TGTT 1023-10226

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
điên cuồng, đã gây thương tích cho không ít tộc nhân...

Vu Thần điềm nhiên đáp:

- Truyền lệnh không để ý đến bọn chúng, đó chính là quỷ kế của Trừ Ma liên minh, muốn mượn đao giết người.

Hách Triết nói tiếp:

- Cao thủ trong tộc hiện nay đã phát động phản kích, tin tưởng không lâu có thể trục xuất bọn chúng.

Vu Thần lại nói:

- Đuổi đi thì được nhưng không được truy kích, hiểu chưa?

Hách Triết đáp:

- Dạ rõ, thuộc hạ sẽ đi truyền lệnh.

Nói rồi liền xoay người bỏ đi.

Nhìn về ngọn núi xa xa, Vu Thần tự nói: "Giỏi cho Trần Ngọc Loan muốn lợi dụng bổn thần, ngươi vẫn còn non một chút. Hiện tại, Yêu Hoàng đang đi tìm Thiên Sát, hai người bọn chúng gặp nhau tất xảy ra một trận ác chiến, đến lúc đó, ha ha ha ..."

Tiếng cười âm hiểm theo gió lan ra xa ngập tràn trong núi.

Nửa giờ sau, Hách Triết đột nhiên trở về, sắc mặt hơi khó coi.

Vu Thần nhìn thấy, cau mày hỏi:

- Gặp chuyện bất ngờ chăng?

Hách Triết đáp:

- Bẩm chủ nhân, thuộc hạ phái Huyết Vệ đi truyền lệnh, giữa đường gặp địch đã hy sinh rồi.

Vu Thần ánh mắt lạnh lẽo, hơi giận dữ nói:

- Đối phương là ai?

Hách Triết đáp:

- Thuộc hạ đã phái Âm Vệ đi tìm hiểu, sẽ nhanh chóng có được tin tức.

Vu Thần hừ lạnh một tiếng, hai mắt lấp lánh ánh sáng âm u, đang âm thầm tính toán.

Giây lát, ánh mắt Vu Thần biến hẳn, lên tiếng mắng:

- Lục Vân đáng ghét, không ngờ hắn lại nhúng tay vào.

Hách Triết cả kinh hỏi lại:

- Chủ nhân, làm sao vậy?

Vu Thần giọng hận thù đáp:

- Lục Vân đã quay về nhân gian, hơn nữa còn nhúng tay vào chuyện của Trừ Ma liên minh, khiến ta tính không được chỗ mấu chốt bên trong. Bây giờ chỉ còn cách chờ Âm Vệ báo lại mà thôi.

Hách Triết không hiểu lên tiếng:

- Sức mạnh của chủ nhân có thể thông hiểu vạn sự của thiên hạ, sao gặp phải Lục Vân lại bị quấy nhiễu như vậy?

Vu Thần đáp:

- Bởi vì Lục Vân chính là kẻ nghịch thiên, bất cứ chuyện gì có hắn đều đầy biến số, căn bản không cách gì dự liệu được.

Hách Triết sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ ngậm miệng không nói.

Thời gian trôi qua vội vã. Nửa giờ sau, Âm Vệ cuối cùng xuất hiện.

- Bẩm chủ nhân, giết chết Huyết Vệ chính là cao thủ Hư Vô Giới Thiên, đối phương có ba người, đứng đầu có tên là Lăng Thiên, lúc này đang chạy về phía này.

Nghe vậy, Vu Thần vẻ mặt âm lạnh, gằn giọng nói:

- Té ra là hắn, đến thật tốt, ta đang chuẩn bị tìm hắn tính sổ.

Hách Triết đáp:

- Chủ nhân bớt giận, thuộc hạ thấy sự xuất hiện của Lăng Thiên hơi đột nhiên.

Vu Thần tròng mắt xoay tròn, cau mày nói:

- Chuyện này đúng là cổ quái, hẳn có quan hệ với Lục Vân, để ta cẩn thận tính toán lại.

