Chương 8: Bạn cùng phòng? | A Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người bạn cùng phòng uống bia say từ ngoài bước vào, vừa nhìn thấy A Phương trần trụi bế Y Viện trên tay, trên người cậu lại chi chít vết hôn to nhỏ, bèn không khỏi trầm trồ.

Một tên nam nhân khá vạm vỡ sấn đến chặn đường của A Phương, làu bàu:

"Nhân lúc tụi tao không có ở đây, mày đem thằng nhóc hạng Ưu này ăn sạch một mình?"

Một tên ốm con khác cũng nồng nặc mùi rượu, bước về phía trước lên tiếng:

"A Phương, mày có phải là anh em chung phòng không thế? Rủ đi nhậu nhẹt thì bảo không có thời gian, lo lắng ôm khư khư cái điện thoại ru rú trong phòng. Hóa ra là chờ tiểu thịt tươi này về để thao làm. Mày trọng sắc khinh bạn thật đấy!"

A Phương im im không nói một lời, cố né qua một bên, muốn yên lành bế cậu lên giường ngủ. Tên ốm con nhìn cảnh xuân sắc càng không kiềm được lửa dục vọng, đưa tay đến sờ sờ cánh tay trắng ngần của Y Viện, cất giọng dâm tà:

"Thế nào? Có đồ ngon muốn hưởng một mình? Anh đây không ngại nam nhân, chỉ cần là huyệt thì đút chỗ nào cũng sướng như nhau. A Phương này, cậu không thể giành hết phần của tụi anh được!"

Bàn tay thô ráp không yên phận kia bắt đầu đặt lên đùi cậu, mân mê khoảng da trắng ngần trơn mượt kia. A Phương xoay người né đi tức thì, cố gắng bước thật nhanh đến giường của Y Viện rồi đặt cậu ấy xuống. Cậu ta cố ý đem chăn che đi những vết hôn nhức mắt kia, khó chịu lớn tiếng:

"Tiểu Nhất, Để em ấy yên!"

Tên thanh niên ốm nhom tên Tiểu Nhất khống chế không được nữa, tóm lấy cổ áo của A Phương mà nhấc lên, hung hăng tháo quát:

"Mẹ kiếp, dựa vào đâu mày được quyền thao nó mà tụi tao thì không?"

Chẳng nói chẳng rằng, tên đô con nọ sấn đến bồi cho A Phương một cú đau điếng vào bụng. Một tên phía sau thấy vậy bèn quay người đóng cửa, tiện tay khóa chốt luôn.

Hai tên bạn học cùng phòng còn lại như mấy con thú săn vồ mồi, sấn đến giường của Y Viện mà lật chăn ra.

A Phương bị thụi một cú đau tới độ nằm rạp trên đất, nhưng cố gào lên:

" Tiểu Nhất, Lão Tam, Lão Tứ, Thất Sách, tụi mày làm như vậy chẳng khác nào cưỡng dâm tập thể? Tụi bây điên hết rồi sao? Y Viện là bạn học bốn năm của tụi mình đó!"

Tên thanh niên tên Thất Sách ra lệnh cho Lão Tứ đô con:

"Mày khống chế thằng đó, kiếm dây trói nó lại. Hôm nay tao quyết phải thao bằng được thằng nhóc này!"

Lão Tứ có hơi men trong người, sớm đã chẳng phân biệt rõ đúng sai phải trái nữa. Y không ngừng vừa đấm vừa đá A Phương, cú nào cú nấy đều ra tay rất mạnh, hầu như xem A Phương thành cái bao cát luyện tập rất hăng.

Lão Tam lúc này đã tuột quần xuống ngay gối, moi côn thịt đen đúa của mình ra, vừa mân mê trong tay vừa mỉa mai quay sang nói với A Phương:

"Bạn học bốn năm thì sao? Nhìn nó nho nhã trong sáng thế mà bị mày phỏng tay trên rồi. Mày còn thao nó thành ra như vậy, tụi tao bồi thêm vài cú vào cúc huyệt của nó nữa thì đã sao!"

Tiểu Nhất giữ chặt hay tay của cậu, còn Thất Sách cởi hẳn chiếc quần vướng víu kia ra, đưa tay dang rộng hai chân Y Viện ra, để lộ hậu huyệt còn hơi đỏ và rỉ bạch dịch nhớp nháp còn sót lại của cuộc giao hoan lần trước.

A Phương cố vùng ra khỏi Lão Tứ, vừa tức giận bật khóc vừa bất lực mắng nhiếc:

"Dừng lại! Mẹ kiếp! Tụi bây có còn là con người không hả? Bỏ em ấy ra!"

Lão Tam đưa một ngón tay đút vào cúc huyệt, ngoáy ngoáy thật mạnh rồi nhếch môi cười:

"Nhờ phước đức của mày, nó chẳng phải bị thao nát đến không biết trời đất mây mưa gì sao? Cho dù cái huyệt này nát nhừ, sáng hôm sau nó cũng chỉ biết có mỗi mình mày. Chỉ có một mình mày thao nó thôi, A Phương!"

A Phương đau đớn cố chạy đến thì bị Lão Tứ ngồi lên lưng, khóa hai cổ tay ra phía sau. Trong tuyệt vọng khôn cùng, cậu ta gọi lớn:

"Y Viện!" 

Người thanh niên trên giường đang bất tỉnh thình lình mở bừng mắt ra, đôi mắt màu đỏ rượu lóng lánh như sóng nước lóe lên một sắc sáng thần kì. Cậu quyến rũ ngồi dậy, môi vẽ một nụ cười đầy ma mị và quyến rũ, liếc mắt nhìn ba côn thịt to lớn của mấy tên thanh niên xung quanh.

Thất Sách hoảng hồn kêu lên:

"Con mẹ nó, thằng Y Viện tỉnh lại rồi!"

Lão Tam vẫn giữ ngón tay trong huyệt nhỏ, lưu manh xúi giục:

"Mặc kệ nó, đè nó xuống, ba đứa thanh niên không lẽ không hiếp nỗi một thằng ẻo lả! Lên!"

Nhất Nguyện khúc khích cười thú vị, liếm mép cắn nhẹ môi dưới, uốn éo thân mình để tìm một tư thế khoan khoái rồi cất giọng nói:

"Vừa tỉnh dậy thì bạch dịch đã dâng đến tận miệng! Thật tiện ah~. Côn thịt nào đang hứng đâu? Lại đây để bổn thiếu gia chăm sóc cho! Nào!"

Cậu đưa miệng đến một cái côn thịt gần nhất trước mặt mình, đưa môi ngậm lấy, dùng lưỡi đánh lên đánh xuống vài lượt. Tiểu Nhất rên rỉ như kẻ bị điểm trúng yếu huyệt, run run cặp đùi mảnh dẻ, tê tái nói:

"Yo! Không ngờ lại chủ động như thế! Y Viện à, em khiến tụi anh bất ngờ đấy!"

A Phương thất kinh khi nhìn thấy cậu chủ động ngậm lấy côn thịt đó:

"Y Viện..."

Nhất Nguyện nhả côn thịt đang ngậm ra, cân nhắc đánh giá:

"Hai sao, Hai sao, Ba sao. Chỉ cần mười phút là xong ngay! Có bạch dịch nhiều vậy thì tôi không chê đâu, nào, cùng lên. Hai anh cắm vào huyệt này, còn côn thịt này của anh để tôi chăm sóc. Như vậy thì không phải tranh giành nữa!"

Thất Sách và Lão Tam bất ngờ nhìn nhau, không thể tin được khi nghe đề nghị đó:

"Cùng cắm vào một lúc sao?"

Cậu vừa mút chùn chụt côn thịt to cứng trong họng vừa trả lời:

"Ừm... ắm ào ột úc uôn" ( Cắm vào một lúc luôn!)

Trong khi hai tên kia còn đang chật vật không biết cắm vào thế nào thì Nhất Nguyện đã đưa côn thịt của anh chàng Tiểu Nhất thẳng sâu vào trong họng, cơ miệng và vòm họng co thắt chặt lấy thân trụ, nhanh chóng đem bạch dịch từ hạ bộ rút sạch vào họng.

Khi Tiểu Nhất rút ra, côn thịt của anh chàng đã xụi lơ không còn sức lực, cố sục thêm mấy cũng không lên.

Nhất Nguyện nhếch môi cười, liếm mép cắn nhẹ môi dưới mà dặn dò:

"Tôi đã rút hết bạch dịch trong một tháng của anh rồi, tạm thời nó không thể dùng tiếp nữa đâu. Ngoài chức năng cơ bản là tiểu tiện ra, cương cứng còn khó chứ đừng nói chi là bắn! Bạch dịch của anh cũng khá ngon, chỉ có điều là tinh binh hơi ít. Nhưng tôi không chê đâu, cảm ơn nhé!"

Anh chàng nghe cậu nó xong thì ngước lên nhìn, bắt gặp được màu mắt đỏ rượu đầy ma mị của cậu, anh ta run run chỉ vào mặt cậu, thần thái tái xanh đi như vừa gặp quỷ, ngã bật ra ngất xỉu.

Nhất Nguyện đem hai cánh mông banh mạnh ra, để hậu huyệt to lớn tiến đến đầu côn thịt của Thất Sách, thuận người cắm xuống. Hai tay cậu nhanh chóng kéo hông Tiểu Tam lại, đưa miệng đến ngậm thêm côn thịt vào.

Như một cái máy nghiền ép bạch dịch, bên dưới cúc huyệt nhanh chóng co thắt chặt lại, ngấu nghiến không ngừng. Miệng cậu cũng tích cực bú mút, đem hai côn thịt trên người vắt kiệt sức lực chỉ trong năm phút.

Khi Tiểu Tam và Thất Sách cùng nhau rú lên khoan khoái mà bắn bạch dịch ra, Nhất Nguyện đưa người hứng trọn mọi thứ, một giọt cũng không rỉ sót.

Vừa rút cơ thể ra khỏi hai côn thịt, Nhất Nguyện nhanh chóng quay sang tên cuối cùng – Lão Tứ. Đột nhiên nhìn thấy A Phương nằm trên đất, đau đớn thất kinh quan sát hết mọi việc, nước mắt của anh ta rơi đầy trên gương mặt, đôi mắt đỏ bừng và xót xa nhìn cậu.

Nhất Nguyện bước tới, dùng một giọng điệu vừa xa lạ vừa uy lực mạnh mẽ hỏi:

"Anh bị bọn họ đánh sao? Có đau không?"

A Phương nắm lấy cổ tay cậu, vừa ghi chặt vừa đau đớn nói:

"Không đau... Y Viện, mau rời khỏi đây... Tao xin mày..."

Nhất Nguyện trừng mắt nhìn Lão Tứ, tàn khốc hỏi lại:

"Cậu ta đánh anh à?"

"Y Viện?"

A Phương hoảng loạn cau mày.

Màu mắt màu đỏ rượu?

Đôi mắt cậu hằn lên tia máu, cậu xông đến khụy một chân xuống, đem côn thịt của Lão Tứ ngậm vào miệng, chỉ chưa tới hai mươi giây... Phải... Chỉ chưa tới hai mươi giây, côn thịt của Lão Tứ đã teo tóp lại còn một mẩu thịt khô, nhỏ xíu xiu như của trẻ lên ba tuổi.

Hút bạch dịch xong, Nhất Nguyện khoan khoái đứng dậy, vặn vẹo cái eo mỏi nhừ, vương vai xoay cổ, thuận tay thụi cù chỏ vào một bên má của Lão Tứ một cú đánh "Uỳnh" vang dội.

"Lão Tứ!"

Lão Tam và Thất Sách lẫn A Phương hoảng hốt kêu lên. Cậu thanh niên to con vạm vỡ cao 1m9 to như gấu xám ngã oạch ra đất, bất tỉnh. Nhất Nguyện quay đầu nhìn về phía giường mình, nơi hai tên thanh niên kia đang run cầm cập. Đôi mắt màu đỏ đầy hàn khí liếc qua, cậu cất giọng trầm ổn, từ tốn bước từng bước về phía họ:

"Hình như hai anh còn chưa thỏa mãn thì phải?"

A Phương nhận ra cách nói chuyện này hoàn toàn không phải Y Viện. Màu mắt đỏ rượu đó, vừa nãy nhìn cậu ta không hề có một chút tình cảm nào. Một đôi mắt hoàn toàn xa lạ, xưng hô với anh bằng một danh xưng xa lạ...

Cậu ta, dường như không phải là Y Viện.

A Phương quan sát kỹ, đột nhiên chú ý đến hình xăm trên cánh tay hình đuôi quỷ trên cánh tay của cậu. Khi nãy lúc cậu ta thao cậu, hình xăm đó, rõ ràng không hề có. Đã vậy còn... phát sáng nữa?!

Là bị quỷ nhập? Hay là đa nhân cách?!

"Y Viện, dừng lại! Y Viện!"

A Phương cất giọng gọi tên cậu. Bóng lưng mảnh khảnh của cậu thanh niên đó vẫn cứ tiến tới, một cái quay đầu cũng chẳng thèm nhìn cậu ta.

Cậu ta không phản ứng... Cậu ta không phải là Y Viện. Vậy... cậu ta là ai...

Nhất Nguyện với lượng bạch dịch trong người đã đủ sức thi triển ma thuật định thân, đem hai tên thanh niên vừa nãy còn muốn cưỡng bức mình đứng chết trân một chỗ.

Tiểu Tam nhìn Thất Sách bằng cặp mắt hoang mang hơn cả khi nãy, khó nhóc lắm mới hé môi mở miệng nói:

"Chuyện gì xảy ra vậy, sao không cử động được. Y Viện, cậu muốn làm gì? Có gì từ từ nói! Cậu không được... như vậy nha..."

A Phương cố gượng đứng dậy, ấn chặt cái bụng đau điếng của mình, kéo tay cậu bạn thân trước mặt, cất giọng khuyên nhủ:

"Y Viện! Bỏ đi!"

Nhất Nguyện bỏ ngoài tai lời nói đó, cả cơ thể vẫn hừng hừng sát khí, bàn chân phải vẫn tiếp tục bước lên thêm một bước nữa. Hai tên thanh niên cùng phòng kia lúc này cảm nhận được sát khí đằng đằng của cậu, run run muốn khóc. Thất Sách mếu máo nhìn vào gương mặt thất thần đó, lo sợ nói:

"Y Viện, đôi mắt của em... đáng sợ quá!"

A Phương cố chạy đến trước mặt cậu, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt xa lạ đó, nhẫn nại lặp lại lời nói kia:

"Y Viện, Thôi bỏ đi!"

Nhất Nguyện nghiêm đầu hỏi:

"Họ đã làm hại anh mà?"

Một bước chân chuẩn bị đặt xuống nữa. A Phương ôm chầm lấy cậu, vừa mếu mào gào lên:

"Y Viện, dù sao họ cũng là bạn cùng phòng của mình đó!"

Xin mày, đừng bước thêm nữa... Tao không biết mày chuẩn bị làm gì... Nhưng xin mày, hãy dừng lại đi...

Dường như cơ thể của Y Viện có phản ứng lại, hai tay cậu đột nhiên đưa lên, ôm lấy eo của A Phương. Nhất Nguyện khựng lại một bước, trầm giọng hỏi:

"Bạn cùng phòng... Là có thể bỏ qua?"

A Phương vừa ôm chặt lấy cậu, vừa gật đầu nhắc đi nhắc lại nhiều lần:

"Y Viện, bỏ qua đi..." 

End chương 7. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net