Phần 2 - Chương 6: Truy hồi ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh thức của tôi cuối cùng tu lại thành hình người. Chiếc sừng vàng và đôi cánh dơi nhũ bạc của tôi đập phành phách sau lưng, duy trì cơ thể tôi vững vàng lơ lửng giữa không trung. Tôi trừng mắt nhìn về phía Ông Vạm Vỡ, hận không thể tách hai người họ ra ngay.

Bọn tiểu quỷ bên dưới luẩn quẩn chạy quanh, có kẻ che mắt không dám nhìn, có kẻ lại vội vàng chạy đi trốn. Tôi không ngờ, sau khi trở thành Incubus, sức mạnh của mình có thể uy hiếp được người khác mãnh liệt như vậy.

Quỷ Vương thấy xung quanh tôi tỏa ra sắc xanh lam tinh khiết, trợn mắt nhìn chăm chăm, căm phẫn quát:

"Tiểu Thất? Vừa thăng cấp đã về đây tụ hội, nhanh vậy sao?"

Người đang bị thao dưới thân Quỷ Vương kia đột nhiên mở to mắt, hay nói đúng ra, anh ta hồi lại được mấy phần lý trí, yếu ớt nhìn về phía tôi, mừng rỡ nói:

"Con là... Tiểu Thất?"

Tôi nghiêng đầu, ngờ ngợ hỏi lại: "Ngươi... là... Nhất Nguyện sao?"

Người kia không hề để tâm đến tình trạng kỳ quặc hiện tại của mình, chỉ ra sức ngốc nghếch gật đầu: "Ah~... Ân..."

Tôi đưa mắt qua nhìn, hỏi: "Trông trẻ như vậy?... Mà là... ba nhỏ... của ba lớn?"

Người kia nhướng mày, hỏi vặn lại: "Ba lớn?"

Tôi ương ngạnh tinh ranh bảo: "Ba lớn của tôi là Ngụy Đại Quân..."

Người kia khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười. Tôi cũng không chắc đó là nụ cười hoàn chỉnh, chỉ là đáp mắt của anh ta – quả thật không giấu được sự vui vẻ, mở miệng trêu: "Ah~... Ân... Vậy thì ngươi gọi ta một tiếng ba nhỏ cũng không oan~."

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh ta, đã vậy còn đang bị cưỡng ép thao làm trước mắt tôi, đương nhiên tôi không thể không nôn nóng hỏi: "Sao ngươi thành ra thế này?"

Người thanh niên nọ bất lực nói: "Khế ước của ta với ông ấy... Một lời không thể giải thích rõ."

Tôi hướng mắt nhìn về Ông Vạm Vỡ, gằn giọng: "Thả người đó ra!"

Quỷ Vương nổi nóng nói:

"Tiểu Thất, vừa trở thành Incubus thì cũng nên biết lễ độ. Con chỉ mới là Incubus một ngày tuổi thôi, nói chuyện với người lớn là ta đây, vẫn phải nên kính trọng một chút?"

Tôi ngửa lồng bàn tay, đem năm đầu ngón tay bấu chặt lại, ý niệm vừa thành, trên tay tôi hiện ra một con dao găm mới.

Với sức mạnh hiện giờ của tôi chỉ có thể tạo ra dao găm, nhưng nếu dao găm nhuốm máu của côn thịt chính chủ, nó sẽ trở thành một cây thương uy vũ – sức sát thương lớn hơn. Nhưng vết thương này sẽ để lại sẹo trên côn thịt, ít ai chịu mạo hiểm làm nó.

Dù sao tôi cũng tự ấn định bản thân không thao cũng là sẽ bị thao, nếu phải hi sinh một vài thứ, tôi thấy nó đáng thì tôi chẳng có gì phải đắn đo tính toán thêm cả.

