Chap 4: Miêu thành (Nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Roy tới trường học đã được mấy ngày, tuy biết Jackson ở ban 1 nhưng không hiểu vì lý do gì, Jackson không hề tới trường báo danh.

Người kia là ...

"Jackson!" Roy thấy bóng dáng quen thuộc của Jackson liền hét lên một tiếng.

"Roy? Cậu làm sao lại ở đây?" Jackson nhíu mày.

"Không phải đã nói cùng học cao trung sao? Cậu không đến tìm tớ, thì tớ đến tìm cậu."

"..." Jackson trầm mặc vài giây, lãnh đạm nói: "Đừng tới tìm tớ nữa." Jackson xoay người chuẩn bị đi.

"Vì sao? Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với tớ! Chúng ta là bạn thân cơ mà! Cậu như vậy tớ rất lo lắng!" Roy kéo tay Jackson, to tiếng mà chất vấn.

"Chuyện của tớ và cậu không liên can." Jackson lạnh lùng gạt tay Roy, rảo bước đi nhanh. Để lại Roy một mình trong lòng thương tổn.

"Thỏ con à, tôi khuyên cậu hay là đừng động tới cậu ta!" Âm thanh trầm lặng không biết từ đâu truyền tới.

"Sao lại là anh! Anh còn nghe lén chúng tôi nói chuyện?" Roy nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy Karry ở đâu.

"Là hai cậu quấy rối tôi trước." Karry mệt mỏi ngáp một cái.

Âm thanh từ trên cao, Roy ngẩng đầu, chỉ thấy vài tia sáng xuyên qua tán cây chiếu xuống, ánh sáng và bóng người cũng lờ mờ sau đó, thiếu niên đang ngồi dựa mình trên cành cây to, trên tay cầm một quyển sách.

Karry trên cao nói vọng xuống chỗ Roy: "Cậu không nên tới nơi này."

"Anh lại có ý gì?" Roy không hiểu liền hỏi lại.

"Ở đây thông thường chỉ có ba loại người: thành tích tốt nhưng nhà nghèo, không học vấn không nghề nghiệp nhưng sinh ra đã áo gấm nệm êm, còn có ..." Karry dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Jackson đã rời đi, nói: "... chính là loại như bằng hữu của cậu."

"Cái thứ nhất và thứ hai tôi còn hiểu, còn loại như Jackson là sao chứ ..." Roy cảm thấy hơi rối bời.

"Nơi này không thích hợp cho cậu." Karry không đáp lại cậu hỏi của Roy, chỉ yên lặng nhìn cậu.

"Thế nhưng Jackson là bạn rất thân của tôi, cậu ấy như vậy tôi ..."

"Không trở về được." Karry ngắt lời Roy, nhàn nhạt nói: "Bạn của cậu bị lạc ở Miêu Thành rồi."

"Mê Thành ... là cái gì?"

Karry từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi đi tới cạnh Roy, tay vuốt tóc cậu, cầm cuốn sách chỉ thẳng mặt cậu mà nói: "Cho này."

"《1Q84》? Đây là..." Roy cầm lấy cuốn sách, ngước mắt nhìn Karry, vô cùng nghi hoặc. Karry cười cười, cái gì cũng không nói, xoay người đi.

Hành động của Karry làm rối loạn tâm trí Roy, mặt bất giác hơi hồng lên, nhìn theo bóng lưng Karry xa dần, mãi đến mất hút.

Roy trở lại kí túc xá, mở cuốn sách của Karry, không biết từ trang sách nào rơi ra một phiến lá, Roy lật trang đầu, bắt đầu chăm chú đọc sách.

"Có một thanh niên khoác ba lô trên lưng, một mình đi ngao du sơn thủy. Cậu đi mà không có đích từ trước. Ngồi trên chuyến xe lửa, thấy người địa phương khiến cậu thích thú, liền xuống luôn chỗ ấy. Tìm lấy một nhà trọ, tham quan phố xá, vui thích bao nhiêu thì dừng lại bấy lâu. Đợi cho tận hứng, lại tiếp tục lên tàu hỏa dời đi. Đây là cách cậu đi nghỉ dưỡng.

Ngoài cửa sổ chợt xuất hiện một dòng sông mỹ lệ. Dọc theo dòng sông nhẹ nhàng một sắc núi xanh bất tận, chân núi có thị trấn thành thị nhỏ, tạo cảm giác yên ả lạ thường. Một chiếc cầu đá kéo dài vắt ngang sông. Phong cảnh này khiến cậu như bị mê hoặc. Không biết chừng ở đây còn có cá ăn. Đoàn tàu vừa vào ga, thiếu niên vác ba lô nhảy xuống. Cũng chẳng có hành khách nào xuống chỗ này. Cậu vừa xuống thì xe lừa ngênh ngang rời đi luôn.

