Chương 21: "Quả lê thống khổ" | Ngụy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Đại Quân nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đến méo xệch đi của cậu, cuối cùng cũng có chút lương tâm, bấm nút dừng lại. Côn thịt giả nhẹ nhàng rút ra, hậu huyệt bị nông rộng thành một cái hố nhỏ, nhớp nháp rỉ bạch dịch. Các cơ hoành đỏ lựng của cậu giờ đây có thể nhìn bằng mắt thường, trơn ướt và gợi cảm.

Hắn nhìn cái sắc trắng của dòng dịch nọ mà cực kỳ ngứa mắt, cất giọng lạnh tanh chất vấn:

"Chậc, có vẻ vệ sinh vẫn chưa sạch lắm... Bạch dịch còn sâu ở bên trong thì phải... Nói xem, đã bị bao nhiêu côn thịt xịt khí vào đây rồi?"

Đã bảo... Sẽ cố gắng cho ngươi ăn no... Nhưng ngươi một phút cũng không chịu đựng nổi, rốt cuộc đã nằm dưới bao nhiêu tên nam nhân, banh háng vạch mông cho biết bao tên thao làm miễn phí rồi hả?!

Nhất Nguyện mơ mơ màng màng trả lời:

"Hai ah..."

Hắn không thể tin là cậu còn dám khai thật, hỏi lại:

"Hai sao?"

Cậu cố hồi tưởng lại cảnh tượng ở nhà vệ sinh trong máy bay. Vì khi đó rất nhiều côn thịt cùng nhau xông vào một lúc, miệng trên miệng dưới hỗn loạn một hồi, chẳng biết trong thời gian ngắn đã phục vụ bao nhiêu côn thịt. Đột nhiên hắn hỏi ngang như vậy, có chút mường tượng không rõ a.

Nhất Nguyện suy đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra thêm điều gì, buộc miệng trả lời thêm:

"Bốn ah..."

Ngụy Đại Quân nheo mắt, mặt hắn đanh lại, đông cứng như băng. Giọng của hắn thì khỏi phải nói, khó chịu pha chút ngờ vực:

"Có chắc là bốn không?"

Cậu cố nhẩm tính lại, thầm nghĩ:

Anh trai à, anh có phải đang cố làm khó tôi không. Làm sao mà tôi nhớ được mình đã bị thao bao nhiêu người, bao nhiêu lần cơ chứ. Côn thịt nào mà chẳng giống nhau, làm sao tôi có thể vừa ngậm côn thịt vừa nhận mặt. Chẳng lẽ tôi được lựa chọn côn thịt này ngậm rồi, bỏ qua sao?

Côn thịt đến tận miệng thì tôi phải lo bú mút chứ...

Miệng trên còn bận miệng dưới càng bận hơn, miệng dưới thì làm sao phân biệt được ai với ai. Có côn thịt cắm vào là phê đến cùng cực rồi, Có cái ngắn có cái dài thật, nhưng không thể phân biệt được từng vị khác nhau để đếm rõ ah.

Cậu càng nghĩ càng rối, chẳng biết trả lời sao đành nói đại:

"Tám... Tám..."

Ngụy Đại Quân càng nghe càng choáng váng, day day trán hỏi lại lần cuối:

"Rốt cuộc là bao nhiêu?"

Đến bao nhiêu người thao mình cũng không nhớ. Rốt cuộc phải giáo huấn từ đâu đây?

Nhất Nguyện thở dài ngao ngán trong lòng, rụt rè bé giọng nói:

"Không nhớ... Không nhớ nữa..."

Câu trả lời này, chân thật nhất.

Và cũng khiến hắn nổi máu điên tiết.

Không nhớ! Nhiều tới nỗi nhất thời không thể nhớ hết!!!

Hại mình như tên ngốc, sau cơn mơ đầy "xuân sắc" hôm qua, khi tỉnh dậy đã bắn để ướt cả một khoảng giường. Lòng hăng hái đặt ngay một cái máy thao, hiện thực hóa mong muốn thao cậu vào buổi tối.

