Chương 5: Mượn đồ mặc | Ngụy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiếp nhận bạch dịch hạng Ưu của Ngụy Đại Quân, Nhất Nguyện bất lực nằm oạch sang một bên, thều thào nói:

"Để ta ngủ một tiếng, ngủ xong dậy ta sẽ hồi phục ma pháp, ta sẽ trực tiếp dạy dỗ ngươi."

Ngụy Đại Quân tung một cước đá tên thanh niên bên cạnh xuống giường, lầm lì dang hai tay chân hình chữ đại (大) chiếm hết cả một chiếc giường rộng, ấu trĩ nói:

"Muốn ngủ trên giường ta? Mơ thật đẹp! Cút!"

Nhất Nguyện chưa từng bị ăn xong rồi đá đau đớn vậy, cậu lăn long lóc xuống giường, mông vừa bị thao xong lại đập oạch xuống sàn gỗ. Khe mông khép lại không được đành rỉ một ít bạch dịch vương vãi ra sàn. Cậu tức giận chỉ thẳng vào mặt tên mặt lạnh trên giường, bặm môi nói: "Ngươi..."

Nhất Nguyện dứt khoát rời khỏi đây. Bạch dịch cũng lấy được rồi, một tiếng sau cậu sẽ hồi được ma pháp. Có ma pháp rồi thì muốn tìm 100 tên nam nhân cũng được. Bổn đại thiếu gia cóc cần bạch dịch của tên kiêu ngạo nhà ngươi!

Nhưng mà... Cậu liếc nhìn quần áo vừa nhăn nhúm vừa bẩn dịch và bụi bị ném ở góc phần, ấm ức ôm lấy mà mếu máo:

"Quần áo của ta..."

"Trả quần áo cho ta!!!"

Nhất Nguyện tức giận phi thẳng cả thân nặng chịch ngồi lên Ngụy Đại Quân, vừa la vừa cào cấu:

"Muốn ta rời khỏi đây thì đưa quần áo của ngươi cho ta!"

Kẻ nằm bên dưới nắm chặt lấy hai cổ tay cậu, ý cười rất đậm. Ghẹo tên này vui thật!

Đột nhiên hắn xuống giọng giảng hòa:

"Được rồi, ngươi đừng làm càn nữa. Chẳng phải rất mệt rồi sao? Nằm đó đi, một tiếng sau ta gọi ngươi dậy. Nhà ngươi ở đâu ta đưa ngươi về. Như vậy là được rồi chứ?"

Nhất Nguyện dừng mọi động tác đang làm lại, gật đầu một cái rồi lẳng lặng rời khỏi người của tên thiếu gia họ Ngụy, ngoan ngoãn cuộn người nằm ở một góc giường. Cậu thật sự đã không còn chút sức lực nào nữa...

Nằm được một lúc... bèn thiếp đi...

-------o0o------

Ngụy Đại Quân âm thầm quan sát cậu, cách tên háu bạch dịch này có cách ngủ rất lạ - chính là kiểu cuộn người thu lu vào một góc như con mèo ấy. Hắn bất giác chú ý đến hình xăm trên cánh tay phải của cậu, hình đuôi quỷ màu xanh ngọc bích cứ lóe sáng rồi chợt tắt, lát sau lại lóe sáng lên thứ ánh sáng dìu dịu câu dẫn mê người.

Hắn nằm thẳng trên giường, âm thầm quan sát cậu. Đột nhiên hắn cảm thấy tên thanh niên kỳ lạ này quả thật có rất nhiều bí mật. Hắn nghĩ lại đôi bồng đảo nọ mà cậu biến ra, rồi gương mặt mỹ miều đầy gợi tình của nữ nhân đó. Bàn tay lúc đụng chạm vào vòng 1, hôn lên da thịt đó, kỹ năng miệng lưỡi đó, đều rất thật. Những thứ đó, quả thật phải có phép thần thông nào đó biến ra... Chính hắn cũng không tin được mình bị thôi miên hay ảo giác...

Tiếng gõ cửa phòng rất nhẹ, hắn trở người bước đến, mở hé cửa, lú đầu ra. Cậu quản gia trẻ tuổi nói:

"Thiếu gia, Ngụy Tiểu Minh hôm nay đã thuê phòng ở khách sạn, e là đêm nay cũng không về... Còn vị khách kia..."

Ngụy Đại Quân liếc nhìn cơ thể khỏa thân cuộn tròn một góc của cậu, quay sang nhìn cậu quản gia, từ tốn lên tiếng:

"Lâm Quản Gia, khuya vậy rồi thôi để người ta ở lại, không có việc gì đâu. Các người về nghỉ ngơi sớm đi. Nếu không có việc thì đừng phiền ta."

Hắn vừa quay người đóng cửa vào, đã nhìn thấy vầng sáng màu xanh ngọc bích tỏa khắp người cậu, đôi cánh sải dài đang phấp phới đập nhè nhẹ, chiếc đuôi màu đen nhỏ xuất hiện. Ngụy Đại Quân dụi mắt mấy lần, tiến lại gần nhìn chân thân của cậu.

Trên đỉnh đầu nhú ra hai chiếc sừng màu vàng óng, đôi cánh màu đen tuyền kia như cánh dơi to lớn, cả vẩy cánh đều lấp lánh nhủ bạc. Chiếc đuôi nhỏ ngay đốt sống lưng cuối cùng quả thật đã mọc ra, ngoe nguẩy không ngừng. Cả người cậu phát ra thứ ánh sáng màu ngọc, dịu dần dịu dần rồi mất hắn.

"Ngươi... thật sự là yêu quái hở?" Ngụy Đại Quân ngờ vực hỏi thầm.

------o0o------

Y Viện có ý thức trở lại đã là vào sáng hôm sau.

Cậu tỉnh dậy và phát hiện ra mình đang nằm trên một cái giường xa lạ, trong một cái không gian xa lạ. Chắn ngang tầm mắt của cậu là tấm lưng trần, cực kỳ manly đầy sức hút.

Nhớ đến những hình ảnh đêm qua... Không lẽ... thật sự... đã làm... với Giáo sư Nghiêm?

Y Viện động thân ngồi dậy, đầu cậu nhức như búa bổ, vừa mới đứng lên đã choáng váng không vững, ngã người xuống. Lần này, người bên cạnh đã tỉnh dậy, trở mình tiến đến đỡ cậu ngã vào khuôn ngực của hắn. Mặt cậu đập một tiếng uỳnh lên vòm ngực to lớn của hắn, điều này càng khiến cậu tối tăm mặt mày hơn.

Y Viện không kịp nhìn thấy gương mặt của đối phương đã khẩn trương lên tiếng:

"Giáo sư Nghiêm... Em xin lỗi... Hôm qua... Em thật sự đã không kiếm chế được mình... Nếu giáo sư cảm thấy mối quan hệ này không thể chấp nhận được, em sẽ... Rời khỏi phòng triển lãm... Sẽ làm đơn xin chuyển sang giáo viên hướng dẫn khác... Giáo sư Nghiêm xin đừng ghét bỏ em..."

Không ngoài dự đoán của hắn, tên này thức dậy sẽ nói những điều lộn xộn khó hiểu. Hắn vẫn khư khư ôm lấy vai cậu, từ trên đỉnh đầu nói vọng xuống:

"Nhất Nguyện, ngươi nói linh tinh cái quỷ gì vậy?"

Y Viện ngẩng đầu nhìn lên: "Anh là ai?"

Ngụy Đại Quân bất ngờ khi cậu hỏi như vậy: "Ể?!"

Y Viện lắp bắp run run, cả ngôn ngữ đều sắp xếp lộn xộn:

"Anh không phải... là Giáo sư Nghiêm? Vậy tối qua..."

