Chương 23.2: Mỗi người một huyệt | Ngụy, Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Minh nới lỏng dây trói ra một chút, hấc mặt về phía người kia mà ra lệnh cho Y Vệ:

"Ngươi, sang đó. Tự dang chân, mở hậu huyệt ngồi xuống côn thịt của anh ta."

Y Vệ míu môi khước từ, lắc đầu nguầy nguậy:

"Không được..." Cơ thể này của ta thật sự không được nữa... Nếu thao nữa thì ta sẽ tan biến mất...

Tiểu Minh đưa chân đạp mạnh vào mông Y Vệ, đem cậu một bước hai quỳ ba ngã rạp về hướng Ngụy Đại Quân. Trên cánh mông vẫn còn vết giày, khe mông vẫn còn đang rỉ dâm dịch ướt át. Cậu ta kéo xốc cả người cậu đi về phía nam nhân nãy giờ đang bị hứng tình mà không thể giải quyết kia, thô bạo dằn từng chữ:

"Mau đi!"

Y Vệ lòm còm bò về phía hắn, vừa ngẩng mặt lên thì cự vật đầy nam tính kia đã ngang tầm mắt:

"Ưm... Ngụy Đại Quân... Ta..."

Ngụy Đại Quân trừng trừng nhìn Y Vệ, đôi mắt lộ rõ tâm trạng nửa mong chờ nửa xót xa. Hắn đương nhiên là mong cậu đem thân mình giải quyết dục vọng giúp hắn, nhưng cũng lại sợ cơ thể yếu ớt của cậu trong mộng cảnh này bị thao đến chịu không nổi mà tan biến. 

Tiểu Minh kéo dây xích lên cao, buộc Y Vệ phải đứng lên trong trạng thái dang chân ngang vai rồi hạ lệnh:

"Ngồi lên đi..."

Chẳng dám chống cự chủ nhân của mộng cảnh, Y Vệ chỉ còn biết nhắm mắt lo sợ hạ thấp người, đem hậu huyệt đặt trước miệng dị vật to lớn kia mà từ từ ấn xuống:

"Ưm..."

Hậu huyệt vì không có dịch nhờn bôi trơn nên chỉ có thể khô khan nuốt vào, đem côn thịt to lớn cương cứng của Ngụy Đại Quân từng chút từng chút mà ngậm sâu hơn. 

Tiểu Minh nhìn thấy cậu hạ thân chậm hơn mong đợibèn khó chịu:

"Ta không có thời gian để ngươi từ từ như thế..."

Nói rồi cậu ta ôm eo cậu ấn mạnh xuống lún cán.

Y Vệ ré lên một tiếng "Không ggg" rồi siết chặt lấy tay của Ngụy Đại Quân bên dưới. Cảm giác cự vật đỉnh thẳng vào tao tâm đến tận cùng khiến cậu đau đớn trợn trắng mắt.

Hắn nửa thấy đau lòng vì phản ứng cơ thể mãnh liệt của cậu đang thể hiện rằng cậu đang rất đau, nhưng côn thịt bị bao trùm ấm áp kia truyền tới một cảm giác rất sướng. 

"Ưm..."

Tiểu Minh thấy cậu đã ngồi yên vị, cậu ta bèn dứt khoát tách hai chân của cậu ra, đem côn thịt dí đến miệng hoa huyệt:

"Dang chân ra, lão tử còn chưa chơi đã..."

"Phập"

Dị vật nọ lại trượt vào. Tiểu Minh mơ hồ cảm giác được côn thịt của Ngụy Đại Quân ở bên kia, chỉ cách một thành vách thịt rất mỏng. Y Vệ cùng một lúc bị ngốn hai côn thịt to lớn, hai tay bấu lấy cánh tay của người phía sau, đau đớn rít lên:

"Ngụy Đại Quân... Cứu ta..."

Ngụy Đại Quân bị hậu huyệt của cậu kẹp chặt đến sướng điên người, sớm đã chẳng còn là đồng minh cứu cánh của cậu nữa:

"Ngươi mau khép cái huyệt của ngươi lại, mau làm cho cậu ta sướng đến bắn đi..."

Y Vệ cùng lúc bị hai côn thịt ra vào, sướng đến kêu lung tung lộn xộn:

"Ta bị nhốt lâu rồi... Ưm... nhất thời... không thể... ưm... Không... đỉnh sâu quá... Hai côn thịt một cái ở hoa huyệt một cái ở hậu huyệt, hai anh em các người bắt nạt ta... Hiếp nát ta... Mấy cái huyệt trên người ta đều bị thao nát hết... Ưm... Thoải mái muốn chết... Không được... Các người... Quá đáng... Ưm... Sâu ... sâu đến tận cùng rồi... Hoa tâm và tao tâm đều bị đâm thủng cùng lúc... Sướng quá... Ô Ô... Tha cho tôi đi... CHịu không nổi... sẽ hỏng mất... Hậu huyệt rát quá... Đừng đâm vào nữa, Bạch Dịch năm sao...

