Phần 2 - Chương 4: Sự ra đi của Lục Nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi anh ngồi xuống bên giường, tôi quan sát một lượt từ đầu đến chân. Xác nhận rằng anh không có vết thương gì, tôi mới buông bỏ sự lo lắng, cất giọng khẽ gọi anh:

"Lục ca ca..."

Lục Nhan hướng mắt nhìn chếch sang phía này, chỉ vào con "sâu" vàng chóe đang lơ lửng giữa trời mà chán ghét hỏi:

"Cái gì thế?"

Quả nhiên, anh có thể nhìn thấy được Tinh Trùng Đại Nhân. 

Nghĩ đến cảnh hôm trước nó chui vào hậu huyệt của tôi, ngọ nguậy lộn xộn một hồi, tôi không khỏi đỏ mặt, ngập ngừng tiếp lời: "Cái này... là Tinh Trùng Đại Nhân..."

Anh nói: "Anh biết, nhìn là biết con tinh trùng vàng chóe rồi. Ý anh là sao nó... lại ám theo em?"

Tôi đáp: "Cái này... Là quà của Ông Vạm Vỡ..."

Tinh Trùng Đại Nhân kia chớp chớp mắt cố tỏ vẻ đáng yêu, cái đuôi nhỏ bé của nó tích cực vẫy vẫy gợn sóng liên tục. Xem chừng nó đang chào hỏi đầy thiện cảm với Lục ca ca.

Nét mặt của Lục Nhan vừa nghe đến cụm từ " Ông Vạm Vỡ" thì đã chuyển sang trắng bệch, khó chịu đổi giọng: 

"Anh không thích nó, mau đem nó vứt đi."

Tinh Trùng Đại Nhân trừng mắt lên đầy giận dữ, cả ánh sáng bao quanh người nó cũng đỏ hừng hực theo. Ông ta phản ứng hệt như con nhím xù lông, ấm ức nói: 

"Ớ! Lục Nhan này, ta có chỗ nào đắc tội với ngươi chứ?"

Lục Ca ca đáp lại ngay tắt lự:

"Toàn bộ! Người xuất hiện là ta thấy chướng mắt. Còn không mau biến đi!  Hay đang đợi ta đập cho tan nát?!"

Nói rồi Lục Ca Ca xông đến trước, tung nắm đấm mạnh mẽ ra. Tinh Trùng Đại Nhân bị dọa đến khóc thét, vội vàng bay đến núp phía sau vai áo của tôi, rón rén mếu máo kêu: 

"Tiểu Thất... Tiểu thất! Cứu ta! Cứu ta!"

Lục Ca Ca của tôi trước giờ chưa từng phản ứng với ai như vậy. Anh khá lễ độ và lịch sự với mọi người, đặc biệt là người lớn tuổi. Vậy mà đối với con tinh trùng già nua này, anh lại ra tay rất mạnh. Sát ý trong cú đấm khi nãy rõ ràng không hề có ý trêu đùa cảnh cáo. 

Anh thật sự không thích Tinh Trung Đại Nhân này sao?

Liếc nhìn con tinh trùng già nua đáng thương đang bám trên vai áo, tôi không nỡ lòng để anh giết chết nó bằng một cú phát tay. Nghĩ đến lợi ích của nó là giúp tôi đỡ đói hơn trong thời gian tới, tôi quyết định giơ tay cản anh, đoạn xoa xoa cái đầu tròn nhẵn để trấn an nó. Nó thuận thế cọ cọ vào lòng tay tôi, ngưa ngứa. Tinh trùng vàng chóe biết làm nũng, quả thật mới gặp lần đầu. Nhưng trạng thái nó mè nheo đáng yêu thế này, tự nhiên vung tay đánh bẹp nó đi thì quả là không nỡ.

Tôi cẩn trọng đem giấu nó phía sau cánh mình. Đoạn, ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu nhẹ lên đó, dụi dụi mấy cái.

Chiêu này 100% hữu dụng. Trước giờ chưa từng ngoại lệ.

Lục Nhan lườm nguýt tôi, thở dài một lượt rồi đưa tay xoa đầu tôi, vỗ vỗ mấy cái.

Anh thỏa hiệp rồi. 

Trước giờ vẫn luôn như vậy. 

Tôi mỉm cười, ngửa một bên cổ trái khoe với anh: 

"Lục Ca ca... Nó xuất hiện theo hoa văn đuôi quỷ này... Anh xem..."

Dưới ánh đèn trắng, hình xăm đuôi quỷ liên tục nhấp nháy sắc lam mờ mờ, đồng điệu với sắc vàng đang bao quanh lấy con tinh trùng trên cánh tôi. 

Lục Nhan không hề bất ngờ, anh liếc mắt lướt qua rồi đanh mặt nói: 

"Ấn ký loài Incubus... Ông già đó quả thật đụng tay đụng chân vào em. Anh đi tìm ông ta giải ấn!"

Giải ấn?! 

Không muốn! Có ấn ký này tôi không cần phải chật vật đòi bạch dịch từ người khác nữa. Như thế này rất tốt! Không muốn giải! 

Tôi cuống quýt giữ chặt tay anh, rối rít giải thích: 

"Lục ca ca... Anh đừng giận, đừng nóng... Ông ấy nói cái ấn này chỉ giúp em không cần uống "sữa" mà vẫn sống được cho đến năm 16 tuổi..."

Lục ca ca nhíu mày, vùng tay khỏi hai bàn tay của tôi, đột ngột ôm lấy hai bả vai nhỏ bé của tôi, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, chân thành nói:

"Anh muốn chúng ta là người thường. Em có thể sống ở Ngụy gia, ở bên anh, ở bên mọi người. Bạch dịch của mọi người đều có thể nuôi đủ em. Em không cần liên hệ với bên đó!"

Ánh mắt bất an này của anh đã thành công thuyết phục tôi buông bỏ mọi suy nghĩ chống trả. Anh trước giờ chưa từng yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì tôi không thích. Chuyện giữ lại Tinh Trùng Đại Nhân này, đợi sau này hãy bàn vậy. 

Tôi ngây ngốc gật đầu thỏa hiệp. 

Lục Nhan quắt mắt nhìn sang đốm sáng phía sau cánh tôi, lớn giọng quát:

"Còn ngươi, chịu biến chưa?"

Tinh Trùng Đại Nhân rụt rè co quắp lại, sợ hãi bỏ lại một câu:"Ta biến ngay đây!"

Đoạn, thân ảnh của ông ta bốc hơi mất biệt, chỉ còn vài hạt bụi vàng óng ánh lã chã rơi trên đất.

Lục Ca Ca lúc này mới thở hắt ra, trầm mặc đan lấy tay tôi, siết chặt một lúc lâu mới chịu thả ra.

Lục ca ca hình như có chuyện gì đó đang giấu tôi... Phải không...

---------o0o----------

Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh. 

Lục Ca Ca thấy Tinh Trùng Đại Nhân kia quả thật có ích với cơ thể tôi, dần dà cũng không cấm đoán tuyệt đối như trước nữa. Anh giả vờ không nghe không thấy, không quan tâm đến con tinh trùng thường xuyên thủ thỉ trên vai tôi. Và nó cũng biết ý hiếm khi chịu xuất hiện trước mặt anh.

Chúng tôi cứ thế lớn lên thuận lợi đến năm 16 tuổi. 

Vào Cao trung, Lục Nhan thường xuyên kể về người bạn thân là Bá Vũ.

Qua lời anh kể, tôi hình dung được Bá Vũ là một người giỏi toán, yêu thích bóng rổ và cực kỳ được lòng mọi người. Chuyện đặc biệt là, anh nói về chuyện thủ dâm rất thoáng, nhấn mạnh ở điểm tự "sướng" cũng là một nhu cầu tự nhiên của con người, không cảm thấy tội lỗi hay áy náy. Chỉ cần không ảnh hưởng đến bất kỳ ai, "tự ăn" cũng được xem là một dạng hưởng thụ thú vui một mình mình. 

Về điểm này tôi cực kỳ đồng tình. Vậy nên tôi càng mong muốn có thể diện kiến người bạn " tri âm" này của mình. 

---------o0o-------

Tối muộn, anh gõ cửa phòng tôi, rón rén bước vào. 

Tôi liếc về phía cửa, vừa nhìn thấy anh bèn mỉm cười. 

Tôi tiếp tục giữ tư thế nhàn nhã như cũ, thân ngồi trên bệ cửa sổ, lưng tựa lên vách khung, một chân duỗi dài, một chân gập, tay chống nhẹ lên khuỷu gối, âm thầm quan sát cảnh vật bên ngoài vườn.  

Chợt, một cơn gió thổi qua, động đậy lá cây xào xạc khiến mấy con đom đóm mang cái ánh sáng vàng vọt thần kỳ bung cánh đồng loạt bay lên không trung. Hương cỏ non và hoa dại cũng theo gió cuốn đến chỗ tôi, thơm thơm, man mát. 

Chỉ là, khi ai đó được bảo bọc quá kỹ trong một thời gian dài, hứng thú khám phá thế giới và sự hiếu kỳ vốn có đều bị gọt dũa và mai một.

Không biết chừng nào, tôi mới có thể có một cuộc sống bình thường như anh?

Lục Nhan bước đến gần tôi,  nhớ đến câu hỏi của tôi khi ở bàn ăn bèn chắp tay nghiêng đầu, vui vẻ hỏi: 

"Tiểu Thất của anh đang mong chờ được diện kiến Bá Vũ Ca Ca sao?" 

"Anh nói cứ như là em hâm mộ anh ấy lắm vậy đó!" 

"Người... trước sau gì cũng là của em... Sao lại nôn nóng đến vậy? Tiểu Thất nhà chúng ta muốn bỏ anh đi rồi yo~?"

Tôi vừa nghe anh hỏi trêu như thế, bất giác giấu mặt sau cánh tay, ngay cả cái cánh cũng vô thức đập đập khe khẽ:

"Em không có! Anh đừng có ghẹo em!"

Không biết vì sao, người bạn thân này của anh, tôi rất hiếu kỳ muốn gặp. Cuộc sống ngoài cảnh cửa Ngụy Gia phải chăng có rất nhiều điều thú vị đang đợi tôi khám phá?

Lục Nhan không nói không rằng, đột nhiên trầm mặc tiến đến, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.

Anh ôm tôi rất thuận thế, cẩn trọng canh đo góc độ, tránh cấn vào gân cánh phía sau lưng tôi. Người anh mang theo một hương gỗ lâu năm của rêu sồi, một chút thoang thoảng của gỗ đàn hương; trầm lắng và nhẹ nhàng tình cảm. Thứ xúc cảm của người nhà quả thật đẩy tâm thức con người ta đến tột cùng của sự bình yên. Anh luôn khiến tôi không thể xốc nổi, bốc đồng hay gay hấn với anh được.

Chỉ là, mỗi lần anh ôm tôi thế này, tôi vô thức hiểu được, hoặc là tôi đang cần an ủi, hoặc là anh đang cần tôi an ủi... Lần này, có vẻ là vế sau.

Có lẽ vì dòng máu của Cambion, tôi luôn đặc biệt cảm thấy an toàn khi tiếp xúc thân mật với người khác giới. Trong vòng tròn tiếp xúc của tôi, ba nhỏ nhỏ và Lục Nhan là người tôi đặc biệt nghiện đụng chạm. Những cái ôm, những cái nắm tay siết chặt giữa họ, tôi luôn thấy có một nguồn năng lượng đặc biệt chảy qua.

Lục Nhan luôn mang cho tôi cảm giác an toàn, êm dịu, nhẹ nhàng như nước.

Anh đặt cằm lên vai tôi, thủ thỉ thật nhỏ:

"Tiểu Thất... Em bây giờ không tốt sao? Sao em cứ nôn nóng sống cho tương lai thế?"

Tôi để mặc anh ôm như vậy, không suy nghĩ nhiều mà đáp lời:

"Vì tương lai hứa hẹn những điều tốt đẹp mà... Anh không thấy sao? Sau sinh nhật 16 tuổi, Em có thể gặp ông Vạm Vỡ, có thể tự do tìm kiếm vị bạch dịch mà mình thích. Sau này, em đã có bạn rồi... Bạn thân của anh trai là người bạn đầu tiên của em... Lục ca ca, anh không thấy tương lai sau 16 tuổi của em... mới là sự bắt đầu đúng nghĩa sao?"

Anh ậm ờ âm mũi rất nặng. "Ừm..." Bắt đầu đúng nghĩa với em... Nhưng có khi lại trở thành kết thúc bi thương của anh...

Chỉ vậy thôi?

Anh hôm nay... hơi lạ...

Bẵng đi một lúc, tôi ngẩng đầu băn khoăn hỏi anh:

"Vậy... khi nào... em mới gặp được bạn thân của anh...?"

Lục Nhan cười buồn, đôi mắt của anh hôm nay cực kỳ trầm lắng:

"Sinh nhật của em... có được không? Gần đây tụi anh phải tập trung thi cuối kỳ, rất mệt..."

Tôi ngơ ngác vâng một tiếng khá nhẹ.

Không khí giữa chúng tôi vẫn kỳ lạ như vậy, cho đến khi anh xoay người tôi lại, nhìn vào mắt tôi, hiếu kỳ hỏi:

"Sinh nhật năm 16 sắp đến rồi, em có mong muốn gì không?"

Tôi đáp: "Em muốn gặp lại ông Vạm Vỡ, em muốn được dẫn đi tìm nhiều vị bạch dịch khác... Em muốn được đi học giống Lục ca ca."

Lục Nhan ngơ ngẩn như có như không đáp:

"Tiểu Thất... Những chuyện đó... sau sinh nhật của em... đều sẽ được thôi..."

Tôi mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, muốn ngẩng đầu lên hỏi anh. Nhưng anh giữ chặt đầu tôi bên dưới cằm, không cho tôi ngẩng lên nữa. Nỗi bất an dấy lên trong lòng, tôi bất giác cất giọng:

"Lục Ca ca... Sao anh buồn vậy..."

Tôi nghe giọng mình lạc đi, tôi tin anh cũng nhận ra điều đó.

Lục Nhan khựng lại vài giây, dường như có chút đau lòng. Sau đó tự nhiên lại đưa tay xoa đầu tôi, phẩy phẩy tay:

"Anh không sao..."

----------o0o-----------

Ngày sinh nhật của tôi.

Bá Vũ không đến. 

Hay nói đúng ra, Lục Ca Ca không hề mời cậu ấy đến. 

"Anh gạt em! Mọi người gạt em!" 


Mưa hắt từng đợt xối xả vào mặt tôi. Tôi chạy ào trong mưa gió, quát ầm lên:

"Tinh Trùng Đại Nhân, gọi Quỷ Vương ra đây!"

Có lẽ do mưa quá lớn, tôi không nhìn thấy được Tinh Trùng Đại Nhân bay song song bên cạnh. Ngược lại, giọng nói của nó lại rõ ràng rành mạch hơn bao giờ hết:

"Ông ấy sớm đã đến rồi!"

"Ông nói ông có thể giúp tôi đi tìm bạch dịch? Ông biết gì về hoa văn của mẹ tôi?"

"Cậu thật sự muốn biết?"

"Phải... tôi muốn biết!"

"Cậu cương quyết như vậy?"

"Phải!"

"Vậy thì tôi phải lấy đi mạng sống của một người."

"Lục Ca ca!"

Tôi ôm anh vào lòng, anh nằm trong tay tôi, run bần bật.

Sau đó, mọi đáp án đều tự nhiên chảy vào tâm thức của tôi. Tiếc là... quá trễ rồi...

Quỷ Vương đứng trên cao, kiêu ngạo lạnh lùng vang giọng xuống:

"Chỉ có Cambion ưu tú nhất mới được chọn. Những con Cambion khác, sau 16 tuổi đều sẽ phải chết đi. Năng lượng của chúng sẽ tích tụ vào Cambion ưu tú nhất, hợp thể thành Incubus trưởng thành. Đây là cách giống loài của chúng ta bảo toàn sức mạnh. Ngươi phải học cách chấp nhận đi."

"Tôi không muốn... Tôi không muốn làm Cambion ưu tú gì cả... Trả Lục ca ca lại cho tôi..."

"Lục Nhan... Lục Nhan... Em sai rồi... Em không biết... Câu trả lời này... phải đánh đổi bằng mạng sống của anh... Lục Nhan..."

"Anh không sao... Từ đầu anh đã nhìn thấy điều này... chỉ là... không ngờ nó lại khiến em đau lòng như vậy thôi... Tiểu Thất, em đừng buồn... anh vẫn sẽ luôn ở bên em... Bảo vệ em, chăm sóc cho em... Vậy nên... không có anh ở cạnh... Em cũng đừng buồn..."

"Anh đã nhìn thấy hết? Anh nhìn thấy được... tương lai sao?"

"Ừm.. Anh thấy hết... Từ lúc sinh ra, những cái trứng khác tự thấy linh khí không bằng em, dần dần lụi tàn, tự thấy khó mà lui. Chỉ có anh vẫn kiên trì bầu bạn với em. Không phải là để tranh giành ngôi vị, không phải để em cảm thấy ganh tị đâu, Tiểu Thất. Anh muốn bầu bạn cùng em, cho em có nơi để tựa vào. Ba lớn có thể không hiểu hết ngôn ngữ và cách vận hành của Quỷ giới, nhưng anh biết, anh nhìn thấy và nắm rõ hết... Anh từ đầu chính là câu trả lời của mọi thắc mắc của em... Bây giờ xem như "vật quy cố chủ"... Anh là người thân duy nhất của em, anh muốn bảo vệ và cách ly em khỏi những gánh vác nặng trịch này...

Tiếc là... Lực bất tòng tâm rồi...

Anh có thể nhìn thấy được tương lai... Anh thấy ba nhỏ của ba lớn – mẹ của chúng ta Nhất Nguyện sẽ trở về... Anh thấy em sau này sẽ có được hạnh phúc... Em cũng sẽ giống mẹ, có được "Ngụy Đại Quân" chỉ thuộc về mình, yêu thương mình hết lòng... Chỉ là... Anh chỉ có thể tồn tại bên em, đến giây phút này thôi..."

Tôi run run không nói nên lời, chỉ mếu máo ồm chặt lấy anh, lặp đi lặp lại như một cái máy cat-sét bị hư đến nhão nhẹt:

"Không muốn..."

"Ngoan... Trưởng thành rồi, phải cứng cỏi mạnh mẽ hơn một chút... Đừng cứ mãi khóc nhè... Anh không thể lúc nào cũng xử lý hết mọi việc cho em... Nhất định, phải chịu trách nhiệm mọi việc mình làm... Còn nữa, sống thay anh thật tốt... Không được đánh nhau với bạn học, không được cãi lời thầy cô. Không được nói lớn tiếng với ba lớn và ba nhỏ nhỏ. Ba Ngầu thì... bướng chút cũng được... Tiểu Thất... Anh thật sự, không nỡ xa em... Nhưng mà... anh vẫn sẽ dõi theo em, bảo vệ em... mãi mãi... Đừng quên Lục ca ca nhé... được không..."

"Lục Ca ca...!!!"

Khi Ba lớn đến, thân nhiệt của Lục ca ca đã nguội lạnh, cứng đờ trong tay tôi.

Tôi khóc rấm rứt từng tiếng lớn, đau lòng đến xé ruột xe gan... Cuối cùng vẫn là không chịu nổi, cơ thể yếu ớt đã đạt tới giới hạn, ngất lịm đi.

(Lời tác giả: Độc giả đừng đau lòng... Thể xác của Lục Nhan sau này còn có việc dùng... Linh hồn của cậu ấy vẫn sẽ mãi ở bên bảo vệ cho Tiểu Thất... 

Chap sau - couple chính Tiểu Thất x Hiểu Đồng lên sàn!)  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net