Chương cuối: Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời hửng sáng...

Chuỗi giao hoan triền miên cuối cùng cũng đã đi đến lúc kết thúc.

Khoảnh khắc côn thịt của của Ngụy Đại Quân, Ngụy Tiểu Minh lẫn A Phương đồng loạt phốc phốc bắn vào hậu huyệt và miệng của cậu thanh niên yếu đuối nằm dưới... Thứ ánh sáng chói lóa từ người của cậu ấy bùng sáng lên, nổ tung như một tràng pháo hoa mạnh mẽ.

Ba tên đàn ông bị rút sạch tinh khí, đồng loạt khoan khoái mệt nhoài ngã xuống giường. Côn thịt cương cứng của Ngụy Đại Quân sau khi rút khỏi hậu huyệt sưng đỏ của người kia xem chừng cũng giật giật tê rần, đỏ lựng, dần dần xìu xuống.

Cậu em Ngụy Đại Minh vẫn hướng cặp mắt hau háu nhìn về phía hậu huyệt rộng lớn như cái hố nhỏ, dục vọng vẫn cứ muốn cày nát cái huyệt tham lam hư hỏng nọ. Rõ ràng đã động thân vô số lần, đã bắn không biết bao nhiêu đợt bạch dịch lẫn nước tiểu, ấy vậy mà hậu huyệt kia vẫn như một cái miệng của hố đen không đáy, không ngừng co thắt, đói khát gợi tình.

Phần hỗn hợp dịch trắng đục vừa rỉ ra vùng miệng hậu huyệt đã bị chính chủ động thân co thắt nộn thịt, quyến luyến thu hồi về. Giữ trong tư thế nằm ngửa dang chân một lúc lâu, cậu thanh niên kia vốn đã tê rần người, khó nhọc trở thân mình sấp lại, thuần thục đem hạ bộ chổng cao lên, để bạch dịch nơi hậu huyệt chảy ngược vào bụng mình. Cơ thể cậu giờ đây như một cái túi phễu, chứa đầy nhờn. Bụng dưới phình to, nhô lên một khoảng rõ lồ lộ như đang mang bầu.

Hai hòn ngọc gần đó vẫn cứ cương cứng căng mọng, côn thịt vừa ngắn vừa cương cứng kia vẫn chưa chịu xìu xuống sau cuộc kích tình kia.

Mùi bạch dịch và nước tiểu âm ỉ trên dra giường, ướt át và nhầy nhụa, cái dư âm tanh tưởi đầy dâm đãng ấy ngai ngái nơi đâu mũi, khiến người thanh niên hư hỏng kia vô thức đưa tay xoa lên ngực mình.

Hai hạt ngọc nhỏ trước ngực sớm đã bị bọn nam nhân cắn đến bầm tím và nát nhừ, chỉ vừa đụng đến thôi đã nhức bưng bưng.

Y Viện cố giành lại chút ý thức sau cơn hoang lạc, nhìn xuống khoảng ngực mình, cậu không thể ngờ đấy lại là lời cáo buộc rõ ràng nhất cho hậu quả của việc phóng túng giao hoan.

Hai cánh mông đỏ rát, tê dại vì những cú đánh mạnh bạo, Ngụy Đại Quân tát rất mạnh vào phần mông phún phính đó, đem nó trực tiếp nhào nặn và bấu nát đến độ đỏ bầm luôn. Ngụy Đại Minh không chỉ không ngăn cản còn hùa theo nhéo mạnh, một lần rồi lại một lần, chơi đùa với thân thể cậu thập phần hứng thú.

Y Viện đưa tay lên mép miệng, chỗ đấy đã sưng bầm tím vì bị A Phương ngồi lên mặt cưỡng ép bú côn thịt quá lâu. Cậu nhớ rõ như in cảm giác bị ấn đầu xuống giường, đem lỗ miệng như hậu huyệt hư hỏng mà mặc sức sục ào ào, mặc kệ lưỡi và môi của cậu tê rần và trơn tuột đến mất hết cảm giác.

Không ngờ... Mọi người nhập cuộc cũng thật high... High đến mức Y Viện không cách nào ngăn cản được...

Khắp gian phòng là hàng vạn hàng triệu đóm xanh biển li ti như hạt bụi mịn, bay lững lờ giữa không trung. Bên tai Y Viện ong ong, tiềm thức của cậu dường như đang bồng bềnh trên đám mây hư không nào đó.

Những hạt bụi nhuyễn màu xanh biển kia cuối cùng cũng tụ lại thành hình người – tụ thành một thân sắc giống hệt như cậu. Nếu có khác, chỉ khác một điểm duy nhất – chính là đôi mắt màu đỏ rượu đầy ma lực.

Cậu ta cười với cậu, miệng tuy không nói lời nào nhưng tâm thức cậu vẫn có thể nghe được giọng cậu ta rõ mồn một:

"Khế ước giữa chúng ta... Sẽ mãi mãi còn hiệu lực... Chỉ cần ngươi muốn dùng cơ thể để hưởng thụ dục vọng thuần túy... Ta sẽ mãi mãi... bất tử ở bên ngươi..."

Y Viện cảm thấy thân ảnh đứng trước mình vô cùng thân quen, nhưng cũng mơ hồ thấy có chút xa lạ. Mấp máy miệng hỏi:

"Ngươi... là ai?"

"Ta... là ngươi..."

"Là ta?"

"Ta là dục vọng nguyên thủy của ngươi."

Một đợt ánh sáng trắng xuyên qua người cậu, Y Viện dường như nhìn thấy được trải nghiệm của Nhất Nguyện ở quán bar. Ngụy Đại Quân triền miên thao cậu ấy...

Những phân cảnh rời rạc nhưng những thước phim tua nhanh lướt vội qua mắt cậu, cảm giác vô cùng chân thật, dường như chính cậu – chính cơ thể và tiềm thức của cậu đều đã trải qua hết tất cả những điều đó... Và... Chính cơ thể cậu vẫn đang giữ lại dư âm của nó – thèm khát dục vọng đến phát cuồng.

Nhất Nguyện cười ranh mãnh, đôi mắt tinh ranh xoáy chặt lấy gương mặt giống cậu ta y đúc, tiến một bước đến gần sát cậu. Mắt, mũi, môi của cả hai người sát rạt đến nỗi chỉ còn một đường chỉ không gian mỏng manh. Nhất Nguyện dùng tâm ngữ vang vọng cất lời:

"Ngươi đã biết hết tất cả rồi... Vậy ngươi có chấp nhận sự tồn tại của ta không?"

Y Viện míu môi một lúc lâu, sau đó nhấc tay ôm lấy thân ảnh màu xanh biển kia chạm vào người mình. Nhất Nguyện có hơi bất ngờ khựng lại, nhưng sau đó nhắm mắt thả lỏng người, đưa tay trực tiếp ôm lấy phần eo của cậu.

Y Viện như có như không ôm chặt lấy thân ảnh, cậu ta rõ ràng giống như thân ảnh trong suốt, rõ ràng không thể chạm đến được, nhưng cậu vẫn cảm nhận được chút ấm áp kỳ lạ từ phần ánh sáng của cậu ta. Một cảm giác... thập phần kỳ lạ.

Cậu cất giọng thì thầm, nửa muốn trả lời cậu ta, nửa như muốn thừa nhận với chính mình:

"Có... Ngươi... là then chốt quan trọng... kết nối mỗi người chúng ta lại với nhau... Trước đây, thế giới của ta cực kỳ cô độc, chỉ có văn hóa cổ đại trong những trang sách lịch sử bầu bạn. Kể từ khi ngươi xuất hiện... Dù rằng... thế giới của ta đã bị đảo lộn... Nhưng... Sau khi nhìn thấy những hình ảnh, những cảm xúc đó, ta buộc phải thừa nhận ra... Những cảm giác và trải nghiệm ngươi mang lại... Thật sự... giống như cơn nghiện vậy.

Ta không cách nào phủ nhận hay chống cự với điều đó.. Đặc biệt là... Khi A Phương thao ta, ta cứ ngỡ là ngươi thôi miên ta, thao túng ta, thôi thúc ta bộc lộ nét dâm đãng hư hỏng đó. Nhưng, thật ra, một lần rồi lại một lần, A Phương thật sự đã khiến ta nghiện ngập cảm giác đó... Lúc cậu ta đưa côn thịt vào hậu huyệt, thay vì ta phải có cảm giác chán ghét, bài xích chống đối, ngược lại ta còn có chút mong chờ..."

Nhất Nguyện ôm chầm lấy Y Viện, chậm chậm buông lời:

"Dục vọng nguyên thủy chính là như vậy... Ngươi đã tìm được đúng người..."

Được vài phút, Y Viện thả tay ra, cẩn trọng lùi lại một bước. Như vừa nhớ ra điều gì, cậu nghiêng đầu nhìn thân ảnh lấp lánh trước mặt mà dè dặt hỏi:

"Ngươi... sắp phải... biến mất sao? Chỉ vì... sự nóng lòng cứu ta của A Phương khi đó?"

Nhất Nguyện mỉm cười, gật nhẹ đầu:

"Tạm thời là vậy... Vốn dĩ... sự tồn tại của ta đều nằm trong hư ảo. Ta... không thuộc về thế giới con người, vốn dĩ, một con quỷ Dục Vọng như ta, tồn tại ở bất cứ dạng nào trong tâm trí của con người, xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong mộng cảnh con người... Nhưng ta vốn không thể có một thực thể bằng xương thịt.