Hắn nhếch môi cười, khẳng định một sự thật:

"Tối qua, người thao em, là tôi! Ngụy Đại Quân!"

Cậu đứng bật dậy, nhìn thấy cả cơ thể loãng lồ của mình, rồi nhìn sang cơ thể đối phương, cảnh xuân cũng lộ ra không ít. Phải công nhận là tên trước mặt này có body rất đẹp, nhưng đây không phải là chuyện trọng tâm:

"Cái gì? Không đúng, hôm qua tôi không uống say, không bệnh... Không thể nào cùng anh làm chuyện đó được. Anh... Aggrrr..."

Ngụy Đại Quân vuốt mặt, thở dài tư vấn:

"Mất trí rồi? Đa nhân cách? Hừm, hình như quả thật là Đa Nhân Cách! Màu mắt quả thật đổi khác. Hình xăm trên cánh tay của em đâu?"

Hắn tò mò tóm lấy cánh tay của cậu, xem xét một lượt. Hình xăm chiếc đuôi quỷ đó, quả thật đã biến mất rồi. Màu mắt màu đỏ rượu gợi tình của đêm qua, hôm nay đã quay về màu đen thuần túy nhất.

Y Viện nhìn thấy hành động khó hiểu của hắn, không kiềm được vùng ra, khó chịu nói:

"Hình xăm gì? Tôi không có! Đêm qua tôi với anh...Agrrr... Tại sao lại như vậy chứ? Đồng hồ, Điện thoại? Có ai cho tôi biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Hắn cố ý nhấn mạnh tên cậu, sau đó lại trả lời thêm vế sau:

"Nhất Nguyện, bây giờ chỉ mới bảy giờ kém năm thôi."

Cậu quả thật đã nghe thấy tên mình, nhất thời không hề chống đối. trong phút chốc không thể suy nghĩ nhiều như vậy, nếu không đến thực tập đúng giờ, quần áo xộc xệch thế này làm sao giải thích được với Giáo sư Nghiêm. Chuyện phát sinh ngoài ý muốn với tên này, thôi thì tính sau đi!

"Trời đất, tôi phải đến phòng triển lãm vào lúc 7h30. Tôi đang ở đâu vậy, từ đây đến phòng Triển lãm bảo tàng X có xa không?"

Chính cậu còn không ý thức được hiện tại mình đang ở đâu và làm cách nao có mặt được ở đây nữa.

Nhìn dáng vẻ cậu luống cuống hoang mang, cách nói chuyện cũng rất khác. Ngụy Đại Quân càng chắc mẩn rằng người hắn gặp đêm qua và tên hắn gặp hiện tại là hai con người khác nhau. Hắn cười cười ra vẻ thú vị, nhưng vẫn cố gắng lịch sự nói:

"Đại khái 15 phút đi bộ, 5 phút đi xe hơi. Ngươi đừng vội!"

Y Viện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một chút, lòm còm đi nhặt lại quần áo của mình.

Ngụy Đại Quân nhớ ra đêm qua hắn đã hứa sẽ bồi thường cho cậu một bộ quần áo mới. Hắn bước tới cửa phòng phụ, trượt cửa sang một bên, nhẹ tênh nói:

"Quần áo... À... Đêm qua tôi có hứa sẽ tặng lại cho cậu một bộ quần áo mới. Cậu đến đấy xem có loại nào phù hợp với mình không?"

Y Viện nhìn vào bộ quần áo vừa nhăm nhúm vừa hôi hám của mình, vứt hẳn xuống chân bước ngay về phía tên đối diện, ngó vào phòng quần áo riêng của hắn rồi lắp bắp nói:

"Anh... là đại thiếu gia à?"

Ngụy Đại Quân vui vẻ xoay một vòng: "Nhìn không ra sao?"

Cậu cố nhớ lại tên hắn, nhưng thật sự đến cả cái tên cũng không nhớ ra: "Không phải... Anh tên..."