Khi hắn đi làm về đã thấy cậu ở biệt thự, đưa cặp mắt màu đỏ rượu hoạt bát đó nhìn về phía hắn. Hắn thật sự đã mong đè cậu ra thao liền... Muốn trực tiếp tặng cho cậu bạch dịch đặc sệch của hắn giữ cả ngày hôm nay.

Vậy mà... Đã ăn no rồi...

Hụt hẫng... Chính là cảm giác này...

Chính là muốn giữ gìn để bắn cho cậu...

Còn cậu thoải mái nằm dưới thân bao nhiêu nam nhân, thoải mái phóng túng để no rồi...

Rõ ràng là biết tên quỷ vương này chẳng khác gì nam kỹ trên phố đèn đỏ, luôn hứng tình sẵn sàng nằm ra đòi bạch dịch mọi lúc. Nhưng hắn vẫn cứ mong mình có chút đặc biệt trong lòng cậu. Hắn cứ nghĩ bạch dịch năm sao của hắn là thứ cậu mong chờ. Nào ngờ chỉ mới không gặp hắn một thời gian ngắn... Cậu đã dang chân cho nhiều tên nam nhân thao vào, thao đến nỗi không nhớ được đã bị bao nhiêu tên thao nữa chứ!!!

Ghen cũ chồng thêm giận mới, Ngụy Đại Quân đem "Quả lê thống khổ" vừa đặt cùng với chiếc máy thao này ra dùng.

Quả thật hắn không nghĩ mình sẽ dùng thiết bị này sớm thế, hắn còn mong sẽ dùng nó với cậu vào một dịp nhẹ nhàng, để có thể tạo ra một kỷ niệm êm đẹp cho cả hai.

Bây giờ thì... Hắn thật sự chỉ muốn mở toang cái hậu huyệt dơ bẩn của cậu ra mà moi hết bạch dịch từ trong đó ra ngoài.

Vừa thấy hắn đưa vât thể lạ đến trước miệng huyệt, Nhất Nguyện kêu thé lên thảm thiết:

"Không được.... Cái đó... Không vừa đâu..."

Bốn chấu sắt lạnh của "quả lê" chen chúc nơi miệng huyệt đỏ ửng, hắn mở chốt "tách" một tiếng, đáy mắt đầy vẻ hứng thú điên cuồng:

"Ta thật sự không dám thử với con người, nhưng nếu là Incubus, bị mở rộng hậu huyệt đến hết cỡ như thế này, hẳn cũng là chuyện bình thường mà ha?"

Cơ chế hoạt động của qua lê này, cơ bản cũng giống như chiếc dù vậy, bốn chấu lớn vừa mở ra đã đem miệng huyệt giãn rộng ra theo. Miệng huyệt nương theo vật bén nhọn kia mở ra ngày một lớn, hắn tiếp tục đưa tiếp vào trong để mở rộng vách thịt nhạy cảm kia.

Nhất Nguyện đau đến ứa nước mắt, không chịu được mà nhăn mặt gào thét:

"Đau chết mất... Ngụy Đại Quân... xin ngươi... nương tay... thu nhỏ lại một chút..."

Hậu huyệt truyền tới cảm giác đau đớn chưa từng có, cả người tê rần, cảm giác giựt giựt truyền từ hạ bộ đi qua xương sống rồi truyền thẳng lên đại não. Cậu nằm dưới trân mình chịu đựng không thấu, quả là đã bị công cụ trong tay Ngụy Đại Quân ép giãn nở đến cực hạn.

Ngụy Đại Quân không ngờ Nhất Nguyện thường ngày kiêu ngạo vỗ ngực tự hào nói mình là tượng trưng cho dục vọng nguyên thủy lại khóc. Một tên tiểu quỷ vương ngốn không nổi hình phạt của người trung cổ đã bật khóc thật trên máy thao.

