Chương 6: "Y Viện, Mày lừa tao!" | A Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Biệt thự của Ngụy Đại Quân]

Y Viện xông cửa bước ra, đến giày cũng là chưa mang hẳn vào chân, muốn rời khỏi Ngụy Đại Quân còn hơn cả bệnh dịch. Hai tên thuộc hạ mặc áo đen từ xa lao tới, toan đưa cậu đi làm theo lệnh của người kia thì cũng bị cậu chạy vòng đường khác, ba chân bốn cẳng mà né chạy biến mất. Họ đứng chết trân ở đó rồi nghe Ngụy Đại Quân nói vọng ra ngoài:

"Để cậu nhóc ấy tự đi đến chỗ làm. Điều tra hết thông tin của cậu ta cho tôi!"

-------o0o-------

[Phòng triển lãm...]

Y Viện hớt hơ hớt hải chạy tới chỗ thực tập là đúng 7 giờ 30. Cả người cậu nhễ nhại mồ hôi, vừa bước vào đã gặp Giáo Sư Hướng và giáo sư Nghiêm ở văn phòng.

Nhìn thoáng qua gương mặt của họ là cậu biết sắp có chuyện không hay, cả hai ai nấy đều bày vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Tuy là học sinh hạng Ưu của học viện, nhưng mỗi lần nhìn thấy Giáo sư Hướng Hằng, cậu luôn phải kiêng dè kính cẩn. Một phần lý do vì ngài ấy là trưởng ban học vụ, muốn xin nghỉ phép hay xin qua môn đều cần có sự phê duyệt của ngài ấy. Nếu nói giáo sư Nghiêm là người trực tiếp chấm bài luận văn của cậu thì giáo sư Hướng là người quyết định điểm số cao thấp của vòng bảo vệ luận văn. Hai vị "đại boss" này, vạn vạn không nên khiến họ không vui ah~.

Giáo sư Hướng thấy cậu bước đến bèn giãn nét mặt, cười cười:

"A Viện, em đến rồi à. Thầy có nghe thầy Tống khen hết lời về biểu hiện của em mấy ngày gần đây. Nhưng hôm qua em về vội quá nên chưa tắt đèn, đóng cửa đấy. Bác bảo vệ vừa nhắc nhở thầy."

Hôm qua cậu làm sao rời khỏi phòng triển lãm, tới tận bây giờ cậu cũng không sao hồi tưởng được. Rốt cuộc là sau cái mộng xuân kia, cậu đã làm ra bao nhiêu chuyện vớ vẩn... Còn cả chuyện leo lên giường cái tên "Ngụy đại thiếu gia" nào đó nữa chứ!

Cậu chẳng thể giải thích chuyện ngày cả chính mình còn không nắm rõ, đành cúi đầu nhận lỗi với hai vị giáo sư:

"Em xin lỗi thầy, xin lỗi giáo sư... Xin lỗi thầy Tống."

( Chú thích của tác giả: ở Trung Quốc, người ta thường xưng họ của một người khác để thể hiện sự kính trọng, vd như " thầy Tống, thầy Hướng"; còn gọi thẳng tên thì thường chỉ mối quan hệ thân mật, vd "Giáo sư Nghiêm".)

Tống Nghiêm khựng lại tức thì, sau đó cố vẽ một nụ cười thật tự nhiên trên môi. Lòng anh mơ hồ nghe thấy tiếng thủy tinh rơi vỡ, rất mỏng, rất nhẹ, rất êm tai, nhưng cũng lại có chút khó chịu và tiếc nuối. Sự xa cách này khiến anh có chút đau lòng, dù trước mặt giáo sư Hướng, cậu gọi thế quả là không sai.

"Hôm qua mấy giờ em về?" Giáo sư Nghiêm chau mày hỏi cậu.

Y Viện không muốn nói dối nhưng cũng không thể trả lời câu hỏi kia, hoảng loạn nhìn đồng hồ đeo tay rồi vội nói: " Hôm qua em về cũng khá trễ. Thưa thầy, em xin phép chuẩn bị để đón khách tham quan vào 7 giờ 45 ạ."

---------o0o--------

Giáo sư Nghiêm ngồi lại tiếp chuyện với giáo sư Hướng hơn một tiếng nữa mới quay trở ra. Khi anh đi ra từ văn phòng, đứng ở bậc thềm cao nhất nhìn xuống sảnh chính, hướng về cậu nhóc trẻ tuổi đang thuyết minh rất chuyên tâm.

