Chương 17: Bí mật của căn dinh thự cổ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_" Chúng ta tới rồi, đây là Thương Hội Môi Giới sao?"

Rimuru nhìn cửa hàng sang trọng trước mặt.

_" Mua nhanh đi, tôi đói bụng quá."

Renta than vãn.

_" Tôi nghe Rimuru nói cậu ăn nhiều vào buổi sáng lắm mà."

Piolena hỏi.

_" Nhiêu đó chưa đủ với tôi đâu, nên giờ lại đói bụng tiếp đây."

Renta chán nản.

Piolena cười trước hành động trẻ con của Renta.

_" Hai người đủ chưa, mau lên đi."

Rimuru cạn lời và đứng đợi hai người kia nói xong.

Rimuru mở cửa đi vào và tiếng chuông treo trên cửa vang lên.

_" Xin chào quý khách."

Một cô gái trẻ đứng ở quầy tiếp tân lên tiếng.

_" Chúng tôi đến để hỏi mua một căn nhà."

Rimuru thay mặt cả ba lên tiếng.

_" Vâng, vậy mọi người hãy theo tôi đi xem những căn nhà nếu mọi người thấy thích thì có thể mua nó."

Cô gái vui vẻ nói.

_" Đợi một chút, để tôi bàn với hai người kia đã." Rimuru.

_" Cả hai...."

Rimuru nhìn thấy Renta đang phá món đồ trong cửa hàng còn Piolena ra sức ngăn cản nhưng không được.

_" Phá hư tự trả tiền nhé."

Rimuru lạnh lùng nói.

_" Tôi sẽ không làm nữa."

Renta lập tức trả món đồ về chỗ cũ.

_" Hai người các cậu đi ăn trước đi, chút nữa tôi sẽ đến sau." Rimuru.

_" Bộ có chuyện gì à?"

Piolena lo lắng hỏi.

(Cô ấy tốt thật.)

Rimuru thầm khen Piolena.

_" Nếu vậy ai trả tiền ăn cho bọn tôi?"

Renta ngạc nhiên.

(Tên này chết sớm đi là vừa.)

Rimuru liếc Renta.

_" Rồi rồi, tại giờ tôi phải đi xem căn nhà rồi mới quyết định mua, sợ mất thời gian nên hai cậu đi ăn trước đi, tôi đưa tiền cho hai cậu giữ này."

Rimuru mở [Không Gian Ảo] và đưa cho Renta túi tiền.

_" Tuyệt thật, là 5 đồng bạch kim sao có nó chúng ta có thể ăn thỏa mái rồi."

Renta hào hứng.

_" Chúng ta ăn ở đâu hay quán ăn cũ chúng ta cùng đến hồi trước được không?"

Piolena cùng Renta bàn việc ăn uống và chẳng mấy chốc đã đi mất.

(Bọn đó chỉ biết ăn uống như vậy thôi sao?)

Rimuru cạn lời.

_" Mà mấy căn nhà đó ở đâu vậy?"

Rimuru tiếp tục công việc.

_" Ngài hãy đợi một chút."

Cô gái đó kêu một chàng trai ra.

_" Cậu này là cấp dưới của tôi, cậu ta sẽ hướng dẫn ngài đến những căn nhà được bán."

Cô gái giải thích và chàng trai đó cúi chào Rimuru.

_" Vậy cô là chủ cửa hàng?"

Rimuru ngạc nhiên.

_" Đúng vậy, tôi là Garcia Manel chủ của một nhánh Thương Hội Môi Giới này."

Cô gái mỉm cười.

_" Một nhánh sao?" Rimuru.

_" Đúng vậy, Thương Hội Môi Giới này chỉ có là một nhánh nhỏ còn Thương Hội Môi Giới chính nằm ở Đế Quốc Vincent."

Manel mỉm cười giải thích.

_" Thôi kết thúc mọi chuyện ở đây, cậu mau dẫn khách đi xem những căn nhà đi."

Manel cúi đầu chào Rimuru và đi vào trong.

Tiếp sau đó, chàng trai cấp dưới đó dẫn Rimuru đi xem những căn nhà được bán, nhưng không căn nhà nào Rimuru ưng ý.

