Chương 23.1: Cưỡng dzam trước mặt Ngụy | Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị nhốt trong mộng cảnh quá lâu khiến Nhất Nguyện dần dần mất đi linh khí. Trạng thái thiếu thốn bạch dịch đồng nghĩa với việc mất năng lượng trầm trọng, cơ thể mệt lả, chỉ có thể nằm trên ghế bành mà thoi thóp thở.

Nếu vài tiếng nữa không ai đến cứu cậu, chỉ e là linh lực sẽ bị tan biến, cậu sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong mộng cảnh này của Tiểu Minh. Sau này cậu ta có bắn ra bao nhiêu bạch dịch cũng không cứu cậu trở về thế giới thực được nữa.

Nhất Nguyện cuộn người nằm trên ghế bành, cơ thể nhộn nhạo đói khát của cậu đang từng bước bị ép đến cực hạn. Vì thời gian trong mộng cảnh và thế giới thực khác nhau, cậu chẳng biết ở ngoài kia có ai phát hiện ra sự biến mất của cậu không?

A Phương sao? Cậu ta chỉ cứu cậu vì cậu chia sẻ thân thể với Y Viện. Có lẽ đối với cậu ta, cậu chỉ là 1 thứ ma quỷ nên bị trục xuất từ lâu

Ngụy Đại Quân kia tuy tiếp xúc nhiều với cậu nhất nhưng chỉ e là không để tâm đến sự biến mất của cậu. Có thể lúc đầu hắn sẽ đi tìm, nhưng hắn chẳng thể nào đoán được cậu bị nhốt ở đây... Rồi hắn sẽ dần dần từ bỏ việc tìm kiếm cậu, con người chính là thấy khó mà lui.

Lần sau Tiểu Minh quay về mộng cảnh, cậu đã mất hết năng lực của Incubus, tồn tại như một phần của mộng cảnh, dần dần mất hết những ký ức từng có...

Nghĩ tới viễn cảnh không mấy tươi đẹp đó, Nhất Nguyện tự trách bản thân 1000 lần, hận không thể ngay lập tức rời khỏi đây để tìm tên Bạch Dịch Năm Sao kia.

Khi cậu có cảm giác ý thức của mình dần lu mờ, mới dần dần biết trân trọng những gì từng trải qua. Vì sợ bản thân nếu không cố nhớ về hắn, ký ức kia sẽ dần phai nhạt nhanh hơn. Cậu chẳng biết tâm trạng của mình lúc đó như thế nào, chỉ biết là không muốn nhanh như vậy mà quên tên Bạch Dịch Năm Sao hạng ưu đó.

Cậu nhớ hắn nhéo lấy cánh tay cậu, gằn giọng:

"Thu hết mấy cái kỹ xảo câu dẫn này lại, đừng phát dục lung tung."

Cậu nhớ hắn cường bạo cậu, đem cậu trừu sát kịch liệt đến nỗi bắn hết nước trong người ra...

Cậu nhớ trong mộng cảnh của hắn, cậu nằm trên máy thao, bị thao tới nát nhừ rồi vẫn muốn hắn khao khát đâm vào, vẫn muốn chủ động quấn lấy hắn đòi bạch dịch.

Ngụy Đại Quân... Ngươi mau đến cái mộng cảnh chết tiệt này cứu ta... Ta sắp trụ không nổi rồi...

Chết tiệt, từ khi nào một tên quỷ vương cao ngạo như ta lại phải cầu cạnh một con người vô năng lực như hắn chứ...

Ngụy Đại Quân... Liệu ta có thể nhắm mắt lại một chút, khi tỉnh lại sẽ lại được gặp ngươi không?

Ta... không cần bạch dịch bí ẩn của tên Tiểu Minh này nữa, ngươi cho ta bạch dịch của ngươi được không? Loại bạch dịch hảo hạng vừa đặc sệch vừa ấm nóng, tinh binh dồi dào mạnh khỏe và ngọt nước ấy...

-----o0o-------

"Này, tỉnh lại... Tỉnh lại đi..."

Giọng nói quen thuộc hối hả vang vang bên tai cậu, mặt cậu bị tát sắp đỏ rát rồi.

Đau, Đau quá, Đau quá nha...

Cậu mở bừng mắt ra, trừng trừng người trước mặt, quả nhiên là tên Bạch Dịch Năm Sao đáng ghét đó. Chẳng biết có phải vì bị nhốt ở đây quá lâu khiến cậu mụ mị đầu óc không, khi nhìn thấy gương mặt mà mình luôn mong chờ, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn bật khóc, miệng mếu máo khoa trương kêu thảm thiết:

"Bạch Dịch Năm sao..."