"Khóc rồi?"

Nhất Nguyện thút thít mếu máo:

"Huhu, đau lắm lắm lắm lắm luôn đó... Trước giờ hậu huyệt của ta chưa từng bị giãn ra như vậy... Xin ngươi..."

Ngụy Đại Quân ngắm nhìn gương mặt diễm lệ của cậu, đôi mắt ầng ậc nước và cái miệng mếu đáng yêu đó khiến hắn không kiềm được mà bộc bạch:

"Làm sao đây, trông thấy ngươi khóc... Ta thật sự... muốn làm ngươi khóc to hơn nữa..."

Hắn đẩy mạnh "quả lê" đó mở bung hết cỡ, đem hậu huyệt của cậu mở rộng đến mức có thể nhìn vào trong. Thanh inox lạnh tanh được đẩy tới, trực tiếp đụng vào tao tâm khiến Nhất Nguyện yếu đuối rên la trong tuyệt vọng:

"Đừng mà!!!!!"

Cứ ngỡ là trong tận cùng của đau đớn, Nhất Nguyện sẽ thật sự chịu không nỗi. Nào ngờ cơ thể của cậu quả nhiên rất thần kỳ, giống như từ cái chết xuất hiện sự sống, từ nỗi đau tìm được sự sung sướng cực đỉnh. Đôi mắt của cậu lóe lên một sắc đỏ rực lửa, cả thân người dường như được khai sáng.

Nếu nói việc thao làm ành ạch hơn 10000 qua chỉ là động tác ra vào đều đều không bao giờ kết thúc là cực khoái. Thì việc từ trong nỗi đau chắt lọc ra được cảm giác sung sướng cực hạn là chuyện "vớ được báu vật vàng." Mà người đem lại cảm giác đó lại là Ngụy Đại Quân.

Hắn nhìn gương mặt đê mê trong sung sướng của cậu, nhếch mép cười:

"Thế nào? Sướng chứ..."

Lần đầu tiên trong cuộc giao hoan hai người, Nhất Nguyện thống khoái không kiềm chế được bản thân mà bắn bạch dịch ra trước:

"Ta bắn bạch dịch đây... Ư..."

Một dòng dịch ấm phun từ côn thịt trướng to của cậu vương lên da thịt của chính mình.

Ngụy Đại Quân vừa xem cậu tự high đến cao trào, ý cười càng ngày càng sâu. Hắn đưa tay tháo khóa còng tay và chân của cậu ra, chậm rải thưởng thức hình ảnh cậu yếu ớt ỉu xìu nằm ghế thao mà thở dốc.

"Thì ra làm như vậy có thể khiến cho tiểu quỷ vương là ngươi bắn ra bạch dịch. Nào đừng phí... mau mau bôi bạch dịch lên côn thịt của ta... Tự tay phủ bạch dịch của ngươi lên cho ta đi..."

Nhất Nguyện quả thật không nói nên lời:

"Ngươi..."

Ngụy Đại Quân ranh mãnh cười, đưa tay vuốt vẻ gương mặt đầy mồ hôi của cậu như đang cưng nựng món đồ chơi mình yêu thích:

"Có làm không? Chẳng phải để nó khô rồi, côn thịt của ta càng sung mãn, kẻ sướng cuối cùng vẫn là tiểu quỷ vương dâm đãng nhà ngươi sao? Bày ra vẻ mặt uất ức đó làm gì?"

"..." Nói cũng phải... Nhưng mà trước giờ chỉ toàn là nam nhân vây quanh ta, chăm sóc cho ta. Ông đây chưa bao giờ chăm sóc cho người khác... Nếu tộc Incubus mà thấy ta dùng tay xoa bạch dịch của mình lên côn thịt của loài người như ngươi, hẳn là sẽ mất mặt lắm.

Ngụy Đại Quân lăm lăm chiếc điều khiển trên tay, lớn tiếng dọa:

"Còn không mau làm? Ta đếm đến ba, nếu ngươ không làm thì..."