Nói rồi hai mắt hơi khép, toàn thân ánh âm u lấp lánh như điện. Hách Triết và Âm Vệ yên lặng không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhanh, Vu Thần mở to hai mắt, quát lên giận dữ:

- Lục Vân ghê gớm, hắn nhúng tay vào khiến quỷ kế của Trừ Ma liên minh trở thành hiện thực.

Hách Triết thất kinh, hỏi lại:

- Ý chủ nhân cho là cao thủ tộc chúng ta đã trúng phải quỷ kế của bọn chúng, bị chính Trừ Ma liên minh lợi dụng rồi?

Vu Thần hận thù đáp:

- Không sai, Lục Vân dẫn Lăng Thiên đến chính là để kiềm chế ta, như vậy bọn chúng hẳn có thể đạo diễn một màn mượn đao giết người thật dễ dàng.

Hách Triết vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói:

- Bây giờ còn kịp cứu vãn chăng?

Vu Thần lắc đầu:

- Bây giờ cứu lại đã quá trễ rồi. Được, món nợ này hãy nhớ trước đã, chúng ta còn phải tính toán món nợ cũ với Lăng Thiên trước.

Nói rồi cho Âm Vệ lui ra, dặn dò bọn chúng đi trước dụ địch, để Hách Triết ở lại cùng nhau chờ đợi.

Đứng dậy, Lăng Thiên liếc cảnh tượng bốn phía, sau đó đưa mắt nhìn về xa xa. Bên cạnh, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ còn đang trị thương, tình hình hai người đều có phần không tốt.

Chuyến du hành đến Hải vực lần này, toàn quân ngoại trừ tổn thất nặng nề, người còn sống cũng luân phiên giao chiến, nguyên khí bị thương nặng, hao tổn không nhỏ.

Ngày hôm qua, ba người Lăng Thiên và Diệp Tâm Nghi chia tay, liền tìm một nơi yên tĩnh để trị thương. Bây giờ đã qua một ngày một đêm, Lăng Thiên cơ bản đã khôi phục, chỉ còn hai người Bạch Quang tu vi hơi yếu, còn phải tiếp tục trị thương.

Chân trời vầng mây theo gió phiêu lãng, tựa như chuyện trần ai xa xưa đang xao động trước mắt, khiến Lăng Thiên không khỏi cảm thấy hơi hơi thương cảm.

Cả đời ông, từ lúc gặp được Ngũ Thải đại bàng, đã vô cùng thuận lợi, có thể nói mọi chuyện như ý.

Ai ngờ nhiều năm sau quay lại nhân gian, tình hình lại trở thành như vậy.

Tiếng thở dài quanh quẩn mãi trong lòng. Cảm xúc vô tận ẩn tận trong lòng, nhưng ông lại không thể biểu lộ ra.

Bởi vì ông chính là Lăng Thiên, chính là trưởng lão của Hư Vô Giới Thiên.

Rất lâu sau, Lăng Thiên mới quay người ngóng lại, chỉ thấy Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ đã tỉnh lại, đang cùng nhau nhìn ông.

Bật cười điềm nhiên, Lăng Thiên vẫn duy trì vẻ tự tin và uy nghiêm vốn có, mở lời:

- Đi thôi, phải quay lại Hư Vô giới phục mệnh.

Đứng lên, Bạch Quang hỏi:

- Trưởng lão, nếu như quay về sợ là không trả lời được cho sự giao phó của tôn chủ.

Huyền Đan vũ sĩ cũng nói:

- Hộ pháp nói có lý, chúng ta chi bằng đi tìm Kiếm Vô Trần trước, thu thập hắn sau đó mới quay về Hư Vô Giới Thiên, như vậy có gì đó tốt một chút nói ra được.