Cứ như vậy, tôi tự dùng dao cứa một đường dài trên thân dương cụ mình, đem nó hiến tế cho con dao găm đúc bằng bạc. Máu đỏ tướm ra, con dao găm cũng theo thế mà dài hơn. Con dao ấy như có linh tính, tự kéo dài thân mình, ngoan ngoãn biến thành một cây thương uy vũ. Đầu thương hình hạt lúa kiều mạch, dẹt và nhọn, trên sống đầu thương có ký hiệu đuôi quỷ riêng biệt của tôi, cả thân thương đều được bao quanh bằng một thứ ánh sáng đỏ cay mắt.

Khác với màu mắt đỏ rượu của ba nhỏ, mắt tôi tuyệt nhiên có màu vàng đồng, sắc lẻm và đồng tử thu hẹp lại thành một đường thẳng, sát khí bức người thêm vài phần. Tôi nhếch môi cười cợt nhả, buông lời chán ghét:

"Giết chết anh tôi, giam giữ và hành hạ ba nhỏ của ba lớn, ông còn mở miệng đòi hỏi tôi phải kính trọng ông? Nực cười! "

Tôi nhắm thẳng hướng ông Vạm Vỡ mà vung tay phóng thương vừa phóng tới. Ông ta hoảng sợ rút dương cụ quái gở của mình ra khỏi cơ thể người kia, đập cánh né tránh.

Chỉ chờ có thế, tôi giơ tay thu lại vũ khí của mình, xoay nó trên không trung hai vòng rồi rạch hai đường sắc lẻm tuyệt đẹp, đem mấy cái xúc tu giam giữ Nhất Nguyện kia đồng loạt đứt lìa, vô lực rơi rụng xuống đất.

"Ah~..."

Ba nhỏ cố đập cánh giữ thăng bằng như tiếc là cái cánh rách rưới kia không thể chống đỡ sức nặng của cơ thể, sau khi bị giày vò nhiều lần thì sức lực chẳng còn bao nhiêu, rơi tự do xuống đất.

Chết tiệt, phải triệu hồi tâm thức của ba lớn đến chăm sóc ba nhỏ, một mình mình không thể đối phó nhiều việc như thế.

Một cái vung tay, tôi thi triển pháp thuật triệu hồi tâm thức. Vừa thực hiện xong, đầu óc choáng váng say say, chẳng thèm quan tâm người "bị triệu hồi" có đến đúng nơi chưa, chỉ biết bướng bỉnh lăm lăm cây trì thương trong tay, nhấc cánh bay lên truy đuổi Ông Vạm Vỡ.

Quỷ Vương vung tay phóng ra bảy tám con xúc tu nhỏ, thân màu tím bầm nhầy nhụa xông về phía tôi. Nhất Nguyện bị rơi oạch xuống nền đất, không thèm quan tâm đến tình trạng của bản thân, lo lắng nói vọng lên:

"Đừng đến gần!"

"Đừng đụng vào nó... Đừng nghĩ về dục vọng... Nó sẽ giam giữ ngươi đó..."

Mấy con xúc tu quả nhiên quấn chặt lấy tay và chân tôi, có mấy con tham lam quấn chặt lấy hông người, muốn gỡ cũng không gỡ ra được. Gỡ không ra, thế thì không cần gỡ nữa. Tôi tự khắc đem chúng biến thành thứ của mình.

Tôi nhếch môi cười ngạo nghễ, kiêu ngạo lăm lăm cây thương trong tay, trừng mắt nhìn về phía Quỷ Vương, sát khí cuồn cuộn trong lòng ngực:

"Ông Vạm Vỡ, tôi nói cho ông biết, dục vọng của tôi không phải là thao hay được thao. Dục vọng của tôi bây giờ chính là... giết chết kẻ vênh váo là ông. Trả thù cho Lục ca ca! "

-----------o0o---------

Khi Ngụy Đại Quân thu lại được ý thức thì trước mắt đã là một sảnh lớn của cung điện. Trước mắt hắn là một thân ảnh quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn. Hắn vội vàng chạy đến, đỡ lấy người nọ rồi ôm vào lòng, cẩn trọng từng chút gọi:

"Nhất Nguyện?"

Mùi hương dễ chịu này, giọng nói ấm áp này...

Nhất Nguyện tròn xoe mắt, ngẩng đầu nhìn vào gương mặt hắn:

"Ngụy Đại Quân? Là ngươi? Sao... Làm sao có thể?"

Ngụy Đại Quân quan sát xung quanh, vẫn chưa kịp nắm rõ tình hình, hoang mang hỏi lại: "Đây là đâu vậy? Ngươi... làm sao vậy?"

Người trong tay hắn không mảnh vải che thân, cơ thể trầy trụa chi chít hàng tá vết thương, có những vết bầm và vết đỏ nhức mắt đến nỗi hắn không thể nhìn thêm. Ngụy Đại Quân đau lòng dời mắt đi, trực tiếp cởi áo mình phủ lên thân thể trắng ngần đó.

Có lẽ, đây là sự khác nhau giữa giống loài Incubus và con người.

Dù đã từng thao làm và trải qua vô số chuyện dâm dục, nhưng con người – lúc lâm nguy nhất vẫn không vô tâm như Incubus, vẫn cố giữ lại tôn trọng nên có với nhau.

Nhất Nguyện vốn chưa thể tin được sức mạnh của một cậu nhóc Incubus 16 tuổi có thể triệu hồi được tâm thức của người khác. Trước giờ Incubus như Nhất Nguyện chỉ có thể chui vào giấc mơ của người khác – bằng một cách cực kỳ hèn hạ và khó khăn. Chứ không thể tùy tiện phóng đãng như Tiểu Thất, đem một người còn sống sờ sờ ở nhân giới triệu hồi lên cung điện của loài Incubus. Đây là một loại cấm kỵ trước giờ chưa từng có tiền lệ.

Cậu kinh hoàng nói với hắn:

"Đây là điện ngọc của loài Incubus... Ngay cả ta còn không thể triệu hồi được tâm thức của ngươi đến đây... Tiểu Thất sao có thể...?"

Ngụy Đại Quân gật đầu, lo lắng nói:

"Tiểu Thất quả thật gọi ta đến... Ngươi... sao... lại thành ra thế này...?"

Nhất Nguyện tự kéo hắn đắp lên tận vai. Cả người vốn không còn sức lực, lâu lắm rồi một được nằm xuống một chỗ êm ái, cậu không kiềm lòng được mà thở phào.

Cuối cùng cũng tạm xem là kết thúc rồi... Chuỗi ngày ám ảnh đáng sợ đó!

Chỉ để... đổi lấy một lần gặp lại ngươi.

"Ta bị nhốt ở đây... Bị quỷ vương phạt trở thành "vòi phun sữa" cho con dân Incubus... Cũng đã... được... một thời gian rồi..."

Nhất Nguyện không muốn nói rõ cụ thể thời gian bao lâu, vì bản thân cậu cũng không ấn định rõ được đã qua bao nhiêu năm rồi... Chỉ biết là sau khi tan biến cho đến bây giờ, lúc bị bắt về tụ lại linh thức đều đã bị xích trên cao như vậy, bị dùng hình phạt "vòi phun sữa" mà trải qua chuỗi ngày nhục nhã lẫn đau thương. Cứ tưởng là khi gặp lại, cậu sẽ oai oai phong phong mà đứng trước mặt hắn, chạy đến ôm chầm lấy hắn mà khóc tu tu một trận. Nào ngờ lại có thể gặp nhau trong tình cảnh trớ trêu như thế này...

Dáng vẻ tệ hại nhất, thê thảm nhất đã bị bày ra trong mắt hắn.

Như vậy thì cũng thôi đi, chính mắt mình nhìn thấy nét đau lòng và căm phẫn trong đôi mắt hắn, có phớt lờ hay giả vờ không đau lòng cũng không được nữa. Cơ thể sớm đã bị thả tự do nhưng cơ hồ quả tim vẫn luôn bị hắn trói chặt, một biểu cảm đau lòng của hắn thôi cũng cứa hẳn vào tim mấy nhát thật đau.

A Xung không biết từ khi nào đã rụt cổ xếp cánh, vừa che vừa ngượng ngùng nhích người đến gần Nhất Nguyện, hạ giọng nói:

"Nhất Nguyện... Ngươi... tạm thời... đừng giải thích với tình nhân của ngươi... Ngươi có thể nào... ngăn cản Tiểu Thất đó không?"

Chuyện này... Ta là phạm nhân vừa được cứu thoát, không thể nhấc thân đi đánh nhau với người ta. Huống chi tộc Incubus trước giờ - dục vọng là thao và được thao – đâu giống như Tiểu Thất, dục vọng của cậu ta chính là giết người...

Dục vọng khác nhau, cách xử lý cũng khác nhau, ta không cách nào cứu được...

Liếc mắt nhìn Ngụy Đại Quân, ta chán nản không khách khí nói:

"Ngụy Đại Quân, ngươi làm ba lớn của nó, ngươi lên!"

Ngụy Đại Quân nghệch mặt nhìn cậu, hỏi ngược lại:

"Ta lên? Ngươi đừng đùa... Nó giờ là Incubus, ngươi còn không cản được, ngươi đẩy ta lên... Ta không muốn bị thao như bọn họ..."

Nhất Nguyện cũng nghẹn lời: "Ngươi!"

Trên không trung, không biết Tiểu Thất đã học được tâm pháp gì, đem mấy cái xúc tu bị ném vào người khi nãy điều khiển trơn tru, hợp thành chúng lại thành một con bạch tuộc siêu lớn, đem máy cái vòi đầu dương vật thao vào huyệt của mấy con Incubus nháo nhào khi nãy. Con nào con nấy cũng bị ấn vào đầu xúc tu, hung hăng ra vào, xem chừng muốn rút sạch bạch dịch của chúng nó.

Ông Vạm Vỡ cứ bay trong không trung chơi trò đuổi bắt với nó, nó cứ phóng thương đi, ông ta liên tục né. Ông ta ném vài ba con xúc tu ra, nó lại thi triển phát thuật gộp chúng lại thành con bạch tuộc lớn hơn. Mà người chịu khổ nhất chính là con dân Incubus bên dưới kia. Nếu bình thường bọn chúng hăm hở tùy tiện rút bạch dịch từ người Nhất Nguyện, thì nay chính là bị mấy cái xúc tu thao cho phọt hết bạch dịch trong người ra.

Cảnh tượng hỗn loạn thập phần nhầy nhụa.

Nhất Nguyện ôm lấy bắp tay của Ngụy Đại Quân, lo lắng nói:

"Nó điều khiển được xúc tu của Quỷ Vương, chứng tỏ nó đang cuồng nộ... Ngươi không dùng tình cảm cảm hóa nó... không lẽ để nó hủy hoại hết cả tộc ta rồi tự bạo tìm được chết à?"

Ngụy Đại Quân nhìn thấy Tiểu Thất hóa thành đóm sáng màu vàng chóe, thoắt ẩn thoắt hiện đuổi theo Quỷ Vương, suy tính một hồi vẫn cương quyết nói: 

"... Ngươi nghĩ cách khác đi, ta không tùy tiện lên đâu!"

Nhất Nguyện nghẹn họng: "Ngươi! Ngoài ngươi ra, còn ai thân với nó?"

Ngụy Đại Quân tùy tiện ném ra vài cái tên gợi ý: "Y Viện? A Phương? Tiểu Minh?"

Cậu nhìn bộ dạng tiêu sái phóng khoáng của hắn, lắc đầu chào thua. Những người đó ta cũng biết nhưng trực giác mách bảo cậu rằng họ không phải là nhân tố quyết định. Ngẫm nghĩ một hồi, cậu ngờ ngợ hỏi: 

"Khoan đã, nếu ta nhớ không lầm, khi nãy nó có nói, anh trai của nó... bị Quỷ Vương giết?"

Cậu muốn tìm một cách nào đó hiểu rõ quá trình của Tiểu Thất lớn lên. Chỉ khi hiểu được chuỗi tình cảm này, nắm được nhiều tầng yêu ghét trong nội tâm của nó, cậu mới có thể đưa ra phán đoán đóng vai trò của ai để hóa giải khúc mắc trong lòng nó. 