"Một..."

"Hai..."

Cậu lên tiếng chặn lời hắn:

"Ta làm!!!"

Nhất Nguyện dùng tay đem bạch dịch trên bụng mình thoa lên côn thịt cương cứng của hắn. Côn thịt sừng sững vừa to vừa ấm đưa đến ngang mặt của cậu, mùi hương đầy nam tính kia bắt đầu xộc vào mũi. Xoa được một lúc, bỗng nhiên cậu muốn đem côn thịt ngậm vào miệng.

Ngụy Đại Quân vừa nhận ra ý định của cậu bèn rút côn thịt lại, đẩy đầu cậu ra xa:

"Này, nó chưa khô. Ngươi không bú mút nó!"

Nhất Nguyện cong môi, khó chịu nói:

"Đợi nó khô lâu lắm... Ta muốn côn thịt của ngươi bây giờ cơ..."

Hắn vẫn phẩy phẩy tay cho côn thịt mau khô, gườm gườm cậu:

"Đừng quấy... Khó chịu thì tự xốc côn thịt của mình..."

Nhất Nguyện chẳng thể làm được gì khác, chỉ biết đưa tay xốc xốc côn thịt non nớt của mình. Vừa tự xoa dịu cơn hứng của mình vừa làu bàu ai oán:

"Ưm... ngươi làm hậu huyệt của ta giãn ra hết rồi... Vừa rộng vừa sưng... Ngươi thật đáng ghét..."

Ngụy Đại Quân phá lên cười thành tiếng, thoải mái nói với cậu:

"Ta đáng ghét sao? Chỉ sợ đến khi côn thịt của ta hấp thụ triệt để thuốc bổ của ngươi rồi, ngươi lại nằm ra đó van xin ta thao vào hậu huyệt vừa rộng vừa sưng đó..."

Nhất Nguyện phụng phịu phồng má, xụ mặt bĩu môi:

"Ngươi... Ngươi đừng hòng..."

Ngụy Đại Quân sấn mặt đến sát môi cậu, cất giọng trêu đùa:

"Miệng trên thì cứng miệng dưới thì mềm... hử?"

"Ngươi!!!"

Chưa đầy một phút sau, côn thịt cương cứng của hắn quả thật đã khô bạch dịch. Vị trí mạnh mẽ nọ đã sẵn sàng thao làm:

"Khô rồi, Ngươi muốn bú mút bằng miệng nào cũng được. Tùy ngươi."

"Ta... ứ thèm!"

"Tốt thôi..."

Hắn quay người toan bỏ cậu lại phòng ngủ thì đã nghe tên tiểu quỷ vương đói khát nào đó giận dỗi:

"Ngụy Đại Quân!!! Ngươi lúc nào cũng ăn hiếp ta..."

Nói rồi hắn rất phối hợp, thuận thế nằm xuống cho cậu leo lên trên. Nhất Nguyện điều chỉnh một chút độ co giãn của hậu huyệt sau đó dùng thân người ấn xuống, đem côn thịt nuốt gon trong một cú nhấp.

Sảng!

Hắn nhìn thấy gương mặt giãn ra của cậu thì phỏng chừng đã đạt tới cực khoái, nhưng vẫn muốn đùa cợt hỏi:

"Thế nào, vào mộng cảnh của ta được ăn bạch dịch, ra đời thật cũng được ta cho ăn bạch dịch. Thích chứ?"

Hông của cậu vẫn nhấp không ngừng nhưng đầu mày trên này lại nhíu chặt, gầm gừ gằn giọng trả lời:

"Im đi."

Hắn động người mạnh một chút, đem côn thịt ấn sâu vào tao tâm nọ:

"Thử nói không thích xem?"

Cậu yếu ớt run run ngã người xuống, tùy tiện để hắn ôm chặt, thì thào nói:

"Thích... rất thích..."