Lăng Thiên chần chừ một lúc, gật đầu đáp:

- Lo lắng các vị cũng có lý, chúng ta trước hết hãy thu thập đi tên nghiệt súc kia, sau đó mới quay về.

Nói rồi xoay lại dẫn hai người rời đi.

Trên đường, ba người vì tìm kiếm tung tích của Kiếm Vô Trần nên có ý hạ thấp cao độ để tiện tra ra những động tĩnh trên mặt đất.

Như vậy, ba người bay không đến nửa giờ liền đến trên không trung một vùng rừng rậm, phát hiện có một luồng khí tức kỳ quái.

Dừng lại, Lăng Thiên chăm chú nhìn xuống vùng núi dưới chân, nhỏ giọng nói:

- Khí tức này rất kỳ quái, mà lại không hề kém sút, các vị có thấy quen thuộc không?

Bạch Quang lên tiếng:

- Ta có chút ấn tượng, nhưng nhất thời nhớ không rõ được.

Huyền Đan vũ sĩ cũng nói:

- Người này tu vi không thường, đã vào cảnh giới Quy Tiên nhưng lại hoàn toàn không phải là Kiếm Vô Trần, chúng ta dường như không cần phải đến đó ... ồ ... hắn bỏ chạy rồi, tốc độ rất nhanh, dường như phát hiện được hành tung của chúng ta, rõ ràng rất kích động.

Bạch Quang nói:

- Người này vừa thấy chúng ta đã chạy, tất nhiên có nguyên nhân nào đó, hay là đuổi theo xem sao, nói không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ.

Lăng Thiên cau đôi mày, tâm thần không an trả lời:

- Ta có cảm giác bất an, dường như có nguy hiểm.

Huyền Đan vũ sĩ nghe vậy khuyên giải:

- Nếu như vậy, chúng ta không kể đến người này, tiếp tục đi tìm Kiếm Vô Trần.

Lăng Thiên thở dài nhè nhẹ đáp:

- Người tu đạo đến cảnh giới như chúng ta, một khi trong lòng có điềm báo mới né tránh đã quá trễ rồi. Đi thôi, hay đi xem người kia là ai, vì sao muốn chạy.

Huyền Đan vũ sĩ nghe vậy, cũng không tiện nhiều lời, đi theo Lăng Thiên và Bạch Quang đuổi theo luồng khí tức thần bí kia.

Trên đường đi về phía Tây, ba người Lăng Thiên truy đến trên trăm dặm cũng không ngăn được người kia. Điều này khiến ba người đều rất kinh ngạc.

Bạch Quang nói:

- Trưởng lão, chúng ta cứ ở trên không trung như vậy truy đuổi không phải là biện pháp, ta thấy hay kết hợp trên dưới, trưởng lão ở trên không trung quan sát, ta và Huyền Đan vũ sĩ hạ xuống bao quát.

Lăng Thiên đáp:

- Cũng được, hai vị cẩn thận hơn nữa.

Nói rồi phân công hợp tác triển khai vây bủa trên không và dưới đất.

Trong rừng, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ tách ra hai bên, ý thức chăm chú vào luồng khí tức ở phía trước, thi triển thuật ngự khí lăng không, bay lượn giữa núi rừng, từng bước từng bước tiến đến gần đối phương.

Phía trước, một bóng xám nhanh chóng bỏ chạy, thỉnh thoảng quay đầu thăm dò, hành động rất cẩn thận nhưng lại không nhìn rõ được hình dạng thế nào.

Lúc này, hai người Bạch Quang dần dần tiến gần, bóng xám đó dường như cảm nhận được nguy hiểm, miệng kêu nhỏ một tiếng, cả thân thể chớp mắt hóa thành ánh sáng, loáng lên liền biến mất.

Thấy vậy, Bạch Quang vẻ mặt kinh khiếp, truyền âm cho Huyền Đan vũ sĩ:

- Người này pháp thuật tinh thông, không phải hạng đơn giản, ông có biện pháp ứng phó thế nào?

Huyền Đan vũ sĩ đáp:

- Hắn vừa rồi mới thi triển pháp quyết tương tự như Thuấn Gian Chuyển Di, nhưng lại hơi khác một chút, ta trong nhất thời không cách nào phán đoán chuẩn xác được. Bất quá hành tung của hắn ta đã truy được rồi, bây giờ đang tiến về phía Tây ngoài mười dặm.

Nói rồi toàn thân ánh xanh lóe lên, thân thể hóa thành một điểm sáng biến mất ở phía xa xa.

Ngoài mười dặm, bóng xám lóe lên, người đang bỏ chạy kia chớp mắt đã hóa thành một điểm sáng bắn vào trong một cây đại thụ, núp ở dưới một phiến lá xanh.

Giây lát sau, ánh sáng xanh trắng lóe lên, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt quét khắp bốn phía, nhưng không hề phát hiện được tung tích của bóng xám.

Huyền Đan vũ sĩ thôi tìm, nhỏ giọng nói:

- Người đó hẳn phải ẩn núp ở quanh đây, chúng ta tìm cẩn thận.

Bạch Quang vâng một tiếng, đang chuẩn bị bắt tay tìm kiếm, lại nghe Lăng Thiên trên không truyền âm xuống:

- Chú ý, có một luồng khí tức tà ác đang tiến đến rất nhanh.

Nghe vậy, Bạch Quang trong lòng lóe lên ý nghĩ, trong não lập tức xuất hiện hình bóng một thanh niên dân tộc, lúc này đang từ ngoài ba dặm bay về phía này.

Lắc mình đến bên Huyền Đan vũ sĩ, Bạch Quang lặng lẽ đánh mắt cho ông, hai người tung mình bắn lên ẩn vào những nhánh cây rậm rạp.

Giây lát, một thanh niên bay đến rất nhanh, khi đến gần đột nhiên dừng lại, ánh mắt quét qua bốn phía, mở miệng nói tiếng Hán ngọng nghịu:

- Người nào, ra mặt đi.

Hai người Bạch Quang ẩn mình hơi kinh ngạc, ai nấy hạ xuống mặt đất, ngăn trước mặt người thanh niên, Bạch Quang mở miệng hỏi trước:

- Ngươi là ai?

Người thanh niên ánh mắt hơi nhíu lại, ngọng nghịu nói:

- Các ngươi lại là ai?

Huyền Đan vũ sĩ hừ giọng nói:

- Xem cả người ngươi đầy tà khí, trang phục cổ quái, ngươi có phải đến từ Nam Cương không?

Người thanh niên ngầm kinh hãi, hai tay thủ thế quát lên:

- Không sai, ta chính là Huyết Vệ, một trong Tứ Vệ dưới quyền của Vu Thần, các ngươi là ai, xưng tên ra đi.

Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ sửng sờ, đưa mắt cho nhau, đồng thời nhìn lên bầu trời.

Giữa không trung, Lăng Thiên chầm chậm hạ xuống, ánh mắt nhìn qua Huyết Vệ, lạnh lùng lên tiếng:

- Loại tà ác, thấy phải tiêu diệt.

Huyết Vệ giận dữ quát lên một tiếng, hai tay múa loạn giữa không trung, toàn thân ánh máu mờ hiện hóa thành ngàn vạn tơ máu phóng thẳng về ba người.

Thấy vậy, Huyền Đan vũ sĩ cười lạnh nói:

- Chút tài mọn cũng dám khoe ra, xem ta phá Vu thuật của ngươi thế nào.

Còn đang nói thân thể đã xoay tròn tại chỗ, hai tay múa lên nhanh chóng, vô số làn sáng màu xanh như kiếm bắn ra, hình thành một lưới kiếm dày đặc đón lấy tơ máu của Huyết Vệ.

Thấy vậy, Huyết Vệ gầm lên giận dữ, toàn thân ánh máu rực rỡ, cả thân hình hóa thành một con tằm máu dài cả trượng với hình dạng ma quái kinh khiếp phóng thẳng về phía Huyền Đan vũ sĩ.

Bạch Quang thấy vậy, quát lạnh:

- Nghiệt chướng, ngươi dám!

Nói rồi hai tay bắt chéo, lòng bàn tay ánh trắng lóe lên hóa thành một luồng chớp điện hung hăng đánh thẳng vào con tằm máu kia.

Khi đó, con tằm máu đang giao tranh với Huyền Đan vũ sĩ, giữa hai bên lấp lóe ánh xanh đỏ không ngừng, khí chính tà hòa tan lẫn nhau.

Khi tia chớp Bạch Quang phát ra đánh trúng, con tằm máu gào lên thảm thiết, lập tức tan nát, trong cơ thể bắn ra vài ngàn con tằm máu nho nhỏ phân tán ra bốn bề tám hướng.

Những con tằm máu nhỏ bé này thân hình không lớn, nhưng sức công phá rất mạnh, lại thêm tà khí huyết sát rất nặng, lập tức phá được phòng ngự kết giới của Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ, trực tiếp xâm hại thân thể hai người như một làn kiếm.

Vì vậy, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ trong lòng chấn động, người nào cũng biết độc trùng lợi hại, vội vàng bỏ hết tạp niệm, toàn lực trục xuất tằm máu trên bề mặt, bất chấp tất cả những việc khác.

Thấy cảnh này, Lăng Thiên vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, tay phải giơ cao giữa trời, lòng bàn tay ánh ngũ sắc hiện lên, chân nguyên mạnh mẽ ngưng tụ thành một thanh thần kiếm ngũ sắc, vừa phình to lên, vừa tự động xoay tròn, phát ra ngàn vạn làn kiếm chém rụng những con tằm máu bốn bề.

Thời khắc đó, chỉ thấy làn kiếm ngũ sắc như mây trôi, bao phủ cả phương viên trăm trượng hệt như một kết giới kín bưng, kéo dài trong giây lát mãi đến khi không còn một con tằm máu nào, lúc đó Lăng Thiên mới thu tay lại.

Lúc này, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ đã xua đuổi hết những con tằm máu trên thân thể.

Hai người thần sắc nặng nề, trầm ngâm nhìn Lăng Thiên, không ai nói câu nào hết.

Hơi hơi lắc đầu, Lăng Thiên lên tiếng:

- Vu thuật của Nam Cương kỳ tuyệt thiên hạ, không chút sút kém so với trong truyền thuyết. Trước đây, ta đã từng giao chiến với Vu Thần, Vu thuật của hắn lợi hại, quả thực khiến người ta không chống đỡ nổi.

Bạch Quang khổ sở lên tiếng:

- Chúng ta truy đuổi cả nửa ngày, người không đuổi kịp, ngược lại còn gặp phải Huyết Vệ của Vu Thần, cảm giác như đang bị lừa.

Huyền Đan vũ sĩ tiếp lời:

- Huyết Vệ ở đây, Vu Thần kia rất có khả năng ở lân cận, chúng ta hiện nay phải làm như thế nào đây?

Lăng Thiên trầm ngâm giây lát, cất tiếng:

- Định mệnh muốn tránh cũng không được, hay là chúng ta tùy duyên thôi, điềm nhiên đối mặt với tất cả. Bây giờ, người kia ẩn thân không ra, chúng ta trước hết tìm chỗ hắn ẩn thân rồi mới nói những chuyện khác.

Bạch Quang hai người nghe vậy gật đầu, cùng nhau bắt đầu công cuộc truy tìm.

Trong rừng cây, ánh sáng hai màu xanh trắng như sóng biển nhấp nhô, từng lớp nối tiếp từng lớp, bắt đầu triển khai truy tìm trên mặt đất.

Nhưng có điều bất ngờ với Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ, hai người truy tìm từng phân từng tấc, lan ra khắp phương viên vài dặm, không ngờ lại không có được chút tung tích của bóng xám trước đó.

Ngưng việc tìm kiếm, Bạch Quang lên tiếng:

- Trưởng lão, không thấy được người đó.

Lăng Thiên điềm nhiên trả lời:

- Hắn đang ở đây, hơn nữa không xa chúng ta, nhưng các vị đã sơ ý ...

Chữ "rồi" còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy bên dưới một lá cây có ánh sáng nhàn lóe lên, sau đó một luồng khí tức yếu ớt bắn thẳng lên không trung.

- Chạy đi đâu?

Trong tiếng quát lớn, Huyền Đan vũ sĩ truy sát theo sau.

Bạch Quang không hề động đậy, ông chỉ nhìn Lăng Thiên, không hiểu hỏi lại:

- Trưởng lão nếu đã phát hiện được đối phương rồi, vì sao lại không ra tay ngăn hắn lại?

Lăng Thiên cười đáp:

- Chiêu này tên là rung cây nhát khỉ, ta thật ra hoàn toàn không chắc hắn ở đây.

Bạch Quang nghe vậy tỉnh ngộ, cười nói:

- Kế này của trưởng lão thật tuyệt vời.

Nói rồi cùng với Lăng Thiên đuổi theo Huyền Đan vũ sĩ.

Giây lát, Lăng Thiên và Bạch Quang đuổi kịp Huyền Đan vũ sĩ, nhưng lại không thấy hành tung của bóng xám kia.

Vì vậy, Lăng Thiên cau mày, kinh ngạc nói:

- Người này thật ra là ai? Sao lại năm lần bảy lượt thoát khỏi tầm mắt của chúng ta?

Huyền Đan vũ sĩ đáp:

- Ta nghĩ rất nhiều, người này hẳn trong người phải có bảo vật với khả năng che giấu khí tức.

Bạch Quang đáp:

- Nếu như vậy, chúng ta không phải đang bị hắn dắt mũi đi sao?

Huyền Đan vũ sĩ đáp:

- Chuyện này cũng khó nói, có khả năng người chúng ta gặp phải chỉ đang làm trăm phương ngàn kế để thoát khỏi chúng ta thôi. Cũng có khả năng hắn cố ý tìm chúng ta để thực hiện mưu đồ khác. Hiện nay, chúng ta chỉ có thể tiến bước nào tính bước đó, đợi có phát hiện mới rồi quyết định.

Lăng Thiên không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Bạch Quang thấy cũng không tiện mở miệng, vì vậy ba người tiếp tục truy tìm.

Thời gian âm thầm trôi qua, không biết bao lâu sau ba người đã xới hết phương viên vài trăm dặm, kết quả bóng xám không tìm được, lại phát hiện một luồng khí tức tà ác khác.

Thấy vậy, Huyền Đan vũ sĩ kinh ngạc lên tiếng:

- Trưởng lão, luồng khí tức này có phần tương tự với Huyết Vệ, rất có thể chính là cao thủ Vu tộc.

Lăng Thiên vẻ mặt trầm trọng, than nhẹ:

- Chúng ta bị lừa rồi, đáng tiếc phát hiện quá trễ. Đi thôi, đi theo luồng khí tức tà ác đó, đi gặp một nhân vật trong truyền thuyết một chuyến.

Bạch Quang nghi hoặc nhìn ông, hỏi lại:

- Nhân vật trong truyền thuyết là ai? Vu Thần chăng?

Lăng Thiên không đáp, nhìn về phía xa xa, thần sắc nghiêm túc. Vẻ mặt này Bạch Quang lần đầu thấy được, trong lòng rất kinh hãi. Ông ngầm phát hiện được chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng lại không tiện mở lời.