Ngụy Đại Quân đương nhiên không nguyện ý nhắc lại chuyện đau buồn này. Sự tan biến của Lục Nhan cũng tạm xem là nỗi đau day dứt trong lòng hắn. Nhưng hắn biết rất rõ, quy luật của loài "À... Ừm..."

Nhất Nguyện thẳng thắn hỏi: "Anh nó tên gì?"

Ngụy Đại Quân thở dài, rũ mắt chau mày nói:

"À... tên Lục Nhan... Nhưng mà... thằng bé... tan biến rồi..."

Cậu không còn chút kiên nhẫn nào, vừa lay tay vừa nhìn thẳng vào mắt hắn, than vãn:

"Aiya, đợi ngươi kể xong chuyện chắc chúng ta chết hết mất. Ngươi bây giờ... có thể thao ta không?"

Ngụy Đại Quân trợn mắt bảo:

"Ngươi? Muốn bị thao? Bây giờ? Với trạng thái nát nhừ này của ngươi? Còn thèm bạch dịch?"

Nhất Nguyện cong môi giận dữ đáp lời:

"Ngươi! Ta... cần bạch dịch 5 sao của ngươi... Ta bây giờ không phải đói, ta cần bạch dịch của ngươi... và thông qua quá trình thao làm... truy hồi ký ức của ngươi... Ta cần biết Lục Nhan đó có hình dáng thế nào, giọng nói ra sao... Dù sao thì cũng phải thông qua kí ức của người hiểu rõ Lục Nhan... Sau đó biến thành Lục Nhan "giả" dỗ dành cơn điên tiết của Tiểu Thất... Ngươi đừng hỏi nữa... Mau mau cương lên cho ta!"

Nói rồi cậu vỗ vỗ cái trụ giữa của Ngụy Đại Quân, thật ra nãy giờ nó vẫn cương, chỉ là chưa cứng hết cỡ cho lắm.

Ngụy Đại Quân nhìn thấy bộ dạng thiếu thao của cậu, còn cái thái độ ương ngạnh đáng ghét như đòi nợ kia bèn hấc cằm nói:

"Ngươi! Tự! vục mặt tới bú!"

Nói rồi tay hắn tự ấn đầu cậu đến trước côn thịt đang cương cứng của mình, hẩy nhẹ hông tỏ vẻ sẵn sàng nghênh đón. Nhìn thấy côn thịt to lớn kề trước mặt, Nhất Nguyện bặm môi trừng mắt, sưng sỉa đáp:

"Ngươi! Vẫn khó chiều như vậy? Được, ta bú, ta bú côn thịt to lớn của ngươi!"

Khác với vai trò làm "vòi phun sữa", bị cưỡng ép thao miệng liên tục đến mỏi nhừ, lần này chính là cậu tự nguyện đem môi lưỡi đến vuốt ve mớn trớn. Không ngờ lại có ngày cậu sẽ lại được bú mút cái côn thịt ngon lành này lần nữa. Thân dương cụ mạnh mẽ xộc vào khoan miệng ướt át, nhanh chóng được lưỡi ve vãn quấn quanh, cánh môi mềm mại dịu dàng bao bọc lấy, cẩn trọng đem cả thân nuốt vào sâu trong cuốn họng. 

Càng đưa vào sâu, cuốn họng càng thít chặt và nóng bỏng hơn nhiều, co bóp thân dương vật trơn tru êm ái. Ngụy Đại Quân ngửa đầu rít một tiếng khoan thai, hứng chí nói: 

"Kỹ thuật môi lưỡi này của ngươi thật tuyệt... Lâu rồi... không được thưởng thức... Nhất Nguyện, cái miệng huyệt này của ngươi thật sự trơn tru điêu luyện quá!"

"Ngươi... đừng nói với ta... ngươi tịnh thân không thao qua ai khác nữa nhé?"

"Ha, ngươi đoán đúng rồi. Ta không thao ai khác, ngoài ngươi."

Nhất Nguyện nghiêng đầu hỏi: "Vì sao?"

Hắn cười: "Vì ta cảm thấy, không ai có tư chất thưởng thức vị bạch dịch năm sao của ta như ngươi!"

Cậu nheo mắt cười theo: "Ha, cái này... ngươi nói đúng rồi!"

Chậm rãi quan sát cái hai cái huyệt bị thao đỏ lựng, Ngụy Đại Quân có hơi do dự, lo lắng hỏi: 

"Ngươi, thật sự... muốn đút vào? Trong trạng thái thế này?"

Cậu vui vẻ vỗ ngực trả lời: "Đừng lo, có hơi lỏng lẻo một chút... Côn thịt của Quỷ Vương kia... to quá mà... Nhưng ông đây vẫn dư sức làm ngươi sướng. An tâm!"

Người đã nhất quyết đòi thao, hắn đương nhiên vui vẻ cưng chiều phối hợp. Ngụy Đại Quân đem côn thịt to lớn của mình đến trước miệng huyệt ướt đẫm dâm dịch, cọ lên cọ xuống vài cái. Cái đầu khấc nóng bỏng áp nhẹ lên miệng huyệt sưng vù, như có như không trêu ghẹo chính chủ hư hỏng. Nhìn thấy hông của cậu tham lam đuổi theo, hắn nhếch môi cười đắc ý, không thèm làm khó cậu nữa mà cẩn trọng điều chỉnh vị trí, đem quy đầu ấn nhẹ một phát, chui thẳng vào hoa huyệt.

Nhất Nguyện hạ thấp người, há miệng cắn môi rên ư ử.

Có hơi đau...

Nhưng côn thịt chỉ cắm vào một chút, chưa đâm sâu lún cán làm cho cậu khó chịu không ngớt, động thân vặn vẹo hối hả thêm. Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn hận không thể được cường bạo nhanh hơn của người bên dưới, Ngụy Đại Quân thầm nghĩ: 

Thèm khát như vậy? Xem ra phí công ta lo lắng rồi! Đều cho ngươi!.

Đối phương áp hai lồng bàn tay ấm nóng lên hông cậu, dùng sức ấn người cậu xuống, hạ bộ tự khắc hẩy cao lên, mạnh mẽ đem cự vật to lớn xông vào lún cán.

Cậu há miệng kêu, chưa kịp hớp một ngụm khí thì đã bị môi ai kia khóa chặt, hạ bộ bắt đầu di chuyển nhanh hơn rồi. Cậu vô thức vòng tay ôm lấy cổ hắn, thuận thế dang rộng hai chân mình ra, vểnh mông về sau để côn thịt to lớn tùy tiện hung hăng đâm vào sâu hơn nữa. 

Ngụy Đại Quân vẫn không quên đáp lại lời cậu khi nãy:

"Vậy sao? Vậy phiền Incubus đại nhân thít chặt cái hoa huyệt hư hỏng của mình lại một tí. Thao cái huyệt rộng như vậy chẳng phê chút nào!"

"Ngươi... Ta dùng miệng dưới nhai nát côn thịt ương ngạnh của ngươi..."

Hạ bộ của cả hai đang dán chặt lấy nhau, dâm thủy nhớp nháp trào ra mỗi lúc một nhiều, chẳng thể phân biệt được dịch nhờn của ai nữa. Tiếng nhóp nhép ành ạch vang lên, huyệt mềm của cậu co rút chặt hơn, đem côn thịt giữ chặt trong hoa huyệt, quyến luyến không muốn rời.

Hắn thở dốc, đem bàn tay tát vài cái lên cánh mông phún phính tròn trịa nọ, đổi lấy tiếng rên đầy mị lực của người bên dưới. 

Thao cậu thật dễ chịu.

Ngụy Đại Quân áp trán mình lên trán cậu, sau đó nửa gượng ép nửa câu dẫn ánh nhìn của cậu hướng xuống hạ bộ, gian tà nói:

"Hãy nhìn cái miệng huyệt hư hỏng của người đang tham lam nuốt chửng lấy côn thịt của ta? Ngươi đang sướng lắm phải không? Nhất Nguyện?" 

Cậu bày ra vẻ mặt đê mê lâng lâng nói với hắn: 

"Sướng... Sướng lắm... Ngươi... đừng dừng lại, nhanh lên một chút... Chỗ đó... đỉnh vào... Ưm... Đúng rồi... Sâu thêm chút... Bạch dịch năm sao... Côn thịt to lớn thật ngon ngon..." 

Hắn khen: "Miệng ngươi càng ngày càng dẻo rồi đấy!" 

A Xung tỏ vẻ tội nghiệp đứng bên cạnh, bàn tay nhỏ vô tình xốc xốc côn thịt đang hứng tình của mình, xụ mặt hỏi: "Hai người... Bình thường... thao nhau... đều... đấu võ mồm như vậy hả?"

Nhất Nguyện ra sức động thân, vui vẻ bảo: "À... Quen rồi..."

A Xung quăng cho cậu một cái nhìn chán ghét cực hạn. 

Ngụy Đại Quân đang cao trào nhấp nhấp vào dâm động, đột nhiên thấy hơi khó chịu, cau mày hỏi đối phương: 

"Bọn họ... cứ đứng vây xem như vậy hả?" Đồng loại của Incubus này hình như không có chút lịch sự gì hết nhỉ.

Nhất Nguyện tự nhiên như không, cười cười nói: 

"À... Mặc kệ họ, dù sao thì giống loài Incubus của bọn ta cũng không biết xấu hổ là gì! Ngươi tiếp tục động vào đi, cày nát hơn cũng không vấn đề gì, ta chịu được!"

Ngụy Đại Quân không cố chấp nữa, dù sao cảm giác phô dâm cũng không có gì không tốt. 

"Vậy ta không khách sáo... Ngươi từ từ hưởng thụ!"

Mặc dù nói là "từ từ hưởng thụ" nhưng Ngụy Đại Quân hoàn toàn không " từ từ" động thân, côn thịt hắn như dùi cui sắt, sừng sững chọc thẳng vào tao tâm, đem cái bao thịt âm ấm của người phía trên vui vẻ ra vào, tuốt lên tuốt xuống rất tợn.

Nghĩ tới việc có rất nhiều người đang nhìn về phía này quan sát hạ bộ của mình, bất tri bất giác côn thịt bên dưới lại to thêm một vòng, căng phồng đầy thích thú. Hắn vừa thấy bấu lấy hai cánh mông trắng ngần của cậu, ra sức đâm vào phía trong cái huyệt hồng mềm mại.

Incubus quả là khác với người thường, bị Quỷ vương đè ra thao không ít lần vậy mà nộn thịt bên trong vẫn cứ mềm mại tươi mới, đút vào cứ có cảm giác thịt chặt như chưa từng bị chơi qua. Nghĩ đến việc lúc hắn không có ở đây, Quỷ Vương hung hăng cường bạo huyệt nhỏ này, tâm trạng thập phần phức tạp, tốc độ giao hoan cũng vì đó mà nhanh hơn vài lần. Miệng huyệt bị côn thịt ra vào tới nát tươm, hai mảnh âm thần co rúm lại, ướt nhóp nhép nhóp nhép. 

Đoạn, Nhất Nguyện cong người, gần như đạt tới cực hạn, đem mấy ngón tay vô thức luồn vào tóc hắn, kêu ư ử: "Ah~... sắp lên đỉnh rồi... Bạch Dịch năm sao... Ngươi... nhanh hơn một chút!"

Ngụy Đại Quân động thân nhanh hơn, môi cũng tham lam cắn bừa lên vai và cổ: "Như thế này?"

Vừa cắn vừa hôn, vừa bị thao tợn giữa sảnh lớn, Nhất Nguyện phát ra tiếng kêu mê người: "Ah~... Sướng chết đi được... Ta... ra đây!"

Nói rồi hoa huyệt ướt át của mình phún ra một đoạn dâm thủy trong veo ướt át, đem côn thịt thoải mái kia trừu sáp đến nghiện. 

Ngụy Đại Quân cũng rất nhanh đạt đến cao trào, siết chặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net