Ta không biết hai anh em tên Bạch dịch năm sao đó có sức mạnh gì, nhưng bạch dịch của họ, quả thật rất... hiếm thấy. Chúng có thể tạo thành cơ thể của ta, âu cũng là kỳ tích."

Y Viện nhìn về chiếc giường ngủ to lớn, ba tên thanh niên nằm sống soài mệt lả sau khi bị rút cạn bạch dịch và nguyên khí thác loạn. Có chút ái ngại, cậu xoa mũi rồi nhẹ giọng hỏi:

"Còn hai tên anh em nhà họ Ngụy đó...?"

Thân ảnh của Nhất Nguyện dần trong suốt rồi tan biến quay về thành vô số hạt bụi nhỏ, chỉ còn âm sắc nhẹ bẫng lưu lại trong gió bên tai Y Viện:

"Đừng lo... Sẽ quen thôi... Một lời nhắn gửi đến ngươi... Đừng theo đuổi người không thuộc về mình... Ngươi và "hắn"... Chẳng thể có kết quả tốt đâu..."

---------o0o----------

Sáng hôm sau...

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính lớn, đem cái sắc vàng sáng chói và tươi mới xua tan đi sự ám muội đầy dục vọng của cuộc truy hoan đêm qua.

Người tỉnh giấc đầu tiên, vẫn là A Phương.

"Y Viện... Tỉnh lại đi... Y Viện..."

"Ưm..."

"Mày ổn không?"

"Ừm..."

A Phương nhìn không nổi "bãi chiến trường" xung quanh, tùy tiện vớ ngay cái drap giường phủ lên thân người đầy vết tím vết đỏ của Y Viện.

Dưới ánh mặt trời, Y Viện lúc này mới thấy ngại ngùng, giương tay kéo mảnh drap giường phủ kín vai rồi lúng túng bước về phía nhà vệ sinh.

"Cuối cùng mày cũng chịu tỉnh rồi... Mày đã bất tỉnh lâu lắm... Làm tao rất sợ..."

Y Viện hạ giọng xuống cực kỳ thấp, hối lỗi bảo:

"A Phương... Xin lỗi... Đã khiến mày nhọc lòng lo lắng rồi..."

A Phương như con mèo bị đạp trúng đuôi, bùng nổ ôm ghì lấy Y Viện, quát ầm lên:

"Mẹ kiếp, mày đừng nói mấy lời buồn nôn khách sáo ấy nữa... Mày đừng trốn tránh tình cảm của tao nữa, có được không? Tao biết mày trước giờ đều chỉ nhìn về thầy Tống. Nhưng thầy ấy với mày... là không thể. Mày đừng theo đuổi thầy ấy nữa. Quay lại và nhìn tao đi... Tao trước giờ vẫn theo đuổi mày."

Y Viện có chút thất kinh, ngập ngừng nhìn vào mắt cậu bạn thân trước mặt mình, mãi chưa nói được thành câu:

"Tao..."

Ngụy Đại Quân xen mặt thù lù gườm gườm khó chịu vào giữa hai người, lầm bầm cau mày nói:

"Xin lỗi vì đã ngắt lời... nhưng... Tôi hơi mắc vệ sinh, hai người có thể nào... bày tỏ tình cảm ở ngoài không? Tôi cần... dùng nhà vệ sinh một lát..."

Y Viện: "..."

A Phương: "..."

Hai người đồng loạt nhìn về phía nam nhân "sát phong cảnh" kia, ánh nhìn của Y Viện đặc biệt rộng lớn, phổ quan... Chính là nhìn thẳng về phía hạ bộ sừng sững của Ngụy Đại Quân lộ lộ bên dưới. Vừa nhìn xong đã ré ầm lên:

"Ahhh!!!"

Ngụy Đại Quân bịt tai, trợn trắng mắt ngao ngán càm ràm:

"Cho xin đi, đều là nam nhân với nhau... Đừng có phản ứng quá đáng như vậy được không? Nam nhân nào mà chả có côn thịt và hậu huyệt. Cấu trúc như thế này rất bình thường, tôi đâu phải loại dị dạng 2 côn thịt biến bị, ba bốn hậu huyệt mọc khắp người?!"

Y Viện một tay ôm mặt, một tay kéo lấy dra giường quấn người, vội vã chạy ra khỏi nhà vệ sinh:

"Anh..."

Xả nước cứu thân xong, Ngụy Đại Quân khoan khoái bước ra, sấn tới Y Viện mà áp môi đến bên tai, thì thầm trêu ghẹo:

"Đêm qua thế nào? Ba nam nhân cực lực phục vụ em, thích chứ?"

Y Viện đẩy mạnh hắn ra, tay vừa chạm vào khuôn ngực vạm vỡ của hắn, trong não lại hiện lên cảnh hắn đè mình bên dưới thân đêm qua, kịch liệt thúc vào tận cùng. Một cảnh xuân sắc rõ mồn một hiện ra trong não, gãi gãi một bộ phận nhạy cảm nào đó bên dưới cũng bắt đầu có phản ứng "ngóc" lên. Cậu kêu thất thanh rồi xoay người bỏ chạy:

"Ahhh~..."

Ngụy Đại Quân nhếch môi cười nhìn theo:

"Ngại cái gì? Vớ vẩn!"

Ngụy Tiểu Minh lúc này cũng đã bị Y Viện nhốn nháo đánh thức dậy, dụi dụi mắt bước về phía anh, khàn giọng kêu:

"Anh..."

"Ừm... Tiểu Minh, tỉnh rồi hả?"

"Cậu ta..."

"Quay về thành Y Viện rồi."

Ngụy Tiểu Minh míu môi hỏi:

"Còn Nhất Nguyện..." Của chúng ta...

Ngụy Đại Quân cười buồn, giọng điệu lạc đi thấy rõ:

"Qua rồi thì cho nó qua đi."

"..."

Vài phút sau, Ngụy Đại Quân lại mỉm cười ngả ngớn, nói với theo cậu nhóc đang quấn drap giường chạy loạn trong phòng mình:

"Y Viện, em biết quần áo mới ở đâu rồi đấy. Vào chọn một bộ đi rồi về."

-------o0o-------

Trên xe riêng của Ngụy Đại Quân.

Ngụy Đại Thiếu Gia tỉnh bơ ngồi chễm chệ trên vị trí tài xế, đích thân vàng ngọc đưa Y Viện và A Phương về ký túc xá A. Trên đường tỏ vẻ cực kỳ tự nhiên, dường như chuyện thác loạn đêm qua không hề xảy ra vậy.

Y Viện ngập ngừng nhìn lên kính chiếu hậu, muốn nói gì đó rồi lại thôi, ngậm ngùi cúi thấp đầu, suy nghĩ rất mông lung.

Khi xe dừng lại trước cửa ký túc xá, Ngụy Đại Quân theo dõi Y Viện và A Phương chậm rãi xuống xe, đóng cửa, cúi đầu chào vì đã đưa họ về.

Ngụy Đại Quân hơi cau mày, cứng nhắc cất lời:

"Sau này... Tôi không đến tìm em nữa đâu... Hãy... sống thật tốt."

Hắn cười buồn. Nhìn thấy gương mặt y hệt tên ngốc Nhất Nguyện đó đi cùng với tên nam nhân khác, trong lòng rõ ràng không dễ chịu gì. Nhưng Y Viện không phải là Nhất Nguyện của hắn, huống chi bên cạnh cậu đã có người "quan trọng" hơn hắn rồi. Hắn cũng chẳng còn lý do gì để dây dưa bên cạnh cậu thanh niên này cả.

Hắn nhếch môi cười trào phúng.

Thôi vậy...

Xem như... chấp nhận thất tình đi! Đêm qua... xem như... 419 vậy!

Hắn toan đạp chân ga phóng xe đi thì Y Viện chạy vội đến, gõ gõ cửa xe hắn. Hắn thở dài, ánh mắt không đành lòng lẫn cưng chiều kiên nhẫn hạ thấp kính xe, lên giọng đùa cợt hỏi:

"Lại có chuyện gì?"

"Đêm qua... Nhất Nguyện nói với em... Cậu ấy chỉ tạm thời rời xa chúng ta thôi..."

Oành!

Trong lòng Ngụy Đại Quân dường như có một tảng đá vô cùng to lớn vừa rơi xuống.

Chỉ là... Tạm thời thôi...

Có nghĩa là... Sẽ có một lúc nào đó... Hắn sẽ lại được thúc vào hậu huyệt bé nhỏ của Nhất Nguyện... nong rộng, chơi đùa đến nát nhừ ra...

Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ lại được nghe cậu gọi: "Bạch dịch năm sao... Ta muốn bạch dịch của ngươi."

Rồi sẽ có một ngày, hắn lại được ôm lấy cậu, tham lam hít hà hương thơm trên người cậu, tận hưởng hơi ấm và sự trơn ướt trong bao bọc côn thịt bằng hậu huyệt hư hỏng của cậu...

Nghĩ đến như vậy thôi mà côn thịt dưới hạ bộ hắn đã hùng hục khí thế, giương cao cương cứng đầy nóng vội...

Nhất Nguyện... Tôi chờ em...

Dâng mông đến tìm tôi.

Bạch dịch của tôi luôn sẵn sàng rót đầy miệng huyệt của em.

-Tạm end - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net