Trên mặt đất, ở một nơi bí mật, một cặp mắt đang nhìn lên không trung. Thấy ba người Lăng Thiên phóng thẳng đi, người đó mới thở ra lẩm bẩm: "Không tin được, cao thủ Hư Vô Giới Thiên quả thật không đơn giản, thiếu chút nữa đã ép ta phải hiện hình." Nói rồi ánh sáng âm u lóe lên, sương xám quanh thân tự động tan biến để lộ ra diện mục thật, không ngờ đó chính là Thiên Mục Phong.

Té ra, mọi thứ đều là âm mưu của hắn.

Đi theo luồng khí tà kia, ba người Lăng Thiên thẳng đường tới, rất lâu sau, ba người đến trước một ngọn núi, trên đỉnh có hai bóng người đang lạnh lùng nhìn về phía này.

Ngừng lại, Lăng Thiên yên lặng trầm ngâm, hai mắt chăm chú về đỉnh núi, vẻ mặt biến ảo khó lường.

Bên cạnh, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ không hề lên tiếng, trong lòng hai người mơ hồ bất an, đều cảm thấy ánh mắt sắc bén trên đỉnh núi như ánh mắt tử thần đang nhìn mình.

- Đi thôi, hắn đã chờ đợi chúng ta lâu rồi.

Sau một lúc trầm ngâm, Lăng Thiên mở lời nhưng giọng nói có phần trầm trọng.

Bạch Quang nhẹ giọng đáp:

- Trưởng lão, với thực lực của chúng ta sợ là không làm gì được Vu Thần, ông xem có cần ...

Phất tay ngăn lời Bạch Quang, Lăng Thiên đáp:

- Lúc này chúng ta nên thản nhiên, như thế mới không phụ uy danh của Hư Vô giới, biết chưa?

Bạch Quang miệng vâng dạ, trong lòng lại đầy khổ sở. Đây chính là chỗ đáng thương nhất của cao thủ chánh đạo.

Cự ly vài dặm chớp mắt đã qua. Khi ba người Lăng Thiên hạ xuống, khuôn mặt xấu xí của Vu Thần toát ra nụ cười khủng khiếp, giọng âm trầm hiểm ác:

- Đã nhiều năm rồi, người cũ gặp lại, quả thật đáng ăn mừng.

Lăng Thiên vẻ mặt lạnh nhạt, trầm giọng đáp:

- Vu Thần, ngươi lợi dụng cơ hợp tốt để tái sinh trở lại, không ở mãi Nam Cương cho tốt, ngược lại còn chạy đến trung thổ sinh sự, lẽ nào ngươi quên giáo huấn năm xưa rồi?

Vu Thần ánh mắt như đao, lóe lên tia lạnh, giọng không tốt lành trả lời:

- Lăng Thiên, ngày đó ngươi dùng Phong Thần phù để phong ấn ta, bây giờ ta đã phá vỏ chui ra, món nợ này ngươi nợ đã quá lâu hẳn cũng đến lúc phải tính toán.

Lăng Thiên lạnh nhạt nói:

- Ngươi ngày trước đầy tà ác đến mức người và trời đều oán hận, ta vì muôn dân thiên hạ mà phong ấn ngươi, đó là tội lỗi ngươi phải trả. Bây giờ, nếu như ngươi đã tái sinh, hẳn phải lột xác hoàn toàn, quên đi quá khứ, sửa đổi cho tốt, nếu không sẽ phụ đi sự chiếu cố của ông trời.

- Câm miệng, bổn thần hành sự thế nào, há để cho ngươi hoa chân múa tay chỉ bảo. Hôm nay, ngươi đã lầm mưu đến đây rồi, kiếp số đã định sẵn, ngươi hãy chịu mạng đi thôi.

Giận dữ trừng Lăng Thiên, khuôn mặt Vu Thần đầy phẫn nộ.

Lăng Thiên phản bác lại:

- Lầm mưu không chỉ riêng mình ta, Vu Thần ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fdsfsdf
Ẩn QC