Anh chợt phát hiện giọng nói của cậu đặc biệt lôi cuốn. Từ giọng nói ấm áp đó có thể vẽ ra cả bức tranh bao quát về lịch sử văn minh văn hóa của Ai Cập. Từng cử chỉ tay, khuôn mặt, ánh nhìn đều kết hợp với nhau hết sức hài hòa. Giáo sư Nghiêm gần như chết trân trong khoảnh khắc đó, dường như anh vừa phát hiện ra một điều gì rất khác.

Y Viện dẫn đoàn du khách đi tham quan hết sảnh chính, tiến gần đến hiện vật cuối cùng phía sau lưng anh – Đai Trinh Tiết. Giáo sư Nghiêm có chút mong chờ phần thuyết minh của cậu về hiện vật này. Đây cũng giống như một bài tập nho nhỏ - muốn xem cậu có cách tiếp cận nào khác để khiến khách tham quan không phải chỉ trỏ khiếm nhã nữa hay không. Anh thật sự đánh giá cao cậu trong điểm nhấn cuối cùng này...

Nhưng... cậu lại chỉ giải thích vỏn vẹn mỗi cái tên, sau đó là lời chào kết thúc.

Tống Nghiêm lặng nhìn cậu gập đầu chào mọi người, sau đó tiễn đoàn khách tầm mười người ra cổng. Anh cứ dõi ánh mặt theo bóng lưng mảnh khảnh của cậu, đột nhiên có chút buồn thương. Đợi đến khi cậu quay trở vào, anh mới cất giọng cẩn trọng hỏi:

"Tại sao hôm nay em không thuyết minh về Đai Trinh Tiết nữa?"

Bởi vì bản thân cảm thấy vô duyên vô cớ không còn trong sạch để thuộc về giáo sư Nghiêm nữa! Cứ ngỡ là được một cảnh mộng xuân thật đẹp, nào ngờ khi tỉnh lại lại thấy mình nằm trong vòng tay của một người xa lạ... Lần đầu tiên của mình... vô duyên vô cớ bị mất mà không hiểu vì sao đó...

Y Viện cúi đầu thay cho câu trả lời.

Tống Nghiêm nhìn cậu míu môi không nói, cứ ngỡ là bản thân đã lời trách phạt cậu quá nặng, đành cố gắng cười tự nhiên mà nói:

"Em quên bài cũng không sao, chiều nay thuyết minh tập trung một chút nữa là được. Còn hơn một tháng nữa để trau dồi và viết bài luận. Đừng tự áp lực bản thân quá."

Anh toan đưa tay xoa đầu cậu thì đằng sau có tiếng gọi vọng đến:

"Giáo sư Nghiêm!"

"A, Giáo sư Tiết."

Y Viện cụp mắt xuống, gật đầu chào cô Tiết, sau đó xin phép giáo sư Nghiêm quay về văn phòng. Cậu cũng chẳng biết Giáo sư Nghiêm có cho phép không, cứ thế mà quay đầu đi thẳng.

Giáo sư Nghiêm nhìn bóng lưng của cậu vội chạy đi, đột nhiên gượng cười nói:

"Thằng nhóc này, tôi chỉ muốn nhắc nhở nó một chút, vậy mà nó cứ tưởng tôi phê bình nó rất lớn, bỏ chạy đi kiểm điểm bản thân rồi!"

"Sinh viên hạng Ưu cầu tiến là tốt! Anh có muốn đi ăn trưa với em không?"

Giáo sư Nghiêm lưu luyến nhìn về hướng văn phòng của Y Viện, thở dài một tiếng rầu rĩ, sau đó buông nhẹ một câu:

"Được, mình đi!"

----------o0o---------

Chẳng hiểu vì sao mà cơ thể của Y Viện rất mệt mỏi, hầu như buổi sáng đều không có sức lực. Vừa đến giấc trưa, cậu đã quăng hộp cơm ăn dang dở mà ngủ gục mất. Đến chiều dậy đã trễ giờ làm, cậu cứ vậy mà đứng thuyết trình tiếp hơn bốn đoàn khách trong ca đó.

Đến hơn 4 giờ, Giáo sư Nghiêm đến văn phòng tìm cậu chẳng thấy, chỉ nhìn thấy dưới gầm bàn là hộp cơm trưa còn quá nửa chưa đụng tới. Anh thở dài lắc đầu, thầm trách không biết có phải bản thân hơi nghiêm khắc với Y Viện không.

Anh bước ra đến sảnh chính, thấy Y Viện vừa tiễn khách ra khỏi cửa. Khi cậu vừa quay vào đã tựa hẳn vào cửa, yếu đuối ngã oạch ra đất.

"Y Viện!"

(Khuyến cáo: không nên nhịn ăn mà làm việc nhé, rất có hại cho sức khỏe. Đừng vì bất cứ lý do nào mà nhịn ăn nhé! Đương nhiên bạn có thể dùng chiêu này nếu đối phương có tình ý với bạn.)

---------o0o----------

[Phòng ý tế của khu triển lãm]

Nhất Nguyện bị tầng ý thức lu mờ của Y Viện đánh thức, cậu trở người, lấy lại được quyền sử dụng cơ thể.

Khi cậu mở mắt ra đã thấy một gương mặt hết sức anh tuấn sấn lại gần, đưa tay lên trán cậu sờ sờ, sau đó lại dùng tay còn lại sờ lên trán mình.

Sờ như vậy là có thể phân biệt được có sốt hay không sao? Giáo sư Nghiêm của Y Viện này dạy Văn hóa học nên bị hỏng kiến thức Y học hả?

"Em tỉnh rồi à? Em nằm đây một chút, thầy đi mua cháo cho em ăn nhé!"

Giáo sư Nghiêm cảm thấy canh cánh không nguôi, nếu trưa nay anh bước đến văn phòng rủ cậu đi ăn trưa cùng anh và cô Tiết thì tốt rồi. Tên nhóc này chẳng bao giờ chú ý đến sức khỏe, tuổi trẻ cũng chỉ có vốn liếng nhất thời, nếu không giữ gìn sau này sẽ tích tụ cả tá bệnh.

Nhìn bóng lưng anh tuấn của giáo sư Nghiêm vừa rời khỏi, Nhất Nguyện đành nuốt lại câu mình vừa nói để cản thầy:

"Thầy ơi em không ăn cháo đâu, em chỉ muốn uống "sữa" của thầy thôi!"

Nhất Nguyện ngao ngán cái thân này, đến bây giờ nhấc tay lên cũng chẳng có sức. Cơ thể này phải có sức thì phép thuật của cậu mới vận dụng được. Vừa thức dậy thì lại đói bạch dịch, làm sao đây...

Nhìn thấy bác sĩ trực ca diện mạo không tồi, Nhất Nguyện đành hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, trực tiếp câu dẫn:

"Anh bác sĩ, anh đến xem tôi một chút, tôi cảm thấy không khỏe."

Vị bác sĩ kính cận kia lo lắng chạy lại, nhút nhát hỏi:

"Chào anh, xin hỏi, anh không khỏe chỗ nào?"

Nhất Nguyện tiếp tục thuật thôi miên, vừa nhẹ nhàng trách móc vừa tóm lấy vị bác sĩ thư sinh nọ lại. Liếc mắt nhìn bản tên, cậu cười thầm:

"Anh tên Lâm Ngọc Thuần sao? Tên thật hay, tôi rất thích!"

Y đứng gần giường bệnh của cậu, lắp bắp gật đầu: "Phải, tôi là bác sĩ thực tập ở đây!"

Nhất Nguyện đan lấy tay y, kéo đến:

"Nhìn vào mắt tôi, nhìn vào cơ thể tôi, anh là bác sĩ, sao lại hỏi bệnh nhân người ta không khỏe chỗ nào chứ? Anh khám cho tôi đi!"

"Nhưng anh phải nói cho tôi bộ phận nào của anh không khỏe chứ?"

"Hạ bộ, chỗ này này." Cậu nằm sấp xuống, tuột hẳn quần rồi vạch hai cánh mông bồng bềnh ra, gợi cảm nhìn y.

Y mơ hồ sấn mặt tới gần, hơi thở gấp gáp phả vào khu tư mật hừng hực. Nhất Nguyện kích thích đến độ không vọc mà côn thịt cũng phản ứng, cúc huyệt co thắt không ngừng. Anh chàng bác sĩ Ngọc Thuần mơ màng phản ứng lại:

"Chỗ này, thật thần kỳ, thật thơm. Tôi có thể liếm nó không?"