Hắn xụ mặt lại ngay. Đến cả cái tên cũng không thể nhớ. Nhân cách khác của tên này hình như không có não... Dù là cùng một cá thể.

"Tôi họ Ngụy. Tên Đại Quân."

Y Viện hít một hơi sâu, bắt đẩu nả một tràng dài như súng liên thanh:

"Ngụy đại thiếu gia, chuyện phát sinh đêm hôm qua, tôi thật sự không hề có ý thức gì cả. Tôi thật sự đã có ý trung nhân, hơn nữa không thể đáp lại tấm chân tình của anh. Quần áo này xem như tôi mua lại của anh, hiện tại tôi không có nhiều tiền. Anh vui lòng báo cho tôi số tài khoản, tôi sẽ mượn người nhà của tôi trả cho anh. Còn nữa, mong anh đừng nghĩ gì nhiều về chuyện đêm qua... Tôi thật sự, không biết vì sao lại phát sinh chuyện đó. Và tôi cũng không biết anh có xem thường tôi không... dù sao thì... đối với nữ nhân, 419 có thể sẽ thiệt thòi hơn một chút... Nhưng đối với nam nhân... cũng không thể nói là... không có gì... Nhưng thôi coi như anh với tôi không ai nợ ai... nhé!"

Ngụy Đại Quân cười thầm:

"Không ngờ một nhân cách khác của ngươi lại nói nhiều vậy!"

Cậu cũng không để tâm lắm lời nói khó hiểu của hắn, trực tiếp lựa đại một chiếc áo thun đơn giản và một chiếc quần jeans, lo lắng hỏi:

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Về khoản này hắn thật sự không để tâm, phóng túng nói:

"Cứ thoải mái chọn, ông già tôi thoải mái trong chi tiêu lắm. Cậu thích cái nào cứ lựa, lấy thêm vài bộ cũng không sao. Không phải trả tiền lại đâu."

"Cái đó... Còn quần lót..."

Ngụy Đại Quân đưa tay kéo ra một hộc tủ lớn. Bên trong đều là những chiếc quần con được xếp ngay ngắn như mấy cửa hàng cao cấp ở trung tâm thương mại: "À, ở đây."

Y Viện rút một cái quần màu đen ra, lúng túng hỏi:"Anh đều đã mặc qua rồi? To lắm, tôi mặc... không vừa..."

"À, Ở tủ này hình như còn quần nhỏ, hai năm trước tôi vẫn chưa dùng."

Cậu mặc vào, quả là vừa thật. Cậu chuẩn bị lấy thế mặc quần áo vào thì ngờ ngợ ngước nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt hắn nhìn cậu trân trân. Người bình thường bị người ta nhìn còn ngại, huống chi cậu bây giờ, hoàn toàn không bận quần áo. Y Viện đỏ mặt nói:

"Cái đó, tôi biết là hôm qua anh nhìn thấy cả rồi, nhưng bây giờ... tôi có chút ngại đó..."

Vội vàng chỉnh trang y phục xong, Y Viện phóng ra khỏi cửa:

"Tôi phải đi rồi, tôi thật sự rất vội. Xin lỗi anh."

Ngụy Đại Quân gọi với theo:

"Nhất Nguyện, em để lại phương thức liên lạc cho tôi!"

Cậu vớ lấy cây bút và quyển sổ nhỏ, nguệch ngoạc vài dòng rồi ném lại bàn, hành động hết sức tùy tiện:

"Đây, tôi viết xong rồi. Có gì anh liên hệ với tôi sau nhé. Thật sự rất vội, không nói thêm được nữa. Tạm Biệt."

"Khi khác gặp lại. Nhất Nguyện." Hắn trầm tĩnh nói.

Sau khi nghe tiếng đóng cửa, hắn lại bồi thêm một câu: " Sẽ nhanh thôi."

End chương 4. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net