Nhưng đến căn nhà cuối thì Rimuru lại rất ưng ý.

_" Thưa ngài, đây là căn nhà cuối cùng trong danh sách những căn nhà được bán, nếu ngài không đồng ý nữa thì tôi cũng hết cách."

Chàng trai cấp dưới đó mệt mỏi khi đi hết vương quốc nhưng Rimuru không chịu căn nhà nào.

_" Ta thấy căn nhà này rất được."

Rimuru quan sát vẻ bên ngoài cùa căn nhà.

Nói là căn nhà thì không đúng vì toàn bộ những căn nhà Rimuru xem qua toàn bộ là những căn dinh thự sang trọng.

_" Thật sao, vậy để tôi giải thích qua một chút cho ngài."

Chàng trai cấp dưới đó tổ ra vui mừng.

_" Đây từng là dinh thự của một Bá Tước sống ở Quy Ước 30 Năm 50 theo lịch Louris, nhưng vì không có người nối dõi nên khi mất đi dinh thự đã bị bỏ hoang."

(Quy Ước 30 Năm 50 lịch Louris là sao?)

Rimuru tiếp tục khó hiểu.

<Tính thời gian theo lịch Louris, từ khi xuất hiện con người thì tính tới nay đã Quy Ước 40 Năm 50 theo lịch Louris, nói cách khác 1 Quy Ước là 10 năm và 1 Năm là 1000 năm, tức là thời gian trôi qua đã là 5400 năm theo lịch Louris.>

Ciel tiếp tục giải thích cho Rimuru.

(Nhưng đúng là hơi rắc rối với thời gian thế giới này mà.)

Rimuru thở dài chán nản.

_" Ngài có chuyện gì à?"

Chàng trai cấp dưới thấy Rimuru thở dài nên hỏi.

_" À không có gì cứ tiếp tục."

Rimuru cười ngượng.

_" Vâng, chúng tôi đã quyết định mua lại dinh thự này, cho sửa sang lại một chút và đem đi bán cho những ai cần."

Chàng trai giải thích.

_" Nhưng vì ở nằm ở ngoại ô cách xa thủ đô vương quốc nên ít người mua, căn dinh thự này đã nằm đây hơn 100 năm."

_" Tuổi đời hơn 100 năm mà nhìn vẫn còn tốt nhỉ."

Rimuru nhận xét.

_" Vâng, mặc dù đã gần 100 năm nhưng mà dinh thự chỉ xuống cấp đôi chút khiến chúng tôi rất ngạc nhiên."

_" Vậy cho ta xem tổng thể toàn bộ dinh thự nào."

Rimuru quyết định sẽ mua dinh thự này nên cần phải xem xét mọi thứ.

Chàng trai đó liền dẫn Rimuru xem qua nội thất căn dinh thự, khu vườn, những tầng trên của dinh thự, sân sau,..

_" Tổng cộng căn dinh thự này có tất cả 12 phòng trong đó 3 phòng ngủ mỗi phòng bố trí 1 phòng vệ sinh, 1 phòng bếp lớn và phòng ăn, 1 phòng tiếp khách lớn và 1 phòng tiếp khách nhỏ, 1 phòng trống, 1 nhà kho, 1 thư viện, 1 phòng làm việc, 2 phòng tắm và 1 tầng hầm."

Chàng trai giới thiệu căn dinh thự một cách giống như đã thuộc lòng.

_" Ta thấy nơi này được chăm sóc rất tốt nhỉ."

Rimuru sờ tay vào những món đồ trên bàn mà không một chút bụi nào.

_" Vâng, chúng tôi hằng ngày đều cho người đến đây chăm sóc căn dinh thự này và luôn bảo quản nó thật tốt."

Chàng trai tiếp tục việc giới thiệu dinh thự.

_" Ta quyết định mua nó, giờ làm sao tiếp?"

Rimuru hài lòng về căn nhà.

_" Thực sự cảm ơn ngài, bây giờ chúng ta sẽ về Thương Hội Môi Giới để làm thủ tục mua nhà."

Chàng trai tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

_" Sao cậu có vẻ vui thế?"

Rimuru khó hiểu.

_" Vì đây là lần đầu tôi bán được một thứ gì đó cho khách."

_" Vậy à."

Rimuru cạn lời.

Rimuru cuối cùng cũng đã về tới Thương Hội Môi Giới nhưng ngoài mặt là gọi vậy nhưng thật ra chỉ là một cửa hàng nhỏ sang trọng.

_" Ngài đã hoàn thành việc lựa chọn rồi chứ?"

Manel cúi đầu chào Rimuru xong thì cất tiếng.

_" À, tôi chọn căn dinh thự ở ngoại ô thủ đô vương quốc."

Rimuru đáp lại.

_" Dinh thự đó cuối cùng cũng có người mua rồi à, vì đã lâu và nằm cách xa thành phố nên chúng tôi sẽ lấy 17 đồng bạch kim, ngài thấy hợp lý chứ?"

Manel đưa ra giá tiền.

(17 đồng bạch kim cho một dinh thự nhưng vậy mình thấy cũng hợp lý.)

Rimuru gật đầu đồng ý.

_" Vậy giờ xin hãy điền vào trong tờ giấy này."

Manel đặt lên bàn là một tờ giấy ghi đầy chữ khó hiểu.

_" Xin hãy điền thông tin, kí tên và cuối cùng là đóng dấu."

Manel nói rõ quy trình.

Rimuru làm theo và sau vài phút cuối cùng cũng đã hoàn thành.

_" Xong rồi, bây giờ căn dinh thự đã thuộc về ngài, nếu ngài cần gì nữa thì chúng ta sẵn sàng giúp."

Manel tiếp tục hỏi.

_" À, về nội thất bên trong tôi thấy cũng hợp lý rồi nhưng chúng tôi vẫn chưa có phương tiện di chuyển."

Rimuru nói ra vấn đề.

(Nếu dùng [Dịch Chuyển] thì tốt hơn nhưng có phương tiện di chuyển trong nhà thì cho giống người ta một chút.) 

_" Xe ngựa, ngài thấy như thế nào."

Manel quảng cáo.

_" Ồ cũng được đấy, 2 chiếc thôi."

Rimuru tiếp tục cuộc trò chuyện.

_" Ngài cần thêm người chăm sóc cho dinh thự chứ?"

Manel tiếp tục công việc.

_" Hmmm, được cô tính hết tất cả lại đi."

Rimuru quyết định đã xong.

_" Giá cho dinh thự là 17 đồng bạch kim, giá cho 2 chiếc xe ngựa là 25 đồng vàng, giá cho những người phục vụ dinh thự là 5 đồng vàng nữa, tất cả là 17 đồng bạch kim 30 đồng vàng."

Manel đưa lại hóa đơn cho Rimuru.

_" Đây, 18 đồng bạch kim."

Rimuru lấy trong túi áo ra và đặt lên khay tiền.

_" Vâng, ngài đợi chút..đây là số tiền dư."

Manel đặt lên khay tiền 70 đồng vàng.

_" Ngài hãy quay lại sau 3 ngày, chúng tôi sẽ cho sửa chữa lại dinh thự một chút, đặt xe ngựa và thuê người chăm sóc dinh thự."

Manel cúi đầu cảm ơn Rimuru.

_" Tạm biệt, tôi sẽ quay lại sau."

Rimuru mở cửa ra và đi về.

Rimuru đi trên con đường đông người qua lại trong vương quốc.

_" À đúng rồi, đi lấy thẻ Mạo Hiểm Giả nữa."

Rimuru chợt nhớ.

_" Xém chút nữa là quên."

Rimuru đi nhanh tới hội.

Mở cửa bước vào và mùi rượu nồng nặc buổi sáng xộc vàơ mũi Rimuru.

_" Bộ mấy người đó không có gì làm à?"

Rimuru tiếp tục câu nói cũ và liếc nhìn những tên Mạo Hiểm Giả kia.

_" Chào buổi sáng, cậu đến lấy thẻ Mạo Hiểm Giả phải không nào, đây."

Erina đặt lên bàn ba chiếc thẻ Mạo Hiểm Giả đã cập nhật lại.

_" Cảm ơn cô nhiều."

Rimuru cất đi.

_" Mà hai người kia không đi cùng cậu à?"

Erina không thấy Renta và Piolena.

_" Thực ra, họ đi ăn trước rồi, một chút tôi mới đến." Rimuru.

_" Bây giờ cũng gần trưa rồi, cậu đi lẹ đi kẻo họ lại chờ."

Erina mỉm cười.

_" Vậy thôi tôi đi đây."

Rimuru chào tạm biệt.

(Nói vậy thôi, chứ có lẽ giờ họ đã no nê rồi.)

Rimuru nghĩ vấn đề trên đường đi tới quán ăn.

_" À phải rồi, mình phải ghé qua cửa hàng mua cho quà tặng cho Piolena nữa chứ."

Rimuru ngã sang hướng khác.

Đứng trước bàn ăn của nhóm hai người kia tại cửa hàng cũ.

_" Đúng như mình nghĩ mà."

Rimuru nhìn thấy rất nhiều đĩa thức ăn đã hết.

_" Biết ngay là hai cậu đến đây mà."

Rimuru ngồi xuống ghế.

Rimuru biết được vì lúc ở cửa hàng của Thương Hội Môi Giới đã nghe Renta và Piolena bàn sẽ đến nơi này.

_" Cậu ăn bánh kem chứ."

Piolena chỉ ăn vỏn vẹn đúng hai miếng bánh kem dâu.

_" Cậu tới rồi à, chúng tôi đợi cậu quá lâu nên đã ăn trước."

Renta chối tội.

_" Không cần cậu nói tôi cũng biết."

_" Đây, của cậu."

Cửa hàng trưởng mang miếng bánh kem dâu ra và đặt lên bàn ngay chỗ Rimuru.

_" Cảm ơn ông." Rimuru thưởng thức món bánh kem.

Trên đường về, Rimuru đã mua tặng cho Piolena một quyền trượng phép như lời đã hứa.

_" Rồi đấy, tôi đã thực hiện xong lời hứa với hai cậu."

Rimuru lạnh lùng nói.

(Mốt không dám hứa gì nữa.)

Rimuru thở dài.

_" Rimuru, cây quyền trượng này là gì vậy?"

Piolena hỏi.

_" Cô dùng [Giám Định] được chứ, nếu được hãy tự xem đi."

Rimuru thoáng nở nụ cười.

_" À ừ, Bảng Trạng Thái:

- Tên: Quyền Trượng Tinh Linh.

+ HP: 8500.

+ MP: 11000.

- Kỹ năng cá nhân:

+ Tự động hồi phục: cấp B -.

+ Tăng cường mana: lv 3.

- Độ dẫn ma thuật: cấp C.

- Cấp độ: Cao Cấp.*

_" Cậu tặng tôi một thứ như vậy sao?"

Piolena lo lắng.

_" Cô nhận đi, coi như lời hứa của tôi."

Rimuru thở dài vui vẻ.

_" Thật sao."

Piolena vui mừng.

(Tốn hết 50 đồng vàng của tôi đấy, ông lùn kia nhất quyết không chịu giảm giá nữa chứ.)

Rimuru thở dài.

Ba ngày trôi qua cuối cùng cũng đến ngày đi nhận dinh thự.

_" Đây là dinh thự của chúng ta sao?"

Renta bất ngờ.

_" Đẹp thật."

Piolena mắt lấp lánh.

_" Vào thôi."

Rimuru mở cổng ra và cả ba cùng bước vào.

_" Xin chào các cô cậu."

Một nhóm người đứng trước cửa ra vào cúi chào nhóm Rimuru.

_" Mấy người là ai vậy?"

Rimuru hỏi.

_" Chúng tôi từ nay sẽ phục vụ các cô cậu."

Một ông lão lên tiếng.

_" Chúng tôi cũng thế."

Nhóm người phía sau cũng lên tiếng.

_" Có bao nhiêu người vậy?"

Rimuru tiếp tục hỏi.

_" Vâng, tổng cộng có 10 người bao gồm 1 quản gia là tôi, 1 đầu bếp, 2 người làm vườn, 1 người canh gác và 5 người lo công việc nhà."

Ông lão lên tiếng.

_" Tôi là Vintarea Cospio, xin phép từ nay phục vụ các cô cậu."

Cospio cúi đầu chào.

_" Được rồi, mọi người cố gắng nhé và giờ vào xem bên trong thôi."

Rimuru đi vào.

_" Xin chào, có gì nấu ăn ngon ngon chút."

Renta bàn chuyện nấu ăn với người đầu bếp.

_" Hai người cố gắng chăm sóc cho khu vườn thật đẹp nhé."

Piolena thì bàn chuyện phong cảnh quanh nhà với hai người làm vườn.

(Nhưng buồn một chút khi phải xa với những người kia.)

Rimuru nhớ lại chuyện lúc sáng.

_" Các cậu phải đi rồi à?"

Maria buồn bã.

_" Chúng tôi xin lỗi vì đã không nói sớm." Rimuru.

_" Nói sớm một chút là tôi có thể chuẩn bị một bữa ăn ngon ăn tiễn các cậu đi rồi."

Maria tiếc nuối.

_" Tiếc quá đi."

Renta thất vọng khi nghe Maria nói.

_" Hai người bọn ngươi đi thì ai sẽ thưởng thức món ăn do ta nấu nữa đây?" Drimater.

_" Chúng tôi chỉ chuyển ra ngoại ô vương quốc chứ có đi luôn đâu."

Renta phản lại lời của Drimater.

_" Tên nhóc này."

Drimater thì ôm chặt cổ Renta khiến Renta xanh mặt.

(Ông không thả cậu ta ra, chắc cậu ta đi luôn đấy.)

Rimuru bó tay.

_" Hai anh nhớ quay trở lại đấy, em sẽ nhớ các anh lắm."

Sanria ôm chân Rimuru.

_" Bọn anh hứa mà."

Rimuru ngồi xuống và xoa đầu Sanria.

_" Tạm biệt hai ngươi/hai cậu/hai anh."

Drimater, Maria và Sanria chào tạm biệt.

_" Tạm biệt ba người."

Rimuru và Renta.

Trở lại chuyện cũ.

_" Tôi lấy căn phòng này."

Renta chạy đi chạy lại chỉ để chọn căn phòng đẹp nhất ở tầng một.

_" Tùy cậu thôi."

_" Tôi lấy phòng này."

Piolena chọn căn phòng ở tầng trệt.

_" Tôi thì căn phòng trên này."

Rimuru chọn căn phòng trên tầng cao nhất.

_" Tôi đến thư viện đây."

Rimuru đi hướng đến thư viện ở tầng hai.

Quay lại ba ngày trước, khi Rimuru vẫn đang bàn vấn đề mua dinh thự với Manel.

_" Quên mất, thư viện của dinh thự đấy chúng tôi không biết vì lý do gì mà không thể mở ra được, dùng ma thuật để phá thì những người thi triển bị thương ngay sau đó."

Manel kể lại sự cố.

_" Vậy sao, tôi thấy hấp dẫn rồi đấy."

Rimuru nở nụ cười hứng thú.

_" Vậy xin hãy cẩn thận."

Manel đưa ra lời cảnh báo.

Hiện tại Rimuru đang đứng trước cánh cửa dẫn vào thư viện.

_" Đây là thư viện à?"

Rimuru đứng trước cửa phòng ghi chữ thế giới này và nó nghĩa là thư viện.

_" Đúng là không mở ra được."

Rimuru mở cánh cửa nhưng không được.

_" Có một ma thuật được thi triển trên cánh cửa sao?"

Rimuru cảm nhận thấy một năng lượng tỏa ra.

<Theo như tôi phân tích, trên cánh cửa này đang tồn tại đến hai Thuật Thức Cổ Đại.>

Ciel đưa ra lời giải đáp.

(Thuật Thức Cổ Đại sao?) Rimuru.

<Thuật Thức được thi triển bằng cách viết những chữ cái Rune trên một vòng tròn phép, số lượng chữ Rune càng nhiều, càng phức tạp thì Thuật Thức càng mạnh, thuộc tính Thuật Thức thay đổi dựa vào thuộc tính của chữ Rune được viết.>

Ciel nói khiến Rimuru hứng thú.

<Thuật Thức Cổ Đại là một Thuật Thức sử dụng chữ Rune Cổ, một Thuật Thức Cổ Đại mạnh nhất có thể can thiệp vào Thời Gian và Không Gian.>

Ciel nói tới đây khiến Rimuru khó hiểu.