Nhà ga chẳng có người kiểm soát. Có lẽ là một ga thanh tĩnh. Thanh niên thong thả bước qua cầu đá, đi tới trấn nhỏ. Trấn nhỏ vô cùng tĩnh lặng, nhìn chẳng thấy một bóng người. Hàng quán đều đóng chặt cửa, phường xã cũng niêm khóa. Duy nhất chỉ có một khách sạn, cũng chẳng có người phục vụ. Cậu ấn chuông điện, nhưng không có ai ra. Xem ra hoàn toàn là không trấn bị bỏ hoang. Nếu không thì mọi người hẳn là trốn đi ngủ trưa rồi. Nhưng mà mới qua giờ ăn điểm tâm sáng, ngủ trưa lúc này hình như có hơi sớm. Có thể vì lý do nào đó, mọi người bỏ trấn này, đã bỏ đi nơi khác. Nói chung ngoài việc đợi sáng sớm mai thì sẽ không có xe lửa qua đây nữa, cậu chỉ còn cách qua đêm tại nơi này. Cậu chẳng có mục đích, cứ thong thả tản bộ tiêu thời gian.

Nhưng mà ở đây đích thị là một tòa Miêu Thành. Hoàng hôn vừa xuống thì rất nhiều mèo liên qua cầu đá vào trấn. Đủ hoa văn, đủ chủng loại. So với mèo bình thường thì lớn hơn hẳn, những vẫn có mèo con. Cậu thanh niên nhìn thấy cảnh này, trong lòng kinh ngạc, vội vã chạy đến gác chuông trung ương của trấn trốn đi. Mèo con dường như đã quen viêc, hoặc là tháo miếng niêm môn, hoặc là ngồi trên bàn công tác đếm tiền, bắt đầu đều tự làm việc. Một lúc lâu sau, càng nhiều mèo chạy qua cầu đá đi vào trấn. Có mèo đi vào cửa hàng mua sắm, đi vào cơ sở làm việc của trấn lấy giấy tờ, còn dùng cơm ở khách sạn. Chúng tới quán ăn uống bia, còn ngêu ngao hát miêu ca. Có đứa đàn piano, cả đám cùng nhau nhảy múa. Loài mèo vào ban đêm mắt nhìn rất tốt, chẳng cần chiếu sáng. Bất quá bây giờ đang là đêm, trăng rằm bao phủ toàn trấn, thanh niên ở trên gác cao nhìn rõ ... hình ảnh thu gọn trong đáy mắt. Tới khi sắp hừng đông, mèo con liền đóng cửa khách điếm, kết thúc phần việc của mình, thành quần kết đội lũ lượt đi qua cầu đá, cả trấn quay lại vẻ hoang vu như trước.

Trời đã sáng, mèo trong trấn đều đi cả, trấn nhỏ lại như cảnh không người lúc trước, thanh niên trèo xuống gác chuông, đi vào khách sạn, reo mình xuống chiếc người dưới đất nghỉ ngơi. Bụng hơi đói, liền tìm phòng bếp lấy bánh mì cũng cá còn sót lại ăn. Đợi đến lúc mặt trời dần xuống núi, cậu lại bò lên gác chuông để trốn, thức trắng quan sát hành động của lũ mèo, thẳng đến hừng đông. Trước kia xe lửa chưa qua giữa trưa hay chạng vạng, đã có mặt ở đầu sân ga. Ngồi cả buổi sáng trên xe, hớn hở đi về phía trước du lịch; mà cuối buổi rồi vòng vo cuối cùng lại đến chỗ này. Chẳng có hành khách nào xuống ga này, cũng không có ai từ ga này lên xe. Nhưng xe lửa rất quy củ dừng đúng tại trạm, một phút sau lại tiếp tục xuất phát. Chỉ cần có thể, cậu sẽ toàn tâm ngồi trên xe lửa, bước vào Miêu Thành này nghĩ thôi cũng thấy run rẩy đáng sợ. Nhưng cậu đã không làm vậy. Năm nào đó, lòng tràn đầy hiếu kỳ, lại giàu có ... Ham muốn cùng tinh thần mạo hiểm. Cậu còn muốn nhìn ngắm nhiều nơi chứ không chỉ ở cái Miêu Thành kì dị này. Từ khi nào, và tại sao, ở đây lại biến thành Miêu Thành. Nơi này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Những con mèo này ở đây làm cái gì? Nếu như có khả năng, cậu muốn tìm hiểu rõ những chuyện ... này. Đã dừng xem xét qua nhiều cảnh bên ngoài, sợ rằng ở đây trừ cậu thì chẳng còn ai cả."

Tràn đầy lòng hiếu kì của người thanh niên trẻ tuổi sao?

Gió đêm thổi qua khung cửa sổ, cảm giác mát mẻ ấy không hiểu sao lại có chút run rẩy, buổi đêm thế này, biết đâu tại một lúc nào đó hay một nơi nào đó, cũng xảy ra tình tiết hệt như câu chuyện?

_Hết chương thứ tư - nhất_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC