Chương 2: Rút bạch dịch "ăn" tạm cứu đói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng triển lãm.

Cậu thanh niên nằm trên bàn làm việc văn phòng, cuối cùng đã bừng tỉnh dậy. Gương mặt của cậu vẫn chẳng có gì đổi khác, chỉ là đôi mắt lóe lên màu tia sáng màu đỏ rượu. Trên cổ tay trái bây giờ lại hiện lên một ký hiệu hình đuôi quỷ màu xanh ngọc rất rõ ràng.

Cậu đưa tay kéo khóa quần xuống, trực tiếp đưa côn thịt còn đang cương cứng và rỉ nước bên dưới ra, dùng phần da trên ngón trỏ tay trái trích lên một ít bạch dịch còn vương ở hạ bộ. Đôi mắt đỏ của cậu mê hoặc nhìn vào phần bạch dịch đó, chầm chậm đưa tay lên miệng, rê lưỡi liếm qua một lượt. Liếm hết phần bạch dịch rồi lại liếm nhẹ môi mép, cảm thán:

"Bạch dịch của Y Viện cậu thật ngon. Chiếc tiếc là hơi ít... Cơ thể này hơi yếu đuối, không biết "kiếm ăn" làm sao đây..."

"Chào bác, bác cho tôi hỏi, khu vực này chỗ nào là nơi có nhiều bạch dịch nhất?... À không, ý tôi là nhiều đàn ông tụ tập nhất?"

"Mấy chỗ nhiều đàn ông nhất chẳng phải là phòng tập gym, hoặc beer pub sao?"

"Có rượu có cả đàn ông, tuyệt!"

-------o0o------

Đối tượng đi "săn" của Incubus không phải cần 1 tiêu chí là "đàn ông" thôi là được. Incubus đánh giá một "con mồi chất lượng" nhất định phải thỏa mãn 4 yếu tố: bạch dịch nhiều, chất lượng đặc, tinh binh linh hoạt (Chính là kiểu lực lượng đông đảo "tăng động" bơi ngang bơi dọc ấy) và kỹ năng giao hợp. Mấy chỉ số đánh giá này chỉ có thể sau khi tiếp xúc thân thể với họ, Incubus cậu mới có thể phân tích được mà thôi.

Nóng lòng muốn có một bữa ăn thịnh soạn, cậu thanh niên Incubus tràn đầy niềm tin vào bản thân, trực tiếp nhào ra đường, thẳng tay tóm lấy một người trên đường, mạnh miệng hỏi:

"Chào anh, anh vui lòng cho hỏi, trong khu này quán beer pub nào có nhiều đàn ông nhất?"

Người thanh niên nọ nhìn gương mặt cười nham nhở của cậu bèn quăng ngay cho một câu:

"Thần kinh!" Quán beer nào mà chẳng có nhiều người, đàn ông hay phụ nữ đều có.

Anh ta chẳng muốn nhiều lời với cậu, trực tiếp né khỏi người cậu, chạy vội đi mất.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Incubus nọ đã phân tích được "chất lượng" tầm thường của người thanh niên này, nhanh chóng lườm nguýt:

"Bạch dịch tuy nhiều nhưng chất lượng tầm thường, tinh binh ít ỏi, kỹ năng giao hợp bằng không. Xì! Không biết thì nói không biết đi, khinh thường người khác làm gì chứ!"

Cậu Incubus nọ đứng lẻ loi trên phố, hết tóm lấy người đàn ông này rồi lại đến cậu thanh niên nọ, chủ yếu là để hỏi nơi có "món ngon", nhưng chẳng ai cho cậu một câu trả lời như ý.

Hỏi đến người thứ tám...

Gã là tên đàn ông ngoài ba mươi tuổi, bề ngoài tầm thường, lông mày khá rậm và xếch, cặp mắt lờ đờ chẳng tập trung vào thứ gì. Khi nghe cậu Incubus nọ tóm lấy mình, gã liền sáng mắt ngay, nở một nụ cười nồng nhiệt đáp:

"Cậu muốn tìm nơi có nhiều đàn ông nhất sao? Tôi biết, cậu đi theo tôi đi."

Cậu thanh niên Incubus lòng mừng thầm, không suy nghĩ thiệt hơn nối gót chạy theo gã đàn ông lạ mặt:

"Được!"

Vừa sóng bước đi, gã vừa bắt chuyện hỏi:

"Cậu tên gì?"

"Lâm Nhất Nguyện."

( * Chú thích: Trong tiếng Trung - Y Viện và Nhất Nguyện phát âm giống nhau nên Incubus và gã đều nhầm lẫn.

Để phân biệt được 2 nhân vật trong 1 cá thể, tác giả sẽ gọi tên khác nhau để phân biệt giữa cậu thực tập sinh Y Viện và Incubus.)

Gã dẫn cậu đi qua rất nhiều con đường, đi mãi đi mãi từ trung tâm thành phố đến một con hẻm khá khuất và tối. Nhất Nguyện hoàn toàn không nghi ngờ gì, ngơ ngác theo gã càng đi càng sâu vào con hẻm nhỏ hẹp. Vì bị dẫn đi một đường dài, vừa đói lả vừa mệt mỏi nên cậu chẳng thể cảnh giác gì thêm. Trong tâm trí của cậu chỉ mong tìm được nguồn bạch dịch "chất lượng" để cậu đỡ đói.

Gã dẫn cậu đến một nhóm người bặm trợn nọ. Phần lớn các tên đàn ông ở đây đều là dân lao động khuân vác, cả người vạm vỡ nhưng đầy mồ hôi. Mỗi người đều có một chất đàn ông rất đậm. Gã cười cười gian trá, giới thiệu:

"Nhóc con, chẳng phải muốn tìm nhiều đàn ông sao? Ở đây loại đàn ông nào cũng có!"

Một tên đàn ông rít mạnh điếu thuốc đang hút dở, quăng mạnh xuống đất rồi chà đạp lên, cười gian manh hỏi:

"Đại Sâm, lính mới hả?"

"Lão Đào, là hàng mới, gặp trên đường, chủ động hỏi em chỗ nào có nhiều đàn ông... Em trực tiếp dẫn đến đây luôn."

Lão Đào và bốn tên anh em trong nhóm lúc này mới quan sát kỹ cậu thanh niên trước mắt. Gương mặt thanh tú, da dẽ trắng nõn, đáy mắt lại linh hoạt đáng yêu, quả là món ngon.

Nhất Nguyện nhìn thoáng qua, đều không đủ tiêu chuẩn mà cậu ta trông đợi.

Có chăng dâm khí của họ thịnh hơn người bình thường một chút, bị côn thịt chia phối nên sức kiềm chế yếu hơn người khác thôi.

Lão Đào giả vờ khinh thường nói:

"Nhìn ốm yếu vậy, có chịu được một tuần không? Con nhỏ hôm trước vời chưa tới ba ngày đã nát bươm, hoa huyệt lẫn tao huyệt đều vừa rộng vừa thâm, chơi thật chán!"

Nhất Nguyện cũng khinh khỉnh nói thầm:

"Hại tôi đi xa như thế... Vậy mà món "ăn" chẳng có bắt mắt chút nào cả."

Một tên đàn em của lão Đào nổi giận, xông lên trước chỉ trỏ thô tục:

"Mẹ kiếp, dám mở miệng đói khát như vậy mà con chê này chê nọ. Để ông đây cho ngươi biết mùi đàn ông..."

Nhất Nguyện hai tên đàn ông to lớn tóm lấy hai cánh tay, một tên thô bạo khác sấn thân đến cởi áo cậu.

Chết tiệt, cái cơ thể yếu đuối này, chống cự mạnh mẽ một chút cũng không được nữa.

Bị một đám đàn ông vây quanh sờ soạng, Nhất Nguyện chỉ cảm thấy nhột nhột cả người, tay chân của bọn họ đặt không đúng chỗ. Cứ sờ soạng loạn xạ cả lên, khiến cơ thể vừa mượn dùng này chẳng có chút phản ứng sinh lý nào, ngược lại khó chịu muốn chết. Cậu không kiềm được gào lên mấy câu khó hiểu:

"Mẹ kiếp, kỹ thuật giao hợp của tụi bây chẳng ra sao cả. Một sao rưỡi thì chơi kiểu gì! Thằng này một sao rưỡi, thằng này một sao. Lão Đào này được hai sao. Nghỉ chơi! Thả tao ra!"

(Thứ lỗi cho tác giả lười nghĩ tên cho nhân vật phụ của phụ chỉ dùng một lần, chủ yếu là thúc đẩy tình tiết câu chuyện – tiếp đỡ ít bạch dịch để Nhất Nguyện nhà tui thi triển "kẹp cúc ma pháp" ở beer pub nhaa L )

Tên đàn ông bị đánh giá là kỹ năng một sao nọ nhanh chóng tuột quần xuống, côn thịt ngắn cũn cỡn tầm 6cm sớm đã rỉ nước nhờn. Hắn nôn nóng rạo rực không kiềm được, nhanh chóng đưa tay bóp miệng của cậu, xộc dị vật nọ vào lún cán:

Khốn nạn, côn thịt vừa ngắn vừa hôi, xem ông đây rút cạn bạch dịch của ngươi.

Nhất Nguyện đến cả làm eo (ý là vặn vẹo giả vờ chống cự, từ chối) cũng lười nhác, trực tiếp dùng môi mút mạnh quy đầu, dùng lưỡi quét dọc theo thân. Cậu dùng sự ấm nóng và ẩm ướt của môi và lưỡi kích thích triệt để côn thịt đang cương cứng kia. Cậu chuyên tâm mút mạnh đến nỗi khiến tên Một Sao đứng không vững, chỉ mới hai phút thôi đã ngã quỵ xuống đất, rên lên ư ử:

"Sướng quá... Miệng nó còn tuyệt hơn cả miệng lưỡi của nữ nhân... Đưa lưỡi quấn lấy côn thịt của bổn đại gia tuyệt như vậy... Ô... A... A... Cái môi... Cái môi mút kịch liệt... Đã... Quá đã... Ta ra... Ta ra đây!"

Hắn tóm lấy đầu cậu thanh niên nọ, mạnh tay ấn côn thịt vào sâu trong họng rồi xịt mạnh khí ào ào. Nhất Nguyện khó nhọc nuốt tất cả xuống, khi dứt môi ra mới bình phẩm một câu:

"Bạch dịch lỏng như nước, tinh binh ngáo ngơ đến đáng thương. Bình thường có cho ta cũng ứ cần. Thương tình ngươi nhiệt tình như vậy, ta nuốt đỡ xuống vậy. Đừng ép ta nếm thêm nữa, dở tệ!"

Bốn người còn lại lần lượt ra trận, lần lượt bị Nhất Nguyện triệt tiêu pặc pặc nhanh gọn. Mỗi người xông ra, chưa đầy năm phút đã bị kỹ năng miệng lưỡi của cậu rút cạn tinh lực.

Nhất Nguyện rời khỏi con hẻm đó một mình, để mặc năm tên đàn ông khỏa thân nằm sóng soài khỏa thân trên đất, côn thịt xìu nhỏ lại như mảnh da khô. Cậu thầm cảm thán:

"Khuya rồi, đến pub thôi!" 

End chương 2. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net