Phần 2 - Chương 1: Ông Vạm Vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mọi người,

Tôi là Tiểu Thất, tên thật của tôi là Cambion, nhưng Ba lớn của tôi nói, tôi không được nói cho ai biết sự tồn tại của cái tên này. Tôi năm nay được 5 tuổi, mà tính ra tôi 5 tuổi được... 20 năm rồi.

Mọi người đừng thắc mắc vì sao tôi lại như thế. Ba lớn Ngụy Đại Quân của tôi nói, vì ba nhỏ của tôi của tôi là Incubus, là 1 con quỷ vương siêu cấp vô địch, nên tôi lớn chậm hơn so với trẻ em loài người – Đó không phải là chuyện gì kỳ lạ.

Tôi có 2 chiếc sừng màu vàng nhỏ, đôi cánh ngắn cỡ năm sáu cen-ti-mét thôi, nhưng chúng đập rất giỏi, chỉ là, tôi không có cách nào bay lên cao được. Ba lớn và Ba nhỏ nhỏ của tôi lúc nào cũng an ủi tôi, bảo rằng tôi còn nhỏ, nếu không thể thu lại sừng và cánh thì cũng không gấp, chỉ là không thể đi nhà trẻ như những đứa trẻ khác thôi.

Ngoài ra tôi còn có một người anh trai – tên Lục Nhan. Anh tôi có vẻ là người thường. Trừ việc anh có đôi mắt màu đỏ rượu ra, anh không hề có sừng hay có cánh như tôi. Vậy nên anh được đi nhà trẻ. Điều này khiến tôi có chút ganh tị, nhưng Lục ca ca rất thương tôi, mỗi lần đi học về đều sẽ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài.

Ba Nhỏ Nhỏ rất cưng chiều tôi, thường xuyên cho tôi "sữa" uống. Ba nhỏ nhỏ Y Viện kể, lúc hạ sinh tụi tôi, đáng ra tôi có tận 7 anh em lận. Nhưng vì Ba lớn và Ba nhỏ nhỏ nhất thời không biết nuôi tụi tôi bằng cách nào, nên đã để cho 5 cái trứng khác trong trạng thái khô "sữa" mà mất hết linh khí. 5 cái trứng đó bây giờ vẫn còn đặt trong lồng kính ở phòng Ba lớn, nhưng tôi thấy nó... giống như là vật trang trí vui mắt thôi.

Ba nhỏ nhỏ trong một lần "bababa" với Ba Ngầu A Phương, "sữa" đã bắn lên hai cái trứng cứng đầu còn chút linh khí của tôi và Lục ca ca, khiến nó phát sáng. Ba lớn thấy vậy bèn nắm được vấn đề, mỗi đêm đều tích cực tạo "sữa" duy trì sự sống của chúng tôi.

Nhờ Ba lớn, Ba nhỏ nhỏ và Ba Ngầu, cuộc sống ở biệt thự Ngụy gia của hai anh em tôi vô cùng thuận lợi.

Ngoài ra tôi còn có một cô em gái nữa – tên Tiểu Đán.

Con bé là con chính thất của Ba nhỏ nhỏ và Ba Ngầu, em ấy rất ngoan, rất thích lẽo đẽo theo tôi phá phách. Chuyện gì nó cũng hợp với tôi, chỉ là, mảng ăn uống tôi thật sự không thể đồng lòng với nó.

Thức ăn của con người tôi thật sự không cách nào nuốt trôi, vậy nên mỗi tối chỉ có thể đến phòng Ba lớn hoặc Ba Ngầu xin "sữa".

Bạch dịch của Ba lớn siêu ngon, chất lượng gần như tuyệt hảo. Có lẽ chuyện hạnh phúc nhất của tôi là mỗi tối quỳ trước giường Ba lớn uống "sữa". Mỗi lần tôi mút lấy trụ giữa của Ba lớn, chỗ đó không lâu sau đều sẽ rỉ dịch, bắn thốc thốc không ngừng, đợi tôi bú mút no say nó mới chịu dừng lại.