Tay chân cậu như vòi bạch tuộc, quấn chặt lấy cánh tay và bắp chân của người đang bế mình trong lòng, dụi dụi má qua lại mà nũng nịu. Mặc dù hành động yếu đuối này nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy hết sức buồn nôn nhưng nam nhân kia có vẻ không hề bài xích.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ rượu quen thuộc và hình xăm trên cánh tay của cậu, trong lòng hắn dấy lên cảm giác hạnh phúc được lấp đầy, phấn khởi hỏi:

"Là ngươi thật hả? Nhất Nguyện?"

Nhất Nguyện gật đầu như giã tỏi,giàn giụa mồ hôi lẫn nước mắt mà cảm động bảo:

"Huhu, là ta... Ngươi tới cứu ta phải hông?"

Ngụy Đạu Quân đáp một câu gọn lỏn: "Không..."

Mặt cậu nghệch ra, tiu nghỉu: "Hả..."

Hắn cất giọng tỉnh bơ: "Ta vô thức bị lạc đến đây..."

"..." Vậy là do ngươi nhớ ta quá nên mới có thể lạc tới tận đây đó... Bạch Dịch Năm Sao... Ngươi động lòng với ta thật rồi đó hả?

Thật ra Nhất Nguyện biết rõ, nếu không phải vì cậu nhớ hắn và cố vận tâm pháp, nếu hắn không nghĩ về cậu trước khi nhập miên thì cậu chẳng thể mở cửa mộng cảnh cho hắn đến đây gặp cậu được. Chỉ e là tâm lực có hạng, chẳng thể hoành tráng đem hắn quang minh chính đại khảng khái xuất hiện, mà hắn rơi vào mộng cảnh với danh nghĩa là tên trộm vặt đồ của Sơn trại.

Quần áo hắn mặc đều là màu đen, rõ ràng là trang phục thường thấy của đạo chích. Trong mộng cảnh hắn vẫn còn giữ được chút ý thức, còn nhận ra đường "người quen" lâu ngày không gặp kia:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Sao người thành ra thế này... Gương mặt lạ hoặc, nếu không phải vì cái cánh dơi bé xíu sau lưng ngươi, ta đã không bế ngươi lên rồi."

Lúc này, Nhất Nguyện mới để ý cái cánh ngắn cũn ngang vai phía sau lưng mình. Cậu cố vỗ vài cái nhưng xem như nó cũng vì cơ thể mất năng lượng mà vẫy vẫy hai cái yếu xìu. Mặt cậu cũng rũ xuống như cánh dơi sau lưng, buồn bã nói:

"Cái cánh này, chỉ còn vài phút nữa sẽ tan biến thôi. Giống như sừng và đuôi của ta vậy đó."

Ngụy Đại Quân vô thức đưa tay xoa đầu cậu, lo lắng hỏi:

"Ngươi rốt cuộc bị làm sao thế?"

Bị hỏi trúng câu quan trọng, Nhất Nguyện ấm ức gào lên:

"Bị em trai của ngươi hại!!! Vừa không được bạch dịch vừa bị nhốt ở đây!"

"Hèn gì, một tháng qua ta không tìm được ngươi... Vậy sao mới cứu được ngươi?"

"Ngoài kia đã là 1 tháng rồi hả?"

"Ừm, Y Viện ngày mai làm lễ tốt nghiệp rồi. Tự nhiên khi không ta làm anh nuôi của cậu ta, ngày nào cũng đưa đi đón về. Vừa làm phụ huỳnh vừa làm bóng đèn, Mỗi lần cậu ta phát tao với A Phương ta đều hi vọng ngươi sẽ xuất hiện... Chỉ là... Đôi mắt đỏ và hình xăm không có, khiến ta... tuột hứng không cương nổi luôn..."

Tiếng bước chân lãnh khốc từ xa bước lại, thân thủ của cậu ta rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khống chế được hai cổ tay của Ngụy Đại Quân đạo chích "dỏm" kia bẻ ngược ra sau:

"Tâm sự xong chưa?"

Y Vệ vừa gọi hai tiếng: "Tiểu Minh..." Cậu cũng dám ra tay với anh cậu luôn hả?

Nhìn cặp mắt sốt ruột đó, Ngụy Đại Quân xót xa bật ra một câu:

"Trong mộng cảnh này nó không nhận ra tôi là anh nó."

