Ngoại truyện 2: Kết thúc của Tống Nghiêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: NTR ( nhưng fake) chỉ là thao nhau trong mơ.

Cảm thấy nên cho Tống Nghiêm một cái kết happy ending, dù chỉ là trong mơ. 

Ít ra anh cũng đã hiện diện và có tình cảm chân thật với Y Viện. 

--------------o0o---------------

50 năm, khoảng thời gian được xem như cả một đời người.

Nhưng với Incubus cũng chỉ là một cái chớp mắt.

"Những người được Incubus chọn" sẽ có tuổi thọ tương đương với Nhất Nguyện và Tiểu Thất, đây được xem là món quà với những ai yêu thương họ, nhưng ngược lại cũng là một lời nguyền với loài người đó, họ buộc phải chứng kiến những người sống cùng thời đại với mình lần lượt ra đi.

Vì Y Viện đã chọn A Phương, Tống Nghiêm dần dần trở nên mờ nhạt trong cuộc sống đời thường của cậu. Sự kiện trên sân thượng năm ấy cũng được xem là lựa chọn sai lầm, A Phương đã cứu cậu khỏi hậu quả đó, nên cậu nhất quyết không nhắc tên "Tống Nghiêm" trên cửa miệng của mình một lần nào nữa.

Cứ ngỡ thời gian trôi qua đủ lâu để giúp cậu quên đi mối tình đầu không có kết quả đó.

Và cậu cũng gần như đã quên đi bản thân đã từng âm thầm dõi theo ai đó lâu đến thế nào.

Mọi thứ đều êm đềm cho đến một hôm, cậu lại nhận được một tin nhắn từ người bạn học cũ:

"Y Viện, thầy Tống đang trong tình trạng nguy kịch, chỉ sợ là... không qua nổi mấy hôm nữa Biết cậu ở nước ngoài rất bận, nhưng có thể sắp xếp về nước một chuyến không? Thầy ấy... mong gặp cậu lắm..."

Một tin nhắn dài với nhiều dấu chấm câu ngắt quãng, hẳn là đã cân nhắc ngập ngừng rất lâu. Cậu bạn học này trước đây cũng biết Tống Nghiêm là người đặc biệt trong lòng Y Viện nhưng không hiểu vì sao hai người họ lại trở mặt không nhìn nhau.

Có lẽ muốn nhân lúc thầy Tống lâm chung, hóa giải khúc mắc của bản thân mình chăng?

Vì một tin nhắn này, tâm tư của Y Viện như tảng đá bị vứt xuống biển, cứ chìm xuống, chìm xuống mỗi lúc một sâu.

----------o0o---------

Đêm hôm đó...

[Mộng cảnh của Y Viện]

Nhất Nguyện ngơ ngác chẳng biết vì sao tiềm thức của bản thân lại bi triệu hồi đến mộng cảnh của Y Viện.

Vì khế ước dục vọng giữa Nhất Nguyện và Y Viện là liên kết vĩnh hằng nên giữa hai người họ mặc nhiên có thể bước vào mộng cảnh của nhau. Nhưng chỉ khi tâm tư của Y Viện quá bế tắc, cậu mới cưỡng ép triệu hồi được cậu ta vào mộng cảnh của mình.

Điều này chính bản thân Y Viện cũng không biết.

Nhất Nguyện chậm rãi đập cánh bay đến bên cạnh. Trong giấc mơ của Y Viện, cậu ta hoàn toàn có thể hiện ra được chân thân của mình - một chàng thanh niên tiêu soái tuấn tú, gương mặt nhìn giống cậu bảy tám phần. Trên đầu nhú hai chiếc sừng nhũ vàng cao hai tấc, phía sau lưng có chiếc đuôi màu đen ngoe nguẩy không ngừng.

Cậu ta cẩn trọng chạm tay lên vai Y Viện, nghiêng đầu hỏi:

"Cậu có chuyện không vui à? Liên quan đến Tống Nghiêm?"

Khi Y Viện ngẩng đầu lên, cả gương mặt cậu đều ướt đẫm nước mắt. Cậu vụng về dụi mặt mình vào một bên tay áo, ma sát mấy cái, cố cân bằng tâm trạng và dùng giọng điệu nghẹn ngào nói với đối phương:

"Nhất Nguyện... Tôi nghe nói, thầy Tống sắp ra đi rồi. Nhưng tôi.. không có cách nào gặp thấy ấy với bộ dạng như thế này được..."

Tâm tư của cậu đang thổn thức, những gì buổi sáng hoặc ý thức có thể khống chế được, trong mộng cảnh đều không thể khống chế. Hay nói cách khác, mộng cảnh là tầng tiềm thức chân thật nhất của con người, không thể ngụy tạo.

Đối diện với lời nói vô tình nhưng cực kỳ chân thật của Y Viện, Nhất Nguyện khựng lại giữa không trung, sững sờ trân trố nhìn cậu. Vài giây sau liền chầm chậm thu về, buồn bã hỏi:

"Bộ dạng như thế này? Trẻ mãi như ngày đầu chúng ta gặp nhau, chẳng phải là chuyện rất tốt sao?" Người được Incubus chọn, là ba nhỏ nhỏ của Tiểu Thất lẽ nào là chuyện không tốt sao?

Y Viện lúng túng bắt lấy tay đối phương ủ ấm giữa hai bàn tay mình, ríu rít giải thích:

"Về cơ bản, nó rất tốt. Chỉ là..."

Nhất Nguyện thở dài, mỉm cười cắt ngang:

"Tôi biết chuyện cậu hứa với A Phương - không bao giờ gặp thầy Tống nữa. Nhưng tôi có thể giúp cậu bước vào mộng cảnh và hoàn thành tâm nguyện của thầy ấy. Như vậy, cả hai... đều không khó xử."

Viền mắt của Y Viện bắt đầu ráo hoảnh, trong veo ngời sáng.

"Cảm ơn cậu, Nhất Nguyện... Ban đầu,tôi không hề biết có sự tồn tại của cậu. Tôi còn oán trách bản thân bị ma ám... Tôi còn khiến cậu... chết một lần..."

Tâm tư của cậu Incubus nọ lập tức chùn xuống, nặng chịch. Cậu ta không nói thêm lời nào, cái đầu cũng cúi thấp hơn.

Như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Y Viện quay sang hỏi:

"Không đúng, Nhất Nguyện, một khi cậu đáp ứng một nguyện vọng của ai đó, có phải, sẽ phải trả giá bằng một thứ gì đó tương đương đúng không?"

Cậu ta gật gù thừa nhận: "Trên lý thuyết là vậy..."

Y Viện chần chừ một lúc, míu môi cẩn trọng cất lời: "Vậy lần này, cậu giúp tôi..."

Nhất Nguyện lắc đầu, cười buồn:

"Điều kiện trao đổi lần này là giúp tôi cảm hóa Tiểu Thất... Con đường nó đi mỗi lúc một sai lầm... Với sức của tôi hiện giờ, không đủ."

"Được..."

"Chuyện này nói sau đi, Tống Nghiêm sắp không trụ được nữa rồi... Đi đi..."

----------o0o---------

[Mộng cảnh của Tống Nghiêm]

Y Viện vừa mở cửa bước vào, nhìn quanh.

Phòng khách sạn ở Singapore.

Đây là nơi cậu và giáo sư Nghiêm cãi nhau sau khi uống rượu ở quán bar, cũng chính là nơi cậu tỏ tình với thầy ấy.

Tại sao thầy ấy lại nhớ mãi chuyện này. Ngay cả lúc lâm chung rồi vẫn không buông được? Chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà... Đã hơn... 50 năm...

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để diện kiến một dáng già nua tiều tụy, nhưng không!

Một vòng tay to lớn từ phía sau ôm lấy eo cậu, sau đó giữ rất chặt. Giống như việc vừa tìm lại được một món quà quý giá đã thất lạc nhiều năm, người phía sau điên cuồng bất chấp níu chặt, giọng ngà ngà say của người ấy thủ thỉ vang lên bên tai:

"Em đến rồi... Đúng không? Y Viện?"

Cả người vẫn nồng nặc mùi rượu xa xỉ đắt tiền y hệt ngày hôm đó. Bình thường thầy ấy không hay uống rượu, nhưng lần đó thầy ấy đã nốc hẳn một chai Whisky đắt tiền, cái chất cồn 22 độ nóng rực đó, cả đời này Y Viện khó mà quên được.

Tống Nghiêm vừa ôm được cậu bèn dồn hết sức nặng của mình về phía trước. Dường như rất lâu rất lâu rồi anh chưa được ôm cậu thế này, cảm giác rất trân quý thỏa mãn.

Y Viện đưa tay giữ lấy cánh tay anh, nhẹ giọng vỗ về nói:

"Giáo sư Nghiêm. Thầy... uống say như vậy rồi..."

Vòng tay của Tống Nghiêm dường như siết chặt hơn. Anh nghẹn ngào nói:

"Gần đây em thay đổi rất nhiều, em đến Gun Pub chơi bời vui đến nỗi quên điện thoại ở chỗ người khác, lúc thuyết trình lại thường xuyên mất tập trung. Em nói được tiếng Ả Rập rất thuần thục nhưng lại nói em chưa từng học qua. Em trước giờ trong mắt thầy đều là một đứa học sinh gương mẫu và chân thật, nhưng em đã nói dối rất nhiều rồi. Lẽ nào, em không thể cho thầy một câu giải thích sao?"

Cậu míu chặt môi, lời thoại này không phải chưa từng nghe lần nào, nhưng lúc này nghe lại, trong không gian tương tự, cảnh vật và đối tượng không đổi, khó trách có cảm giác nôn nao bất lực. Có một chút hoài niệm vấn vương.

Cậu của ngày xưa đó quả thật không có cách nào giải thích được mọi việc. Tương tự như lúc này, có cố giải thích cũng chẳng thể nói rõ ràng hết thảy, chỉ biết dùng lời nói nửa thật nửa đùa mà đáp lại:

"Em... Giáo sư Nghiêm... Quả thật, em đã từng... thích thầy... Nhưng thầy... đã có bạn gái rồi... Chính miệng thầy đã nói với em điều đó..."

Tống Nghiêm xoay người cậu về phía mình, đôi mắt lúc này đã lấp lánh giọt nước mắt, não nề day dứt nói:

"Thầy sai rồi... Thầy đã không nhận ra lòng mình, người thầy trước giờ quan tâm chỉ có một mình em... Thầy sai rồi, đến bây giờ thầy mới biết mình sai rồi. Thầy không đối diện được với việc mình yêu học trò của mình. Y Viện, thầy xin lỗi... Thầy đã trốn chạy nhiều năm như vậy... Thầy đã bỏ qua nhiều cơ hội như vậy, thầy không trân trọng một người tốt như em... Thầy xin lỗi..."

Y Viện mở to đôi mắt nhìn anh, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

Người đứng trước mắt cậu bấy giờ vẫn là dáng vẻ tuấn tú của những năm tháng đó, không hề mảy may thay đổi gì. Nếu cậu không gặp Nhất Nguyện, có lẽ chính bản thân cậu cũng không thể tin được đây là mơ, một giấc mơ cực kỳ chân thật:

"Thầy..."

Tống Nghiêm kề sát mặt cậu, đem trán của mình chạm đến trán cậu, vừa dụi dụi như trẻ con, lại vừa ấm áp ngọt ngào thủ thỉ:

"Y Viện, thầy sẵn sàng lên giường với em... Ngay cả khi em là một đứa con trai..."

Lòng bàn tay to lớn ấm áp của giáo sư Nghiêm chạm đến má cậu, nâng mặt cậu lên, môi kề môi mỗi lúc một sát. Ánh mắt của anh rất buồn, dường như anh biết mình đang mơ, nhưng anh vẫn cương quyêt không muốn tin mọi việc đều là ảo ảnh.

Y Viện lúng túng lẩn tránh ánh mắt nóng rực của anh, không phải cậu không biết tiếp theo đó sẽ làm chuyện gì. Chỉ là cậu không có cách nào từ chối, vì có thể đây là lần cuối cậu có thể gặp lại anh, đứng gần trong cùng một không gian như thế này.

Cậu khẽ gọi:

"Giáo sư Nghiêm..."

Anh mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, nhấc bổng lên ngang tầm mình rồi áp môi đến hôn. Môi anh nóng rực, nồng đượm rượu Whiskey, khi hôn lại có cảm giác tê tê. Tống Nghiêm sau khi chạm được môi cậu bèn thăm dò quấn quít, nhận ra cậu không theo kịp tiết tấu của môi và lưỡi mình, ham muốn bắt nạt lại càng mãnh liệt hơn, vừa hôn vừa cắn. Anh gần như muốn rút hết không khí từ miệng cậu, vừa chà sát vừa mơn trớn mỗi lúc một nhanh. Lưỡi Y Viện bị mút đến tê rần, mùi rượu nồng xông lên mũi, môi bị người ta mút đến sưng đỏ tê rần nhưng xem chừng vẫn chưa dấu hiệu dứt ra.

Tống Nghiêm xoay người bế Y Viện nằm xuống giường, hai bàn tay tham lam mò mẫn phần da mẫn cảm bên dưới áo thun trắng. Y Viện biết bây giờ còn không chống cự nữa sẽ thật sự muộn mất:

"Đừng vậy... Thầy..."

Bản thân Tống Nghiêm rõ hơn ai hết, việc này một khi đã làm thì sẽ khó mà dừng lại, càng huống chi làm xong rồi thì không thể quay về mối quan hệ như trước đây nữa. Nhưng anh chính là không cam lòng như thế, dường như quá khứ của anh đã có vô số lần bỏ lỡ rồi, lần này nhất quyết không thế nữa.

Môi anh rời khỏi môi cậu, hôn trượt sang cổ rồi chủ động hạ xuống phần ngực trắng ngần. Mùi sữa tắm nhè nhẹ lướt qua mũi khiến Tống Nghiêm kích động cảm thán:

"Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mình có thể ôm em trên giường thế này... Nhưng cảm giác này quá nóng bỏng và kích thích... Y Viện, để tôi làm sướng nhé..."

Y Viện míu môi, nhẹ nhàng đẩy đầu anh ra phần ngực của mình. Tống Nghiêm ngược nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu, đột nhiên hiếu kỳ hôn lên một bên đầu ti, quyến rũ nói:

"Chẳng lẽ em không muốn nếm thử vị của tôi? Một lần thôi... Nếu em không thích... kỹ năng của tôi... sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ quay về mối quan hệ bình thường..."

Y Viện khó xử nhìn anh: "Em..."

Tống Nghiêm phủ người lên trên, vừa ôm chặt vừa thì thầm bên tai cậu:

"Tôi thật sự yêu em... Yêu với tư cách của một người đàn ông bình thường... Giá mà tôi có thể phát hiện và chấp nhận điều này sớm hơn..."

Y Viện nhắm mắt, thả lỏng người, để anh ôm. Phát hiện ra cơ thể của cậu không còn phản ứng bài xích nữa, Tống Nghiêm vui như mở cờ trong bụng, vươn tay xuống cởi khuy quần, sau đó đưa tay vào trong, thăm dò trạng thái cương cứng của côn thịt.

Vừa hôn vừa lăn giường, vừa ôm vừa cọ sát, người bình thường đương nhiên ít nhiều cũng sẽ có phản ứng sinh lý, huống chi người này còn là người cậu từng yêu thầm rất lâu. Y Viện dang rộng chân để bàn tay anh thuận lợi luồn vào, ban đầu anh còn xốc nhẹ, càng về sau càng hăng hái, cuối cùng quyết định kéo thẳng quần con xuống để vọc nhanh hơn.

Côn thịt của Y Viện không có nhiều lông đen, chỉ có một ít phần lông tơ mềm mại nơi gốc thân. Chiều dài trung bình, khi cương cứng đỏ lựng cũng không được xem là kỳ dị lắm.

Tống Nghiêm đẩy hai bắp đùi của cậu ngang ngực rồi vục mặt vào giữa hai chân, chậm rãi quan sát miệng huyệt e ấp giữa ai cánh mông tròn phúng phính. Anh không ngờ mông cậu vừa trắng lại vừa cong, lúc nắn bóp lại có cảm giác mềm mềm y hệt kẹo bông gòn, sờ rất thích.

Chiếc lưỡi ướt át và nóng rực tham lam chạm đến, quét quanh miệng huyệt vài vòng rồi hư hỏng ấn vào trong. Đầu lưỡi của anh ngọ nguậy điêu luyện hệt như con rắn hoang dã, khi đưa vào sâu lúc lại trượt quanh miệng huyệt, không ngại dơ bẩn hay hôi hám, cứ thế trực tiếp liếm từng ngóc ngách của hậu huyệt.

Y Viện vô thức kẹp chặt đùi, hẩy hạ bộ lên cao vì chiếc lưỡi trơn ướt của anh.

Thật sự, đã hứng tình rồi!

Mau vào... Mau... thao... vào huyệt... của tôi...

Đoạn, Tống Nghiêm kéo côn thịt của mình ra khỏi quần con. Nó hăng hái cương cứng và rỉ một ít nước nhờn rất gợi cảm. Nhưng anh vừa đưa côn thịt đến miệng huyệt của Y Viện thì đột nhiên khưng lại, không biết phải làm sao.

Y Viện ngóc đầu dậy, nhìn thấy côn thịt đang căng cứng, đỏ lựng và giật giật kia sớm đã kê đến miệng huyệt nhưng mãi vẫn chưa chịu đẩy vào. Cậu nhộn nhạo khó chịu không thôi, bất chấp chủ động đưa huyệt đến trước dương cụ to lớn, banh rộng hai mép mông rồi tự mình ấn mạnh. Cậu ôm nhẹ phần eo của anh, chủ động kéo sát đến cái động hồng nhạt của mình, trượt vào bên trong. Tuy đã được khuếch trương, nhưng cú trượt vào này có phần bất ngờ, Tống Nghiêm lo lắng giữ thân không động đậy, cất giọng sốt ruột hỏi:

"Có đau không?"

Y Viện căn lấy môi dưới, ra sức lắc đầu.

Sẽ quen thôi, mấy lần trước cũng đều như vậy... Lâu rồi không làm là miệng huyệt cứ thít chặt như thế đó, động động một hồi sẽ thoải mái ngay thôi.

Đương nhiên lời chân thật này không thể nói thẳng ra trước mặt Tống Nghiêm được.

Anh ngờ ngợ nhướng mày hỏi:

"Y Viện... Em... có vẻ rất... thuần thục chuyện này..."

"..." A Phương chết tiệt... Đều do cái tên đáng ghét đó huấn luyện mà ra cả.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế không rút ra, cũng không đâm vào sâu hơn, chỉ nhất quyết muốn làm rõ một chuyện:

"Thật sự, đã từng... đi quán bar... chơi bời... vơi rất nhiều đàn ông rồi đúng không?"

Y Viện lúng túng đáp lời: "Không có, ai nói với thầy điều đó..."

Tống Nghiêm động thân, anh đẩy côn thịt vùi sâu vào tận cùng.

"Khi em nói dối, mặt và tai em đều sẽ đỏ lên... Y Viện... Em nói dối tôi!"

Y Viện biết mình khi nói dối thì sẽ đỏ mặt, nếu không chạy ngay đi thì sẽ bị phát hiện. A Phương biết điều này, nhưng không ngờ giáo sư Nghiêm cũng biết. Cậu bấu chặt lấy bắp tay anh, líu ríu rên rỉ. Cú nhấp vừa này thật sự đã đỉnh đến tao tâm, vừa đau vừa sướng động loạt kéo đến... Thật sự, không thể chịu đựng được.

Nam căn rút mạnh ra rồi lại ấn chặt vào, hung hăng đẩy nhanh tốc độ, trận giao hoan bỗng chốc trở thành cuộc truy đuổi dục vọng và trừng phạt kẻ nói dối. Vách thịt hồng bị dương cụ giã nhanh đến không chịu nổi, ứa đầy nước dâm trắng phếu, nhớp nháp.

"Em không có... Thầy... chậm lại... đừng kích động như vậy..." Ngoài A Phương ra, em không hề chơi bời với rất nhiều đàn ông... Đây chỉ là mơ thôi... Xin thầy, đừng mạnh như vậy...

Y Viện không thể không phủ nhận, bị thao vào hậu huyệt là một cảm giác rất sướng. Bỏ qua việc là ai thao mình đi, có một cái dương cụ nóng bỏng nhiệt tình đâ vào, mài mòn cái huyệt hứng tình của cậu, há chẳng phải là chuyện rất tốt hay sao.

Tống Nghiêm tăng tốc va chạm, đem âm thanh giao hợp bành bạch tự nhiên phát ra đều đều. Hai hòn tinh hoàn cũng ra sức đánh mạnh lên miệng huyệt đói khát của Y Viện, khiến nơi đó trào ra rất nhiều dâm dịch ướt át.

"Tình yêu của em... hóa ra... cũng chỉ... như vậy thôi? Cũng không vì tôi mà giữ mình được nhỉ? Thế nào? Tôi đâm em thế này... sướng chứ?"

Y Viện bị thao đến mất hết lý trí, hào phóng đáp lại:

"Sướng lắm, chỗ đó... Rất sướng..."

Hậu huyệt bị thao thô bạo đến dần sưng đỏ mà "thủ phạm" phía trên xem chừng vẫn thao chưa tận hứng, tiếp tục cường lực đâm sâu rồi lại rút ra dứt khoát. Côn thịt phía trước của cậu bị Tống Nghiêm liên tục trêu chọc, vừa sục vừa nghịch rất thuận tay.

Hai chân cậu vô thức quắp sang hai bên hông, đầu ngón chân cuộn tròn, căng cứng. Khuôn miệng thều thào liên tục phát dâm những tiếng đứt quãng:

"Cảm ơn thầy... Đã hoàn thành tâm nguyện của em... Được thao thế này, rất sướng... Cảm giác, rất chân thật... Cảm giác... giống như, thầy đem hết tất cả mọi thứ đẹp nhất trên thế giới này, đồng loạt tặng cho em vậy. Cảm ơn thầy... vì đã... hiện diện trong thanh xuân của em. Trước giờ, em chưa từng... hối hận vì đã thích thầy.. thích thầy lâu đến thế..."

Một trận co rút, Y Viện ngửa đầu, ôm lấy tấm thân ướt át đầy mồ hôi và dịch nhờn của cả hai, đạt tới cao trào.

Tống Nghiêm giữ chặt lấy hông cậu, mạnh mẽ đem tinh dịch bắn sâu vào đến tận cùng.

Cả hai ôm chặt lấy nhau, dư vị cao trào giống như một đóa hoa, chóng nở chóng tàn nhưng ai cũng muốn cố níu giữ cái nét đẹp độc nhất của nó.

-End Ngoại truyện 2 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net