Bạch dịch của chú Tiểu Minh cũng rất ngon, vị hơi mặn nhưng chất lượng khá tốt. Chỉ là chú ấy thường xuyên đi vắng, những ngày Ba lớn đi Ai Cập công tác, không có ai đút "sữa" cho tôi, chú Tiểu Minh hoặc Ba Ngầu A Phương sẽ cho tôi "sữa". Tuy nhiên, họ không cho tôi trực tiếp bú mút tại "nguồn", ngược lại lại đi vào nhà vệ sinh, làm gì trong đó một lúc lâu mới trở ra, đưa cho tôi một ly thủy tinh "sữa" nho nhỏ.

Ba Ngầu A Phương có vẻ không thích tôi lắm, nhưng vì Ba nhỏ nhỏ đích thân sinh tôi ra, mà ba Ngầu lại cực kỳ thương Ba nhỏ nhỏ nên... Chính là không thể không góp bạch dịch nuôi tôi ấy.

Gia đình kỳ lạ của chúng tôi cứ 50 năm sẽ phải di chuyển một lần. Ba lớn nói, nước bọt của tôi khi tiếp xúc với trụ nhỏ giữa hai chân nam nhân không chỉ có thể khiến người ta tăng cường thể lực, sức khỏe bền vững mà còn "trẻ mãi không già", hì hục như trâu. Vế sau tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi thấy quả thật những người cho tôi va Lục ca ca ăn bạch dịch đa phần đều không thay đổi bề ngoài, những người hầu khác trong Ngụy gia sẽ có nếp nhăn và già nua xấu xí hơn.

Khác với tôi, Lục ca ca vừa có thể ăn thức ăn của người, vừa có thể uống "sữa" năng lượng trừ cơm. Trong mắt tôi, Lục ca ca cái gì cũng biết, trí nhớ anh ấy vừa nhanh vừa dai, không thể đắc tội được. Anh trai rất thương tôi, mỗi lần tôi bị mắng đều ra mặt xin xỏ, hôm nay cũng không ngoại lệ.

--------o0o--------

Lục Nhan đứng chắn trước mặt tôi, tuy rằng chúng tôi sinh cùng ngày, anh sinh ra trước tôi vài phút, nhưng dáng vẻ vững vàng đáng tin cậy của anh thật sự rất... quyến rũ!

Tóc anh màu nâu hạt dẻ, thơm mùi hạnh nhân và mật ong tươi thoang thoảng dễ chịu.

Anh giữ chặt lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, đưa lưng chắn phía trước, kiên định bảo vệ. Giọng anh cực kỳ dễ nghe, tuy có chút bướng bỉnh nhưng đầy thuyết phục:

"Ba lớn, Tiểu Thất còn nhỏ, tính nó ham chơi và tò mò. Dù sao thì... chuyện lần này, không thể tính hết vào lỗi của Tiểu Thất được. Nó chỉ trèo sang tường nhà bên cạnh, vừa hay bắt gặp chú Lý và nhân tình "bababa", sau đó... thúc đẩy tình tiết một chút – búng tay nhẹ một cái làm thời gian ngưng lại, sau đó rút hết bạch dịch của người ta. Sau khi rút xong..."

Tới đây anh trai không biết rõ nội tình, đương nhiên không thể thuận lợi bịa thêm nữa.

Tôi vội vàng giải vây giúp Lục ca ca, ghé sát tai thì thầm:

"Sau khi rút bạch dịch xong – em cảm thấy nó rất dở..."

Lục Ca ca không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp nhại lại lời nói lẫn ngữ khí của tôi:

"Phải, Sau khi rút xong – em ấy cảm thấy nó rất dở..." Hả, mình vừa lặp lại lời nói gì thế này?!

Tôi rụt rè ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía ba lớn, líu ríu nói:

"Bạch dịch đó không chất lượng bằng bạch dịch năm sao của Ba lớn nên đã... phun lại lên người của nhân tình của chú Lý..."

Lục ca ca nghẹn cứng họng, không biết là não bị vấn đề gì rồi mà đơ ra như phỗng.

"..." Nói đỡ làm sao đây...

Tôi nuốt 3 lần nước bọt, biết rằng chẳng thể trông mong gì từ người anh khi căng thẳng sẽ nói lắp bắp của mình. Tôi vuốt ngực bành bạch, cố thu hết can đảm tường thuật lại sự việc:

"Ai ngờ... cô Lý về... "bắt gian tại giường". Khi thời gian hoạt động lại, cô nhân tình của chú Lý không thể tắm sạch bạch dịch ngay... Nên đã bị phát hiện... Cô Lý khóc hết nước mắt, đề đơn ly hôn... Gia đình ly tán..."

Ngụy Đại Quân mặt đen như đít nồi, trong phút chốc lặng câm: "..."

Lục ca ca cũng lắc đầu che mặt: "..."

Ngẫm nghĩ thế nào, đột nhiên mặt ba lớn đanh lại, khó chịu nghiêm giọng:

"Tiểu Thất, con... Sau này không có ba lớn hay Lục ca ca ở nhà, không cho phép con ra ngoài nữa."

Tôi cong môi, dỗi: "Không chịu!"

Lục ca ca lúc này lại hạ giọng điều tiết: "Tiểu Thất... nghe lời!"

Tôi cau mày, khó chịu quát: "Không chịu!"

Ba lớn phừng phừng giận dữ, lớn tiếng quả quyết:

"Không được cãi. Còn cãi nữa là phần "sữa" hôm nay của con cũng không có luôn."

Tôi hét ầm lên, bù lu bù loa khóc:

"Ba người lớn bắt nạt trẻ con! Lục ca ca không thương em! Con ghét hai người! Huhu!!!"

Nói rồi chạy ào ra cửa, đến giày dép cũng thèm mang. Tôi nghe tiếng anh tôi chạy và gọi với theo:

"Tiểu Thất! Tiểu Thất!"

Cảm thấy hành động nông nỗi của mình, anh tôi có quay lại xin phép một câu:

"Ba, con đuổi theo nó..."

---------o0o---------

Chín giờ đêm.

Vài người qua đường nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của tôi bèn quay người nhìn thêm mấy lần. Có vài người muốn rượt theo tôi chụp hình, nhưng có vẻ thấy tôi chạy nhanh quá bèn từ bỏ ý định ngu ngốc đó.

Tôi biết chiếc sừng nhũ vàng và đôi cánh bạc của tôi rất khác người. Mặc kệ mấy chục ánh mắt quái lạ tập kích về phía tôi, tôi cứ thế mà cắm đầu lao về phía trước. Đôi cánh sau lưng tôi nhân lúc tâm tình tôi bất ổn liền bắt đầu đập loạn xạ, chẳng hiểu làm sao tầm nhìn của tôi dời lên phía trên...

Tôi... đã bay... được rồi?

Cơ thể tôi được kéo lên lơ lững giữa không trung, chân hỏng khỏi mặt đất một khoảng lớn.

Tôi tập trung tận lực đập cánh, quả nhiên càng bay càng cao, tuy không vững nhưng rõ ràng là đã cách mặt đấy vài mét. Tôi kích động vừa mừng vừa sợ, sự phấn khích mừng rơn trào khắp các tế bà, tôi biết mình khác người, nhưng thần kỳ thế này thì đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm.

Tôi như vậy, là đã biết bay rồi!?

Anh tôi từ xa đã thấy dáng vẻ bay xiên vẹo méo mó của tôi, hối hả tăng tốc phi nhanh đến, ngước mắt từ dưới ngó lên mà lo lắng nói:

"Tiểu Thất... Tiểu Thất... Em đừng... bay nữa... Anh chạy theo không kịp, đừng bay nữa... Em đáp xuống trước đã..."

Tôi bướng bỉnh cúi đầu nói vọng xuống:

"Em ghét anh, anh đi đi."

Lục ca ca đã chạy rất nhanh để thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Anh vẫn rất ấm áp và chu đáo, từ dưới nói vọng lên:

"Tiểu Thất! Tiểu Thất! Đừng giận dỗi nữa. Em đáp xuống đi đã... Em bay như vậy rất nguy hiểm. Ngộ nhỡ ngã từ trên cao xuống, ba lớn với ba nhỏ nhỏ sẽ đau lòng chết mất!"