Hoa huyệt cũng bị sưng đỏ rồi, Tiểu Minh... Ngươi chậm lại, cứ như như vậy thì tử cung của ta sẽ... hỏng mất... sắp bị đỉnh tới hỏng rồi... Ư ư... sướng như vậy... làm sao... Đừng dừng lại... thúc vào nữa đi... Vào cùng lúc... Thì ra hai huyệt bị thao là sướng tới vậy..."

Tiểu Minh càng đâm vào hoa huyệt kia nơi đó càng tuôn ra nước như con suối nhỏ, triền miên không dứt. Cảm giác tê sướng hòa quyện bao bọc lấy nơi nhạy cảm đó của cậu ta, khiến cậu ta chốc chốc đưa tay ngắt mạnh hai hạt ngọc phía trước ngực, chế giễu nói:

"Sao hả? Sướng tới bay lên trời rồi? Ta thấy cái huyệt này còn chặt lắm... Ta sẽ giúp ngươi thao lộng nó nhé?"

Y Vệ sớm đã bị dục vọng nhấn chìm, đê mê bày vẻ mặt phát nghiện đến trợn trừng mắt, thè lưỡi cười mê mẩn:

"Đừng dừng lại... Nhanh hơn nữa... Đâm nát ta cũng được... Chẳng sao cả... Tiếp đi..."

Tiểu Minh hài lòng nhìn vẻ mặt phê muốn ngất của cậu, hai tay đem đầu ngực kéo mạnh ra, vừa dập ầm ập vào hoa huyệt mà bảo:

"Haha, rên tao như vậy? Có muốn lão tử bắn cho em thật nhiều bạch dịch vào bụng này không?"

Y Vệ gần như đánh mất lý trí của chính mình, tao lãng phối hợp nói những lời hư hỏng:

"Muốn bạch dịch, thụ thai cho tử cung của ta đi... Ta sẽ sinh thêm nhiều tiểu tao hóa... Đều sẽ phục vụ ngươi... Ngươi... mau mau... bắn ngập bạch dịch vào người ta... Ta thèm bạch dịch đến chết mất..."

Ngụy Đại Quân bên dưới tuy không nhìn rõ nét mặt của cậu nhưng nghe giọng rên khát tình hứng chí kia cũng đủ sung sướng. Hắn cố dập mạnh hơn để thu hút chút chú ý của cậu:

"Vậy có cần bạch dịch bắn vào đây không? Hửm?"

Y Vệ gật đầu khoái chí, hạ bộ chủ động ra vào phối hợp:

"Có... Ra cùng lúc... Xin các người... bắn hết bạch dịch vào hai cái huyệt hư hỏng của ta... Làm ta sướng hơn đi..."

Tiểu Minh hận không thể đem côn thịt của mình mà giã nát cái tử cung hư hỏng của cậu, đem hai tay tát bần bật vào mông ai kia cho đến khi nó đỏ bầm, rồi bấu thật chặt vào eo, ra sức thúc ầng ậc như máy khoan:

"Dâm như vậy, lão tử thao chết ngươi!"

Ngụy Đại Quân thấy cậu vì sự ra vào hối hả của người kia mà khít chặt hậu huyệt. Hắn chẳng thể nhẫn nhịn dục vọng tận sâu trong đáy lòng của mình, chính thức đem cơ thể mình phóng túng đến cực hạn:

"Kẹp chặt như vậy đòi tinh? Ngươi cũng thật là hoang dam... Mở tao tâm ra là nhận lấy này..."

Hai côn thịt đồng loạt bắn vào tao điểm, đem cơ thể nhạy cảm của Y Vệ ép sướng tới ngây ngất. Cậu bị hai người nam nhân ôm chặt như miếng thịt bò kẹp giữa hai lát bánh hambuger, thống thiết rít lên từng tiếng:

"Sướng... chết mất!!!!!"

Bạch dịch ấm nóng phọt ào ạt vào hai huyệt. Những tưởng cơ thể của Y Vệ sẽ rã ra rồi đổ gục xuống vì bị thao hỏng, nào ngơ ánh sáng chói mắt từ cơ thể cậu lóe ra. Đem cậu và Ngụy Đại Quân kia an toàn quay về thế giới thật. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net