiêu lần, nhưng trong mộng cảnh lần này, Nhất Nguyện có chút không quen - nhưng cảm giác dễ chịu mà hắn mang lại tinh khiết đến nỗi cậu khó mà kháng cự. 

Mặc kệ vậy, đến cả bạch dịch cũng đã uống no rồi, cho hắn ôm ấp chiếm chút tiện ích cũng chẳng sao. Ta không phải là tên Incubus so đo tính toán! 

Đoạn, Ngụy Đại Quân thì thầm nói:

"Sau này đừng ăn tạp nữa... Ta sẽ cố gắng luôn cho ngươi ăn no."

Nhất Nguyện không chút tình cảm gì mà buộc miệng chặn lại một câu:

"Nếu như ăn tương tự như hôm nay thì QUÁ NO rồi, cảm ơn!"

Hắn không kiềm được mà phì cười. Một cái hôn đặt nhẹ lên vai cậu, giọng nói có phần ngọt ngào pha chút trêu ghẹo mê người: 

"Không ngờ có ngay ngươi cũng chê nhiều bạch dịch..."

Nhất Nguyện cựa người muốn dậy, nào ngờ vòng tay của người kia muốn siết chặt hơn. Rõ ràng là ôm cậu đến nghiện rồi. Nhất Nguyện cau mày, im lặng một chút dưỡng thần rồi míu môi nói:

"Ta làm sao biết trong mộng cảnh này ngươi giàu sinh lực như thế..."

Ngụy Đại Quân nhếch môi cười không đáp, mạnh mẽ đưa mặt áp gần hõm cổ cậu, hít hà mùi hương quyến rũ của cậu. Incubus quả là Incubus, ngửi mùi hương của cậu thôi cũng khiến hắn thoải mai và hăng hái gấp trăm lần.  

End chương 15. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net