Tôi nghe thấy vậy cũng có chút mềm lòng, sức bay yếu đi một chút, cả thân ảnh cũng hạ thấp hơn. Chỉ là lòng vẫn chưa hết dỗi, đôi cánh nhũ bạc vẫn vỗ phành phạch, giọng tôi vẫn còn giữ ba phần cứng rắn kiên quyết:

"Anh đi đi..."

Lục ca ca chạy theo cả một đoạn đường, giọng nói vừa ngắt quãng vừa đứt hơi:

"Tiểu Thất, em đừng bướng nữa... Chúng ta sang nhà của Ba Ngầu... uống "sữa" được không? Em xem... trễ như vậy rồi... em còn chưa "ăn" nữa. Không ăn sẽ lả người, rất mệt. Bụng kêu ong ong khó chịu lắm... Nghe anh đi... Em đáp xuống đất đã... Tiểu Thất!"

Tôi phụng phịu, nghĩ đi nghĩ lại quả thật bụng đã kêu ong ong như lời anh nói rồi. Nếu không đi hấp thụ bạch dịch, cơ thể sẽ rất mệt mỏi. Cân nhắc một hồi, tôi quyết định hạ cánh đáp xuống mặt đất.

Chân vừa chạm đất đã ngã quỵ, cả người vô lực là lăn oành ra đất.

Ôi... Không ngờ bay lên cao cần nhiều lực như vậy. Khi nãy bay lên còn đỡ, bây giờ đáp xuống lại thấy đất trời xoay vòng thế này... Cái thân thể yếu đuối đáng ghét này!

Đột nhiên, có một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:

"Bé con này... tên là Tiểu Thất à?"

Tôi ngoảnh người quay lại. Người vừa cố bắt chuyện với tôi là một ông già tóc trắng phơ, trên đầu có một cặp sừng nhũ vàng siêu dài, cơ thể cường tráng, bắp tay cuồn cuộn. Trên tay cầm một quyền trượng siêu lớn, lấp lánh ánh sáng xanh dương đậm.

Ông ấy có đôi cánh siêu dài, so với cánh của tôi còn dài hơn, lớn hơn, đầy uy vũ cười thân thiện nhìn vào mắt tôi.

Lục Nhan đứng chắn trước mặt tôi, không ngờ thân thể nhỏ bé của tụi tôi so với ông ấy... quả thật rất chênh lệch. Tôi muốn lớn thật nhanh, tôi cũng muốn cơ thể cường tráng giống ông ấy... Mùi trên người ông ấy, rất quyến rũ, thật sự khiến người ta muốn lao đến ôm ôm. Lục Nhan gườm gườm quan sát ông ấy, đoạn cất giọng nghiêm túc như ông cụ non, trịnh trọng hỏi:

"Ngươi là ai?"

Vì chẳng kịp biết tên, tôi đành gọi ông ấy là Ông Vạm Vỡ vậy. Nhìn thân thể của ông ấy ngon nghẻ quá chừng.

Ông Vạm Vỡ xem chừng rất thích tôi, đập cánh đáp xuống trước mặt tôi và Lục ca ca, chậm rãi nghiêng đầu hỏi:

"Ta biết chỗ có bạch dịch rất ngon, bé con có muốn đi cùng không?"

Tôi níu lấy cổ tay anh, lay lay lay, phấn khích thuật lại:

"Có bạch dịch ngon kìa..."

Lục ca ca đanh giọng dặn dò:

"Tiểu Thất, không được đi theo người lạ. Về thôi."

Tôi gật gù, anh tôi nói đúng. Tôi quả thật đã được dặn nhiều lần không được đi theo người lạ. Ba lớn từng nói, vì sừng và cánh của tôi rất hiếm có, nên sẽ có rất nhiều người lạ muốn bắt cóc tôi, muốn chặt sừng và chặt cánh của tôi để đem đi triển lãm. Vậy nên ba mới để tôi ở trong nhà, không muốn tôi bị tổn hại gì.