Mặt của Y Vệ lúc này toàn vạch đen, buộc miệng khen đểu:

"Anh trai tốt..." Anh làm sao mà đến anh nó cũng không nhận ra luôn vậy?

Tuy bị khống chế nhưng hắn vẫn ra sức quát vào mặt người đối diện:

"Mau nghĩ cách rời khỏi đây đi! Ta mà đột nhiên tỉnh lại là ngươi đi đời đó."

Y Vệ trong trạng thái yếu ớt nhấc không nổi tay đứng không được vững vàng mà thản nhiên đáp:

"Vậy ngươi cho ta bạch dịch của ngươi liền đi."

Mặt của Ngụy Đại Quân đen hết một nửa: "Hả?!"

Y Vệ kiên nhẫn giải thích: "Bạch dịch, bạch dịch của nam nhân là năng lượng của ta. Ta bị nhốt ở đây khát dịch rất lâu rồi, nếu ngươi có thể khảng khái bắn bạch dịch vào người ta, như vậy ta sẽ hồi phục nhanh hơn đó."

Mặt hắn nghe xong thì đã đen luôn phần còn lại, hỏi dồn:

"Ngay bây giờ? Ngay lúc này? Trong hoàn cảnh này?"

"Ừm..."

Ngụy Đại Quân không ngờ đi một vòng xa thế vẫn là phải xịt ra bạch dịch, vừa cố chấp vùng ra khỏi tay tên Tiểu Minh kia để xông lên ôm lấy Y Vệ thì cậu ta đã đá thẳng hắn ra một góc.

"Dám đụng vào ngươi của ta! Tên lạ mặt như ngươi chán sống rồi..."

Hai tên thân cận của Tiểu Minh biết ý nhanh chóng khống chế hắn lại.

Bất giác, Nhất Nguyện cảm thấy mình là "Hồ ly tinh tiểu tam" (*) trong truyền thuyết, vì tranh giành mình mà hai anh em họ sắp diễn ra cuộc chiến tương tàn.

(* Lời tác giả: Ý chỉ người thứ ba chuyên phá hạnh phúc / gia can nhà người ta đó.)

Tiểu Minh hùng hổ xông tới, đáy mắt bây giờ chỉ có lửa giận và dục vọng bùng cháy mãnh liệt. Nhất Nguyện bị trói hai cổ tay giơ cao qua đầu, cái mông nhỏ vểnh lên trong tư thế vô thức rướn người về phía trước. Đường cong của cậu dưới cặp mắt đói khát của Tiểu Minh càng tăng thêm phần kích thích.

"Nếu ngươi thích cậu ta như vậy, thì ta thao cậu ta trước mặt ngươi nhé!"

Tiểu Minh áp sát người ôm cậu từ phía sau, ban tay tham lam của cậu ta nắm chặt lấy côn thịt đang bán cương của cậu xốc thật mạnh. Đôi mắt đầy ghen tuông và kiêu ngạo kia dính sát về phía Ngụy Đại Quân bị trói chặt, một cái nhếch môi cười khinh miệt vẽ lên môt đường cong cực kỳ tuyệt mỹ.

Ngụy Đại Quân cảm thấy như chính mình bị cưỡng bức, khó chịu gào lên:

"Tiểu Minh! Em..."

Ở thế giới thực, em của hắn luôn là kẻ trầm mặc ít nói, luôn rất ngoan ngoãn nghe lời hắn. Vì sao vào mộng cảnh này, Tiểu Minh thủ lĩnh đó hoàn toàn đối lập, nói nhiều và tàn khốc, có chút nổi loạn khó bảo khó đoán thế này?

Ngươi em thân yêu kia bắt đầu chứng minh ngoài việc có gương mặt giống Tiểu Minh kia, cậu ta chẳng phải là kẻ mà hai người quen biết:

"Dang rộng chân ra, vác một chân lên vai tôi, như vậy thì người kia mới nhìn rõ tao huyệt hư hỏng này của em..."

Y Vệ uốn éo thân mình, chân bị người phía sau cưỡng ép giờ lên cao, dương cụ sừng sững chọc thẳng đứng. Tệ hơn nữa là cậu ta đem hai tay thô bạo vạch hai cánh hoa nhỏ mở rộng, một sợi dịch trong suốt xuất hiện ở giữa âm đế nhạy cảm, vẽ một biểu tình hết sức tao lãng. Trong tư thế phô bày hạ bộ dầm dề nước nhờn, Y Vệ míu môi nhăn nhó nói:

"Đừng mà... Khó chịu... Không muốn... Cơ thể này đã yếu lắm rồi, ngươi mà thao nữa thì sẽ hỏng đấy..."