_" Nãy cô đề cập là trên cánh cửa này đang tồn tại đến hai Thuật Thức Cổ Đại sao?"

Rimuru dần dần chuyển sang ngạc nhiên.

<Thuật Thức Cổ Đại thứ nhất là: [Phản Ma Thuật] và Thuật Thức Cổ Đại trấn giữ bên dưới là [Kết Giới Vĩnh Hằng].>

Ciel chỉ ra tên toàn bộ Thuật Thức đang nằm trên cửa.

_" Tôi không biết cách để phá một Thuật Thức nói chi đến Thuật Thức Cổ Đại."

Rimuru thở dài.

_" Nhưng bên trong là thứ gì mà phải dùng đến cả hai Thuật Thức Cổ Đại thế nhỉ?"

Rimuru tò mò.

<Theo tôi tồn tại một thứ gì đó có thể thay đổi toàn bộ lịch sử thế giới hay có thể hủy diệt thế giới này.>

Ciel nói với tông giọng hù dọa.

_" Chắc không phải như cô nói đâu?"

Rimuru cạn lời.

_" Bây giờ làm sao để vào đây?"

Rimuru lại tiếp tục suy nghĩ.

_" Nuốt nó bằng Ultimate Skill: Hư Không Chi Thần Azathoth được chứ?"

Rimuru đưa ra lời giải.

<Không cần phải làm như vậy, ngài chỉ cần chuyền chút ít ma tố của mình vào thì sẽ giải phong ấn được.>

Ciel đưa ra giải pháp tốt nhất.

_" Như vậy cũng được sao."

Rimuru đưa cánh tay lại gần cánh cửa.

Từ tay Rimuru xuất hiện một làn khói đen, nó nhanh chóng bị cánh cửa hấp thụ và tiếp sau đó một tiếng kêu như tiếng thủy tinh vỡ xảy ra.

Một vòng tròn màu đầy những chữ Rune Cổ hiện ra và nó liền xoay vòng sau đó liền biến thành những hạt ánh sáng.

_" Phá dễ dàng như thế sao?"

Rimuru tròn mắt ngạc nhiên.

_" Vào thôi."

Rimuru mở cửa bước vào.

_" Trong này tối quá."

Rimuru định bật kỹ năng [Cảm Nhận Vạn Năng] lên nhưng ánh sáng từ những chiếc đèn gắn trên tường dần sáng lên và sau đó cả thư viện sáng lên.

_" Ồ, thiết lập tự động à và nơi này cũng rộng thật."

Rimuru nhìn xung quanh.

Rimuru đi khắp thư viện để xem xét mọi thứ và Rimuru nhìn thấy một thứ giữa phòng.

_" Quả cầu đó là gì vậy?"

Một quả cầu lớn màu xanh được đặt trên một chiếc kệ.

_" Quả cầu trang trí thôi sao."

Rimuru cảm thấy chán nản.

_" Nhưng sao nó lại thu hút mình như thế chứ...mà thôi kệ đi."

Rimuru quyết định không quan tâm nữa.

Rimuru tiếp tục đi đến cuối thư viện và chẳng có thứ gì thu hút Rimuru.

_" Vậy làm kết giới chi vậy không biết."

Rimuru hét lớn.

_" Khoan đã, có thứ gì đó ẩn sau giá sách này?"

Rimuru cảm nhận một nguồn năng lượng đang tỏ ra từ một quyển sách.

_" Giá sách này."

Rimuru lấy từng cuốn sách ra và cảm nhận.

Khi đến cuốn ở giữa thì... cuốn sách không lấy ra được mà chỉ được kéo ra và bỏ tay ra thì nó liền trở lại chỗ cũ.

Một âm thanh lớn xuất hiện sau đó khiến thư viện rung lắc và giá sách trước mặt Rimuru đang chuyển động.

_" Có chuyện gì sao?"

Rimuru lo lắng.

Giá sách dần tách ra làm hai và không gian khác liền hiện ra khiến Rimuru tò mò.
______________
Còn tiếp.

Mong mọi người đọc truyện vui vẻ.

Ngày 15 tháng 8 năm 2020.

































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net