"Anh có thể nếm thử mùi vị của cúc huyệt... Tới đây... đưa lưỡi vào... Ư..."

Y ngoan ngoãn làm theo lời dẫn dắt của cậu, đem lưỡi nhỏ vừa quét quanh miệng huyệt, vừa đem trượt hẳn vào tao huyệt nhỏ bé. Chiếc lưỡi ẩm ướt cùng hơi thở nóng bỏng của y khiến cậu đê mê tận hưởng, ngửa đầu rên rỉ:

"Phải như thế này mới là thiên đường chứ. Ư... Rất tốt... Dùng lưỡi... Đút sâu hơn nữa... Quẹt vào chỗ đó... Ưm... Đỉnh lên... đúng rồi... Đừng dừng lại..."

Khi Ngọc Thuần rời mặt ra thì cả vùng tư mật của cậu đã ướt đẫm, miệng và mũi của y cũng ướt không dâm dịch. Y mơ màng giải phóng côn thịt sau đụng quần, trèo lên giường toan ấn thân xuống thì đột nhiên tiếng bước chân hối hả bước tới.

Nhất Nguyện nhanh tay kéo tấm rèm trắng bao quanh khu vực giường bệnh mình nằm, đem cậu bác sĩ chẳng còn ý thức gì kia ôm sát vào người.

"Ngọc Thuần đâu nhỉ? Sao không có ai trực phòng ý tế thế này?"

Cậu nhếch môi cười, đem hai chân quắp chặt lấy hông vị bác sĩ thực tập nọ, đưa cúc huyệt nhớp nháp sớm đã sẵn sàng trước đầu côn thịt, mạnh mẽ siết chặt hông y, dùng lực ấn xuống. Côn thịt trượt vào lún cán, cậu ngả người hưởng thụ cảm giác đê mê của món ăn mình chọn.

Người nọ nhìn cả phòng y tế không thấy ai bèn nhanh chóng rời đi.

Nhất Nguyện rít lên một tiếng khoan khoái:

"Thật là tuyệt phẩm của nhân sinh. Chuyện thao làm này đúng là chuyện kết hợp tuyệt nhất của trời và đất. Cậu mau nhấp vào cái huyệt đáng yêu này của tôi. Mau cho tôi ăn no nào."

Cơ thể của người phía trên máy móc lay động, Ngọc Thuần chẳng biết mình đang làm gì, chỉ biết không ngừng dùng bản năng mà nhấp hạ bộ xuống từng đợt từng đợt. Khoái cảm cao trào trong tích tắc, cậu ôm lấy cơ thể ấm áp của y, phối hợp với tiết tấu ra vào của y thật nhịp nhàng.

Chưa tới năm phút, Ngọc Thuần đã đem bạch dịch trong người xịt đầy miệng huyệt. Nhất Nguyện tiếc rẻ nhìn côn thịt còn đang giật giật của y, đem miệng mình tới bú mút cho cạn. Ăn sạch sẽ rồi, cậu lại nhếch môi cười, màu mắt đỏ rượu lại ánh lên một tia sóng sánh mê người. Bên mép còn rỉ ra một ít bạch dịch, cậu đưa ngón tay quẹt đi rất nhanh rồi gợi cảm nói:

"Bạch dịch của cậu rất ngon! Cảm ơn nhé! Cậu đã chăm sóc tôi rất tốt!"

Ngọc Thuần máy móc bước về phòng làm việc. Từ xa, Nhất Nguyện ngửi thấy mùi hương nam tính của Giáo sư Nghiêm. Cậu chậc lưỡi:

"Đồ ăn về rồi, tôi lại không ăn được đồ ăn của con người. Anh chàng tuyệt phẩm kia bạch dịch hẳn cũng là hàng tốt. Nhưng đã lỡ chiếm cơ thể cậu rồi, nếu chiếm luôn bạn tình của cậu nữa thì không tốt cho lắm. Hàng của ai người nấy xài, trả thân thể lại cho cậu đấy!"

--------o0o---------

Y Viện lúc này mới tỉnh dậy, cảm thấy dưới hậu huyệt của mình ướt át đầy dịch nhờn. Cậu chưa kịp trở mình thì Giáo sư Nghiêm đã đến trước cửa, đôi mắt lo lắng dán chặt về phía giường bệnh, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu:

"Sao lại muốn xuống giường, nằm yên đó! Em không ăn sáng, ăn trưa không không đàng hoàng nên đã bị suy nhược cơ thể đấy! Tôi có mua cháo cho em..."

Tay của cậu vô thức tóm lấy cánh tay của giáo sư Nghiêm. Bên trong cơ thể cậu, một dòng dịch ấm nóng từ khe huyệt rỉ nhẹ ra, cúc huyệt co thắt không ngừng.

Cơ thể mình, bị làm sao vậy?

Y Viện nhăn mặt cau mày, Giáo sư Nghiêm cứ nghĩ là cậu cảm thấy choáng váng không khỏe, đưa tay lấy gối đỡ cậu nằm xuống. Sau đó lại cực kỳ chu đáo nhấc gối thẳng đứng để cậu có thể dựa vào ngồi. Giáo sư Nghiêm cất giọng ngọt ngào hỏi:

"Thoải mái hơn không?"

Y Viện đón lấy tô cháo còn ấm, trong lòng nửa chút chua cay nửa chút ngọt ngào. Miệng đắng ngầm nhưng vẫn cất giọng thều thào hỏi:

"Ừm... Thầy, thầy với cô Tiết hôm qua gặp nhau thế nào?"

Giáo sư Nghiêm cúi đầu trả lời:

"Ừm... Thầy đã tỏ tình với cô ấy... Và... cô ấy đã đồng ý... làm bạn gái thầy..."

Y Viện cụp mắt xuống, míu môi rất chặt.

"..."

Khó khăn lắm cậu mới thu hết can đảm, siết chặt chiếc muỗng trong tay, đáy mặt lấp lánh nước mà nghẹn ngào nói:

"Chúc mừng thầy!"

Anh nhận lời chúc của cậu ngược lại chẳng có thấy gì là đáng mừng, chỉ xuề xòa bảo:

"Thôi, có gì mà đáng mừng."

Anh đón lấy tô cháo trong tay câu, ân cần hỏi: "Em mau ăn cháo đi này. Ăn được không hay để thầy đút cho nhé?"

Y Viện mỉm cười, chậm rãi nói:

"Dạ không cần, em tự ăn được..."

Không khí giữa cả hai cực kỳ quỷ dị, chẳng ai muốn lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt đang bao trùm này. Dường như câu chuyện vừa kết thúc đã kéo dài khoảng cách giữa hai người bọn họ. 

Cậu ăn cháo xong, ngồi thừ ra một lúc, trầm mặc. Cậu chẳng thể nào tiêu hóa được kết quả này, có trách thì cũng trách cậu chưa chuẩn bị tâm lý tốt đã vội hỏi câu hỏi đó... 

Giáo sư Nghiêm ngồi bên cậu một lúc, chợt đưa tay nhìn đồng hồ rồi ôn tồn bảo:

"Thầy đi đón cô Tiết tan làm đây, gần đây có quán kem nào nổi tiếng không nhỉ? Thầy muốn mời cô ấy ăn kem."

Y Viện gật đầu nói:

"Quán đối diện học viện của mình rất ngon và rẻ. Thầy có thể đến thử."

Quán ăn đó em từng rất muốn hẹn thầy đi ăn cùng. Bây giờ, xem ra... sẽ không còn cơ hội nữa...

Khi giáo sư Nghiêm cầm chìa khóa rời khỏi phòng, anh còn đặc biệt ngoảnh đầu vẫy tay chào cậu: "Được, vậy thầy đi trước nhé. Tạm biệt Y Viện."

---------o0o------------

Y Viện đem tâm trạng cực kỳ tệ lê từng bước khó nhọc về ký túc xá.

Trời sập tối, cả phòng năm người chỉ có một cậu bạn Lâm Ngọc Phương đang ngồi trong phòng, dường như cậu ta đang cuốn quýt gọi điện thoại. Vừa nhìn thấy cậu mở cửa về, cậu ta đã ném điện thoại lên giường, trực tiếp chạy ào tới bồi cho cậu một cú đau điếng vào bụng:

"Y Viện, cả đêm qua mày ở đâu?"

Y Viện không phản xạ được sức công kích bất ngờ đó, ngã gập người xuống. Bạch dịch ở cúc huyệt trào ra ướt đẫm quần lót. Cú đấm đột ngột này đau thật!

Cậu lòm còm khó khăn bò dậy, trừng trừng mắt hỏi:

"Mày sao thế?"

Lâm Ngọc Phương như con bò húc phát điên, leo lên người cậu mà đấm thêm một cú vào má phải, gào lên hỏi:

"Tao hỏi, cả đêm qua mày ở đâu?"

Y Viện cau mày trả lời:

"Tao không nhớ nữa!"

Cậu ta nghe vậy càng giận hơn, vung thêm một cú đấm thẳng lên má trái, xốc cổ áo của Y Viện lên mà điên tiết:

"Mày không nhớ?! Để tao nói cho mày biết, hôm qua mày đi giả gái, lên vũ trường múa cột, phô bày thân thể câu dẫn đàn ông!"

Y Viện không nhịn được nữa, xông thẳng cậu ta ra khỏi người mình, đứng phắt dậy. Cả thân người đột nhiên đau điếng, cúc huyệt nhỏ của cậu đang rỉ dịch không ngừng, hình như nó đang sưng lên, ran rát.

Cậu bỏ mặc sự bất thường đó, gầm lên nói với tên bạn thân trước mặt:

"Mày điên à?"

"Có một con nhỏ giống hệt mày đêm qua ở Pub gần trường thác loạn. Sau đó không hiểu sao đã bị Ngụy thiếu cũm đi mất! Mày nói đi! Có phải là mày không?"

"Mày điên hả? Tao không có bệnh hoạn tới độ đi giả gái đến vũ trường!"

Lâm Ngọc Phương quan sát cậu từ đầu xuống chân, cả người bốc hỏa, quát ầm lên:

"Mày mua quần áo mới à?"

Y Viện nhìn lại quần áo trên người mình, buộc miệng nói:

"Ừm. Quần áo cũ dơ rồi..."

Cậu ta sờ sờ chất vải, rồi lại vạch cổ áo xem nhãn mác, khinh khỉnh nói:

"Đồ hiệu? Quần áo cũ của mày dơ rồi? Làm gì dơ? Bình thường mà chắt chiu từng đồng từng cắc, tết đến còn không dám mua đồ mới, quần áo ba mẹ gửi lên mày còn không dám mặc nữa mà! Mày đang gạt tao!"

Y Viện cũng không muốn mặc bộ quần áo đắt tiền này thêm nữa, đưa tay mở cửa tủ áo, lấy khăn bông và quần áo mới soạn ra một góc. Sau đó dập cửa đánh ầm một tiếng rất to, khó chịu nhìn tên bạn cùng phòng:

"Mẹ kiếp, Đủ rồi đấy, A Phương! Mày đang phát điên gì vậy hả?"

Ngọc Phương đấm tay vào tường, phẫn nộ lớn tiếng hơn:

"Ừ, tao điên rồi, không thấy mày cả đêm qua, cả phòng cuống cuồng đi tìm mày. Tao còn nhìn thấy một con nhỏ giống y hệt mày ở vũ trường đó nữa. Mày có biết từ hôm qua đến giờ tao sống trong tâm trạng thế nào không? Tao gọi điện thoại cho mày mấy chục cuộc, tại sao không thấy mày bắt máy? Điện thoại của mày đâu?"

"Điện thoại của tao..." Thôi chết, để quên ở chỗ Ngụy Đại Quân rồi.

"Tao cứ lo mày đã xảy ra chuyện. Tao thật sự đã sắp đi báo công an đấy, mày biết không?"

Y Viện trân trân nhìn cậu ta. Cậu không hề biết cậu ta quan tâm đến cậu như vậy. Nghe cậu ta nói thế, đột nhiên cậu thấy áy náy vô cùng. Chẳng biết làm thế nào để thoát khỏi tình huống khó xử, cậu ôm lấy quần áo và khăn bông sạch, bước vào nhà tắm:

"Tao đi tắm đã."

Quần áo vừa cởi ra, Y Viện vừa treo lên thì bất ngờ nhìn thấy những vết hôn chi chít trên vai mình, trên ngực, dưới bẹng chân... Cúc huyệt cậu vẫn rỉ dịch nhờn ướt... Tất cả đều là bằng chứng cho cuộc giao hoan đêm qua.

Lẽ nào, cậu với Ngụy Đại Quân đó...

"Ầm!" Cửa phòng tắm bật tung.

Ngọc Phương nhìn thấy cả cơ thể cậu đầy vết hôn đậm nhạt, đôi mắt hau háu đói khát đến phát điên:

"Y Viện, mày lừa tao!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net