Mặc kệ sự chống cự của cậu, Tiểu Minh đem côn thịt sẵn sàng của mình một phát trượt vào lún cán. Y Vệ ngửa cổ ra phía sau, đầu vú ưỡn cực đại về trước, mông vì sự xâm nhập đường đột kia mà vô thức vểnh cao hơn. Phản ứng cực mạnh này của cậu vừa hay khiến Tiểu Minh càng hứng thú:

"Ta rất thích thao vào hoa huyệt này, rất chặt. Cảm giác nộn thịt của ngươi... còn tuyệt hơn cả nữ nhân..."

Cảm thấy ánh nhìn chòng chọc của nam nhân từng thao mình đang bất lực bị trói bên kia, cơ thể của cậu càng đặc biệt rỉ nhiều nước, yếu ớt kêu:

"Bạch Dịch năm sao... Ngươi đừng nhìn... ngươi càng nhìn ta càng chịu không nỗi... Ta bị em ngươi cưỡng gian trước mặt ngươi... Đừng nhìn dáng vẻ tao lãng này của ta mà... Xin ngươi... Ưm..."

Hạ bộ phát ra tiếng kêu tao lãng, côn thịt ra vào hoa huyệt nhỏ bé ép chặt đến trào nước, dâm dịch vì quá kích tình mà trượt dài xuống hai bắp đùi trắng nõn. Hai chân của Y Vệ bấy giờ chẳng còn chút sức lực nào, dường như chỉ còn thiếu một chút kích động nhỏ nữa, cậu sẽ ngay tức thì ngã quỵ. Tiểu Minh bên này hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm cưỡng bức người khác:

"Tiếp tục nhìn, ta sẽ thao cậu ta đến cao trào! Cái nộn thịt ở trong tử cung này, càng đâm sâu càng thấy sướng đấy... Quả là trời sinh dâm đãng, tao huyệt này của ngươi sinh ra là để hút bạch dịch nam nhân mà sống mà... Sao không chịu tận dụng nó triệt để..."

Y Vệ bị vặn vẹo cơ thể cố tìm cho một một tư thế phù hợp để giảm ma sát. Nhưng người phía sau rõ ràng không để cậu dễ chịu, chỉ đơn thuần thao làm, một chút kỹ thuật vuốt ve khiêu gợi cũng không có. Cậu bức xúc mà rủa giận:

"Tuy ta là Incubus nhưng ta không thích bị cưỡng gian đâu. Đặc biệt là trong lúc ta yếu đuối như vầy, ngươi còn thao làm ta, ngươi là cái đồ... vô nhân tính... lưu manh... hạ tiện... biến thái... Rồi còn gì nữa nhỉ?"

Ngụy Đại Quân bên này đã cương lên cứng ngắc, khó chịu nói:

"Em đừng mắng cậu ta nữa, dù gì... cậu ta cũng là... em anh đấy..."

"..."

Tiểu Minh cơ bản chẳng để tâm lời nói của họ:

"Em ngươi? Chẳng biết lấy đâu ra suy nghĩ đó. Thao chết ngươi, tiểu dâm đãng! Mút côn thịt chặt như vậy là muốn uống bạch dịch của lão tử đó phải không?"

Y Vệ vừa nghe đến hai từ "bạch dịch" thì mắt đã sáng lên, hạ bộ vô thức động mạnh thêm vài cái, phát tao mà kêu:

"Ngươi sắp bắn rồi sao? Có thật là sắp bắn không? Mau bắn mau bắn vào..."

Tiểu Minh đột nhiên chuyển giọng trêu đùa nói:

"Nghe ngươi nói vậy, ta lại không muốn bắn nữa..."

"Ngươi...!"

Chẳng biết cậu ta nghĩ điều gì, chốc chốc liếc về tên đạo chích bị trói nọ, khinh khỉnh hỏi:

"Ngươi... có muốn cùng dập nát tên này không? Nếu ngươi có thể làm cậu ta ra hết nước, bắn hết bạch dịch và nước tiểu, ta có thể tha tội đột nhập vào sơn trại phi pháp cho ngươi."

Ngụy Đại Quân cầu còn không được, gật đầu ngay tức thì:

"Được..." Rủ người khác thao cùng, về khía cạnh này em quả là có máu di truyền từ anh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net