Phần 2 - Chương 8: Nam chính lên sóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Tóm tắt chương trước – Do đau lòng quá độ, Tiểu Thất đã tách ra làm 2 nhân cách, buổi sáng biến thành Lục Nhan ( anh trai của mình) – tiếp tục đi học và tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Nhân cách "Lục Nhan" bị mắc chứng mất trí nhớ chọn lọc, anh chỉ có ký ức tỉnh dậy sau một đêm, cậu em trai thân yêu của mình đã biến mất – mà theo cách ba lớn Ngụy Đại Quân nói – cậu ấy đã chết rồi. Nhưng "Lục Nhan" hoàn toàn không tin chuyện đó, tiếp tục tìm em trai sau mỗi buổi tan trường.

Mỗi ngày sau 9 giờ đêm, Tiểu Thất trở về với hình dạng của chính mình, cậu thường xuyên bay đi kiếm bạch dịch và hay xuất hiện ở cung điện Incubus, lấy chuyện hành hạ Quỷ Vương làm thú vui tiêu khiển. Tiểu Thất chỉ có ký ức vào buổi sáng của "Lục Nhan", nhưng "Lục Nhan" hoàn toàn không biết mình là Tiểu Thất.

P/s: Ý tưởng có hơi hack não... Mọi người chịu khó nặn óc ra hiểu nhé... Plot này tác giả khá tâm đắc nên nhất thời khó mà chỉnh khác đi được. Dù sao con người cũng có chứng tâm lý tương tự như thế, một khi không thể đối mặt với nỗi đau thống khổ của chính mình, có một số người bị buộc phải phân tách ra thành nhiều vai trò khác nhau... Trong tâm trí của chúng ta mỗi lúc gặp biến cố, ít nhiều cũng đã giết chết vài "người", sinh ra vài "người" tương tự như vậy.

Để không loãng mạch truyện, phần truyện buổi sáng của "Lục Nhan" sẽ đứng ở ngôi thứ 3 để kể, phần truyện của Tiểu Thất vẫn dùng ngôi thứ nhất – xưng "tôi" để tường thuật nhé.

---------------o0o--------------

Sau khi Lục Nhan quay về phòng, quả thật đã không tìm thấy cậu em Tiểu Thất khi nãy đâu. Anh nửa tin nửa ngờ lời của ba lớn nói, tâm trí anh rối ren như tơ vò. Lục Nhan cố truy tìm lại những hình ảnh vụn vỡ trong ký ức đêm qua, nhưng rõ ràng anh chẳng cách nào nhớ rõ cách em trai của mình biến mất như thế nào...

Anh gọi tên Tiểu Thất rất nhiều lần.

"Tiểu Thất..." Giọng anh thật bi thương.

"Tiểu Thất..." Giọng anh thật nghẹn ngào...

"Tiểu Thất..." Giọng anh thật bần thần và trống rỗng.

Chỉ là, trả lời mỗi tiếng gọi của anh luôn là một khoảng trống tịch mịch.

Mọi thứ dường như đã bị phủ một mảng sương mờ, còn anh chênh vênh vô định bước đi trong màn sương, nhìn không ra được ánh sáng.

"Trái đất này sẽ chẳng vì ai đau lòng mà ngừng quay..."

Có lời bài hát nào đó vang lên du dương như vậy.

Lục Nhan ngồi thừ người trên khoảng giường hơn một tiếng đồng hồ, mãi một lúc sao mới thất thểu bước ra khỏi cửa.

Cuộc sống vốn dĩ không có quá nhiều lựa chọn, chuyện phải làm, nên làm vẫn luôn cần tiếp tục làm.

Anh vẫn muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác...

------------o0o------------------

Lục Nhan đứng trước trạm xe buýt, một đoạn kỷ niệm đứt đoạn đột nhiên hiện lên.

Tiểu Thất của một ngày trời trong veo...

Cậu mặc trên người chiếc áo thun xám, đầu đội nón lưỡi trai trắng viền đỏ để che giấu đi cặp sừng ngắn cũn bầu bĩnh nhú trên đỉnh đầu, chiếc đầu tròn nhỏ liên tục cọ vào vai anh. Cậu cong môi nài nỉ nói:

"Lục Ca Ca, hôm nay anh lại cúp tiết học cùng em đi ăn lẩu được không?"

Tiểu Thất của một ngày đầy mây xám xịt.

Cậu vận trên người một chiếc áo thun đen cộc tay, để lộ hai bắp tay trắng nõn đầy khỏe khoắn. Cậu ôm theo một trái bóng rổ giữ ngang hông, nghiêng đầu nói với anh:

"Lục Ca Ca, hôm nay anh có bài kiểm tra sao? Chúc anh may mắn nhé."

Tiểu Thất của một ngày mưa lâm râm dai dẳng.

Chiếc áo thun trắng ngà ôm sát lấy người cậu, chiếc quần lửng jeans bạc màu thấm đầy vết bùn đất và nước mưa. Cậu vẫn đứng ở trạm xe buýt ngóng anh lên xe, đột nhiên gào lớn:

"Lục Ca Ca, tan học nhất định phải về nhà sớm nhé, em cùng ba nhỏ nhỏ nấu lẩu cay chờ anh."

Lục Nhan cười buồn...

Có những người nói biến mất liền đột nhiên biến mất, để cả việc cho người ta cơ hội chuẩn bị tâm thái đón nhận cũng không có.

----------o0o---------

Lục Nhan ngồi vào bàn học, lầm lì chẳng nói với ai câu nào, tâm trạng rõ ràng không hề để ý đến xung quanh. Cảnh vật vốn đã rất quen, nhưng lại có chút lạ lẫm. Nghỉ lễ Quốc khánh có vài ngày, hôm nay là ngày đầu tiên anh quay lại trường, cảm giác quái lạ khang khác.

"Tất cả mong muốn của em, sau sinh nhật, đều có thể thực hiện mà..."

Đột nhiên, Lục Nhan nghe thấy giọng chính mình lặp lại câu nói ấy.

Anh cau mày, trầm tư nhìn về phía cửa sổ.

Ánh sáng vàng vọt chiếu rọi cả khoảng phòng học, chỉ có trái tim anh như một góc khuất âm u, chẳng nắm bắt được một tia sáng ấm áp nào.

----------o0o---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net