Lục Nhan xoay người, nắm tay tôi kéo đi. Tôi đương nhiên cũng không phản kháng, ngoan ngoãn bước theo anh ấy. Đi được một đoạn, tôi có chút không đành lòng nói:

"Nhưng mà... Lục ca ca... Ông ấy... có sừng... và cánh... giống em..."

Ông Vạm Vỡ hớn hở ra mặt, lên giọng vui vẻ hỏi:

"Nhóc con còn lại... tên là Lục ca ca?"

Lục Nhan cau mày khó chịu nói:

"Tụi tui không quen ông, biến đi giùm đi!"

Ông Vạm Vỡ vỗ tay mấy tiếng rất vang, sau đó xoa cằm cảm thán, không biết là tự nói với mình hay đang cố đánh tiếng cho chúng tôi biết:

"Một đứa Cambion không biết năng lực của mình, một đứa bán quỷ không biết mình là bán quỷ. Hai đứa cháu ngốc của ta thật là đáng thương... Chậc chậc, gọi một tiếng "Ông Ngoại" xem nào."

Lục Nhan quạu quọ cau mày:

"Ông bị điên. Tiểu Thất, chúng ta về!"

Ông Vạm Vỡ lúc này khó chịu ra mặt, búng tay một cái nói:

"Vừa gặp người thân mà lại đi vội vậy, thật là không lễ phép!"

Sau cái búng tay đó, anh trai tôi ngã quỵ tức thì.

"Lục ca ca."

Nhìn thấy anh ôm lấy ngực mình, nước mắt tôi trào ra đến nơi. Tôi không ngờ sự bướng bỉnh của mình lại khiến cả hai anh em gặp phải người xấu.

Tôi quay ngoắc lại, trừng mắt với ông Vạm Vỡ:

"Huhuhu, ông là người xấu! Ông đi đi... Đừng hại Lục ca ca của tôi."

Gió nổi lên, sát ý trong mắt tôi càng đậm. Tôi đanh mặt giận dữ ném cái nhìn khó chịu về ông ta. Ông ta có chút bất ngờ, đưa gấu tay áo lên cản gió. Trên cánh tay áo của ông ta, một hoa văn quen mắt xoẹt qua tâm trí tôi.

Tôi thường nằm mơ thấy hoa văn đó.

Khi tôi cố dùng hết tâm trí để vẽ lại hoa văn nọ ra giấy, Ba lớn khi nhìn thấy nó đã bảo: "Đó là hình xăm của ba nhỏ - người mà Ba lớn luôn muốn tìm."

Tôi chưa kịp hỏi về lai lịch của hoa văn kia, chỉ nghe ông Vạm vỡ phẩy tay áo, hóa giải trận cuồng phong của tôi. Nói rồi ông ta tiến gần đến tôi, ghé sát tai nói:

"Ta đến tặng quà cho ngươi thôi. Tặng rồi ta sẽ đi."

Nói rồi ông ấy hôn lên cổ tôi. Phải, không sai. Ông ấy, đặt môi hôn lên cổ tôi.

Chết tiệt, tôi bị ... cưỡng hôn như vậy đó...

Môi ông ấy mát lạnh, đặt lên vùng cổ trắng nõn nhạy cảm của tôi, tùy tiện ấn xuống một dấu ấn mờ mờ.

Vài giây sau khoảng da nơi đó nóng ran lên...

Vài phút sau nó lại nóng đến rực lửa.

Sau đó... tôi cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng... Chưa bao giờ tôi thấy mình mạnh mẽ, no say và tràn đầy sức mạnh như thế.

Ông Vạm Vỡ đập cánh bay ra xa, vừa giữ khoảng cách nhất định vừa trầm ổn giải thích:

"Ấn này sẽ bảo vệ ngươi luôn no mà không cần bạch dịch cho đến 16 tuổi. Xem như là quà của "ông ngoại" tặng ngươi. Khỏi cảm ơn. Ta đi đây!"

Nói rồi ông ấy tan biến thành vô số hạt bụi vàng, lập lòe tan biến giữa không trung.

- End  Phần 2 - Chương 1: Ông Vạm Vỡ.

Bonus cho 1 ảnh tương tự của Tiểu Thất năm 16 tuổi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net