Nhấp nhô một hồi, Ngụy Đại Quân vẫn canh cánh chuyện cũ, cất giọng khản đặc chất vấn:

"Rốt cuộc hôm nay ngươi đã ăn với bao nhiêu người?"

( Lời tác gỉa: Công thù dai nhất trong lịch sử - hỏi tội trên "bàn ăn" liên tục, không tha luôn!)

Nhất Nguyện vừa nhấp nhô vừa trả lời trong mù mịt:

"Không nhớ rõ... cái đội ấy tầm chín mười người gì đấy... Ah~... Đừng chậm thôi... Sao ngươi... đột nhiên tăng tốc vậy..."

Ngụy Đại Quân đỡ cậu ra vào nhanh hơn, vừa thao vừa gắt gỏng như hận không thể dập nát cái hậu huyệt đang nhún phía trên mình:

"Còn dám hỏi tại sao? Phải dạy dỗ cái hậu huyệt khát tinh này của ngươi..."

Cậu vừa trải qua một cuộc rút cạn sức lực bởi côn thịt giả, bị mở huyệt bởi "quả lê thống khổ", bây giờ còn bị côn thịt to lớn của hắn "tiêm" vào tận tao tâm. Nhất Nguyện siết chặt lấy người hắn, yếu ớt van nài:

"Sâu quá... không được... Chậm... Dừng... Đừng thế..."

Ngụy Đại Quân rõ ràng còn đang rất giận, phừng phừng lửa giận đến nổi côn thịt đỉnh vào cũng nóng ran:

"Ngốn bao nhiêu côn thịt rồi, tới ta còn nói sâu quá... Chỉ sợ là ai ngươi cũng rên giống vậy, hận không thể một lúc bị chơi nát nhừ, phải không?"

Nhất Nguyện đầu hàng mới cảm xúc mà hắn mang lại, chẳng thể làm gì ngoài kêu gào:

"Không phải, lần này... có chút... chịu không nổi... thật đấy... xin ngươi..."

Hắn vừa dập từng cú thật mạnh, vừa đem tay xốc mạnh côn thịt to lớn của cậu, trêu đùa:

"Bắn đi, bắn bạch dịch, nước tiểu, nước bọt... Hôm nay trên người ngươi có bao nhiêu nước, ta sẽ giúp ngươi bắn ra sạch sẽ!"

"Đừng mà..."

Ngụy Đại Quân càng thao càng hăng, vừa bóp mông vừa dang rộng hai mông của tên quỷ vương kia để dễ thao vào, cười khẩy:

"Lần nào lên giường cũng nói đừng mà, nhưng khi nằm dưới thân nam nhân khác thì sẽ kêu "đừng dừng lại" đúng không? Đúng không?"

Cậu nằm trong vòng tay hắn rít lên:

"Bạch dịch năm sao... ta lên đỉnh rồi... Tới cao trào nhất... Trước giờ... chưa từng có..."

Ngụy Đại Quân bắt hết bạch dịch vào hậu huyệt của cậu, ngã oạch sang một bên, đem côn thịt chậm rãi rút nhẹ ra, mệt lừ nói:

"Quỷ vương dâm đãng... ta chỉ muốn ta là đặc biệt nhất thôi..."

Cậu vụng về lòm còm bò đến bên cạnh, đem đầu gác lên cánh tay của hắn, phủ phục bên người hắn, chậm rãi bộc bạch:

"Cho tới giờ ngươi vẫn là đặc biệt nhất... Ta nhớ ngươi..."

Ngụy Đại Quân cay đắng cười, lòng có chút đau đớn mà đáp:

"Ta tin mới lạ..."

Nhất Nguyện míu môi: "Ta cũng không tin..." Nhưng sau đó lại bồi thêm một câu: "Nhưng đó là sự thật..."

Ngụy Đại Quân sững người một lúc, sau đó nhắm mắt cười nhẹ: "..."

- End chương 21. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net