Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng nói vọng lên:

-Nhã Phương , con xuống đây mẹ bảo-tiếng mẹ nó vọng lên.

"Dạ, mẹ đợi con một chút" tiếng nó vang lên trong trẻo, kèm theo là tiếng bước chân và tiếng đóng mở cửa. Một lúc sau :

-Mẹ gọi con có chuyện gì không?- Nó hỏi.

-Có chuyện chứ con ngồi xuống nghe bố mẹ nói này-mẹ nó nói.

-Dạ-nó ngồi xuống ghế.

-Con nghe bố nói này, con chuẩn bị quần áo đi rồi ngày mai gia đình chuyển sang Bắc Kinh sống-tiếng bố nó nói vang lên rõ ràng làm nó bất ngờ.

-Nhưng chúng ta đang sống rất tốt ở đây sao lại phải chuyển đi-nó cố hỏi.

-Bố con mới lập công ty ở bên đó nên chúng ta chuyển sang đó để dễ dàng quản lý hơn thôi con lên phòng đi ngủ đi ngày mai ta phải đi sớm-mẹ nó nói chen vào.

-Dạ-nó nghe lời mẹ nó rồi lủi thủi đi lên phòng. Nó ko muốn nhưng vì bố mẹ nó nên nó phải đi. Từ nhỏ nó đã được bố mẹ cưng chiều hết mực vì bố mẹ nó chỉ có nó mà thôi. Nó rất buồn vì công việc của bố mẹ nó mà nó phải chuyển nhà khá thường xuyên và mỗi khi chuyển nhà nó lại phải tạm biệt những người bạn mới quen của nó nên nó rất buồn, mà lần này nó còn ko có thời gian để tạm biệt bạn nó nữa nên nó càng buồn hơn. Nó về phòng rồi nằm gục lên giường mà ngủ lúc nào ko biết. Sáng hôm sau, mặt trời vừa mới mọc chưa được bao lâu mẹ nó đã lên phòng nó gọi:

-Nhã, dậy đi con trời sáng rồi, con xuống dưới nhà ăn sáng rồi dọn đồ 9h 30 chúng ta sẽ bay.

-Con ko muốn ăn đâu-nó nằm trên giường nói vọng ra.

-Vậy thôi, con dọn đồ đạc đi rồi xuống ăn cũng được-mẹ nó biết nó buồn nên ko nói thêm nữa mà về phòng.

Nó ngó xem đồng hồ rồi nằm nướng thêm 10 phút nữa rồi mới dọn đồ đạc vào vali rồi kéo xuống phòng khách ngồi ăn sáng. Ăn xong nó ngồi nghịch điện thoại được 30 phút rồi mẹ nó gọi đi. Trên đường đến sân mẹ nó an ủi nó mãi mãi mà nó ko nghe mà nó chỉ cắm vào chiếc điện thoại thôi. Đến sân bay, nó vừa ra khỏi xe mọi ánh mắt đã đổ về nó vì nó quá xinh. Nó diện cái quần trắng, áo cộc trắng và chiếc áo khoác đen bên ngoài cùng với đôi giày trắng và mái tóc nâu thả nên trông nó rất xinh. Mẹ nó và bố nó đi làm thủ tục lên máy bay nên nó lại lôi điện thoại xem tin tức mới, vừa mở lên nó đã nhận được tin mới là nhóm TFBOYS sẽ kết thúc chuyến lưu diễn tại VIỆT NAM tại sân bay TÂN SƠN NHẤT. Vừa xem tin nó vừa nghĩ:" mình đang ở sân bay TÂN SƠN NHẤT có gì đâu chắc là tin gà, tin vịt gì đây" vừa nghĩ đến đoạn này mẹ nó đến bên cạnh nó và nói:

-Giao, con cầm lấy vé rồi tý nữa xem ghế mình ngồi ở đâu rồi đến đó mà ngồi, hình như con ko ngồi cùng toa với bố mẹ hay sao ý? thế có sao ko con?

-Dạ ko sao đâu ạ-nó trả lời một cách buồn chán. Một lúc sau đã đến giờ bay, nó lên máy bay tìm ghế ngồi rồi cuối cùng nó cũng tìm được. Hóa ra chỗ nó ngồi là gần cửa sổ, nó ngồi được một lúc thì có ba chàng trai trạc tuổi nó tiến lại ngồi gần nó. Ba Người họ vừa ngồi thì có một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người con trai ngồi bên cạnh nó.Nó ko quan tâm nữa mà đeo tai nghe nhạc vào nghe nhạc, sau khi máy bay cất cánh được bao lâu thì nó ngủ rồi -------sau 2 tiếng-------------

-MÁY BAY TỪ VIỆT NAM ĐẾN BẮC KINH CHUẨN BỊ HẠ CÁNH MONG QUÝ KHÁCH ỔN ĐỊNH VỊ TRÍ- âm thanh quen thuộc khi máy bay hạ cánh vang lên làm nó thức tỉnh sau giấc ngủ ngon.  Sau khi máy bay hạ cánh thì nó ra khỏi máy bay trong một biển người ko quen biết. Vừa đi nó vừa cầu mong thoát khỏi biển người này sớm để gặp bố mẹ nó, bỗng nhiên có ai đó đụng trúng vào nó làm nó ngã ra và nó được một bàn tay con gái mềm mại kéo nó đứng lên và nói:

-Cô có sao ko?-tiếng người con gái đó vang lên.

-Cảm ơn tôi ko sao đâu-nó nói.

-Ko cần cảm ơn tôi đâu người chị đáng kính của tôi ạ-giọng nói ám ảnh đó vang lên làm nó giật mình ngước đầu lên thì người con gái đó đi mất thay vào đó là khuôn mắt của bố mẹ nó tiến lại gần.

-phù, may quá, bố mẹ tìm được con rồi-mẹ nó thở hổn hiển trông khá mệt.

-Vâng thôi mình đi về nhà mới thôi- nó nói và thầm nghĩ " có thật là em ko, người em tội nghiệp của chị hay là do chị ảo tưởng" nó buồn bã cất bước đi cùng bố mẹ ra xe mà trong lòng vẫn canh cánh dòng suy nghĩ đó trong đầu. Cách đó ko xa là một người con gái có ánh mắt sâu thẳm và nụ cười đầy bí hiểm trên môi nhìn về phía nó mà nói:

-Sau 5 năm mà chị vẫn ko thay đổi gì mấy nhỉ. Hôm nay là lần đầu tiên em gặp chị sau 5 năm đó và chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều hơn nữa đấy người chị mà em yêu quý thầm mong ạ-người con gái đó nói xong ngoảnh đi và ko quên để lại nụ cười trên môi.

Vậy người con gái đó là ai. Là thiên thần hay ác quỷ mong mọi người đón xem và các tập chuyện sau.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC