CHƯƠNG 13: HÌNH NGƯỜI CỦA TIỂU HỒNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quân.. nếu sau này cậu kết hôn, tôi làm rể phụ cho cậu được không?".

"Tôi sẽ không kết hôn".

"Tại sao?".

"Không sao cả, vì... tôi không thích ai".

"Vậy tôi cũng sẽ không thích ai, đến lúc đó chúng ta làm một đôi bạn già sống bên nhau cả đời được không?".

"... ngốc".

.....

"Quân... tại sao cậu lại rời đi? Lời hứa khi xưa của chúng ta, cậu không còn nhớ sao? Quân, van cậu đừng bỏ lại tôi được không?".

"Quân.. tôi sắp chết rồi, chúng ta sẽ gặp lại đúng không? Chờ tôi.. lần này tôi sẽ không buông cậu ra".

.....

Khương Duy tỉnh lại, y chạm vào hai gò má đã ướt đẫm nước mắt. Ngày đó từ tang lễ trở về, y bị tai nạn, cứ nghĩ có thể chết đi, không ngờ tạo hóa trêu đùa cho y một thân phận mới, một cuộc sống mới.

Sống lại để làm gì đây? Không có thân nhân, không có bằng hữu, không có người y yêu... y sống lại để làm gì?

"Quân.. cậu đang ở đâu? Tôi nhớ cậu lắm, cậu đến mang tôi đi được không?". - Thanh âm thê lương, nghẹn ngào khẽ vang lên trong màn đêm yên tĩnh tựa như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy lối ra.

------------------------------

Hoàng Quân giật mình, nhìn xung quanh, đến khi lọt vào một đôi mắt đen sâu thẫm mới thở phào nhẹ nhõm.

"Gặp ác mộng?". - Thạch Sanh ôm lấy cậu, hôn lên trán.

"... ân". - Hoàng Quân mím môi, ôm lại hắn, ấm áp khiến cậu quên đi bất an vừa rồi.

"Không sao, ta ở bên huynh, ngủ đi".

"Ừ..". - Hoàng Quân yên tĩnh nhắm lại hai mắt, vừa rồi cậu giống như nghe được Trần Duy gọi cậu. Có lẽ quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác đi? Nghĩ nghĩ cậu một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

.....

Một đêm không mộng mị, Hoàng Quân vươn vai nhìn Hiếu Văn chép chép miệng, hai mắt nhắm nghiền, cười ngây ngô. Hẳn là đang mơ thấy mộng đẹp a... Tuy cả ba người ngủ rất chật chội, nhưng Hiếu Văn nói thế nào cũng không muốn ngủ cùng Lý mẫu, cậu đành để nó ngủ chung. Buổi tối đúng là giống như bánh mì kẹp thịt, có lẽ nên sớm kiếm tiền rồi xây thêm một căn phòng.

"Tỉnh?". - Thạch Sanh mở màn bước vào, đến bên cạnh đặt một nụ hôn lên môi cậu. Hoàng Quân đỏ mặt, né tránh. Cậu còn chưa rửa mặt a..

"Ta.. đi rửa mặt, đệ đánh thức tiểu Văn, chúng ta còn dọn hàng nữa". - Hoàng Quân bỏ lại một câu, vội vàng chạy ra ngoài.

Thạch Sanh nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu, bất đắc dĩ cười khẽ, ca ca đúng là rất dễ ngượng ngùng.

"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi". - Lý mẫu đột nhiên xông vào ngăn cản Thạch Sanh đang muốn đánh thức Hiếu Văn.

Thạch Sanh diện vô biểu tình im lặng đứng một bên, Lý mẫu nhíu mày nói thẳng:

"Da trăn hôm trước đâu rồi?".

"?".

"Đừng có giả ngu, hôm trước ta thấy ngươi đem về một tấm da trăn rất to, ngươi nghe cho kĩ đây, ngươi ăn của ta, mặc của ta, ở của ta, đừng có mà tham lam, tư tàng. Nếu không... ta sẽ nói với tiểu Thông tống cổ ngươi đi!". - Lý mẫu làm bộ mặt hung ác, muốn dọa Thạch Sanh.

"....". - Thạch Sanh khóe môi hơi co giật, chỉ là không phản bác.

"Ngươi! Ngươi có đưa không? Chẳng lẽ rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!". - Lý mẫu tức giận.

"Da trăn là của ca ca".

"Cho nên?".

"Ta không đưa cho bất cứ ai ngoài ca ca". - Thạch Sanh ngữ khí kiên định, hắn không quan tâm Lý mẫu biến sắc, xoay người bước đến bên giường gọi tỉnh Hiếu Văn.

Hiếu Văn vốn đã tỉnh từ sớm nhưng nghe hai người khắc khẩu, nó không dám ngồi dậy, trong thâm tâm nó vẫn rất sợ Lý mẫu. Hiện tại phụ thân đánh thức nó, nó chỉ có thể phối hợp "ưm" một tiếng rồi bật dậy nép bên cạnh hắn.

"Ngươi đừng tưởng có tiểu Thông chống lưng thì vội vàng đắc ý, ta là mẹ nó, ngươi chỉ là một kẻ xa lạ, tạm thời nó bị u mê mà thôi, đợi đến lúc tỉnh táo, nó dĩ nhiên sẽ chọn ta! Ngươi liệu hồn! Cả mày nữa đó thằng nhóc kia!". - Lý mẫu biết tạm thời không thể làm gì Thạch Sanh, đành đe dọa vài câu rồi hậm hực rời khỏi phòng.

Hiếu Văn thân hình rụt lại, sợ hãi túm lấy góc áo Thạch Sanh, nức nở:

"Phụ thân.. bà ấy sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?".

"Sẽ không". - Thạch Sanh híp mắt xoa xoa đầu Hiếu Văn, an ủi nó. Lý mẫu càng lúc càng quá đáng, nếu như cứ nhân nhượng bà, bà sẽ không coi ai ra gì. Chỉ tiếc, dù sao cũng là thân sinh của ca ca, hắn không thể tổn thương bà. Nghĩ vậy, chỉ có thể thở dài, ôm lấy Hiếu Văn ra ngoài.

Ba người chuẩn bị xong vừa ra đến cửa, Hoàng Quân lại ngó qua một lần. Kì quái, sao không thấy tiểu Hồng?

"Huynh tìm gì?". - Thạch Sanh mỉm cười hỏi cậu.

"A.. ta tìm tiểu Hồng, hôm nay không thấy nó".

"Chắc nó ham chơi ở đâu đó, tiểu Hồng vốn rất thông minh, không có chuyện gì đâu". - Có lẽ nó tích đủ linh lực, tìm một chỗ đột phá mà thôi. Đương nhiên Thạch Sanh sẽ không nói ra.

"Ừ, đi thôi". - Hoàng Quân gật đầu, nắm tay Hiếu Văn. Ba người thong thả rời nhà.

Trời vẫn còn sớm, trên đường lác đác vài người, không khí đặc biệt yên tĩnh. Thạch Sanh hơi cúi đầu, hắn cảm nhận được có người theo dõi.

"Huynh với tiểu Văn đi trước đi, ta muốn vào rừng săn vài con thú". - Thạch Sanh bỗng nhiên dừng lại nói.

Không phải đến chiều mới đi săn sao? Hoàng Quân nghi hoặc, đang định hỏi ra miệng thì bắt gặp hắn dùng khẩu hình nói một câu.

'Có người theo dõi, ta muốn giải quyết'.

Cậu tái mặt vội vàng phản ứng lại, cố trấn định nở nụ cười, vỗ vỗ vai hắn, chỉ là bàn tay hơi run tiết lộ tâm tình bất an của cậu.

"Cẩn thận, sắc trời chưa sáng, thú dữ rất nguy hiểm, săn không được có thể chạy, đừng bồi cả mạng vào". - Nói xong liền ôm Hiếu Văn tăng nhanh cước bộ rời đi, cậu và tiểu Văn ở lại chỉ thêm vướng víu.

Đợi hai người đi khuất, Thạch Sanh biểu tình vốn nhu hòa trở nên lạnh lùng, hắn âm trầm quay đầu chạy thẳng vào rừng.

"Người đâu?". - Một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ cầm đại đao trừng mắt nhìn cây cỏ xung quanh.

"Không thể nào, rõ ràng ta thấy hắn vào....". - Tên còn lại vừa mở miệng lầm bầm bỗng nhiên trợn mắt ngã xuống, yết hầu bị cắt đứt, máu tươi không ngừng tuôn ra, bên cạnh còn rơi xuống một nhánh lá liễu xanh mướt dính máu.

Thạch Sanh vân đạm phong khinh khoanh tay đứng nhìn tràng cảnh máu tanh tựa như hắn chỉ là khách qua đường đang xem một tuồng kịch, tất cả đều không liên quan đến hắn.

"N..ngươi có can đảm thì đừng chạy! Lão tử phải giết chết ngươi!". - Gã đàn ông còn lại nhìn tử trạng của đồng bạn mình đã sợ hãi đến chân cũng nhuyễn, người có thể biến lá liễu mỏng manh thành vật sát thương chết người chắc chắn không dễ đối phó. Quan đô đốc đúng là lừa gạt, rõ ràng nói người này chỉ là tiều phu. Nhìn xem hắn nơi nào thì giống tiều phu? Hoàn toàn là một sát thần có được không?! Hiện tại xem ra bắt sống không được, chỉ có thể giết, nhưng giết được sao?

Tiếp sau đó, gã đã có câu trả lời, cổ gã bị Thạch Sanh dùng búa kề sát, cả người không còn lực phản kháng. Cảm giác cái chết đến gần khiến gã rất không có cốt khí mà quỳ xuống, khóc lóc van xin:

"Oa... Đại.. đại gia a.. tiểu nhân chỉ là làm theo lệnh người trên, đại gia tha mạng, tiểu nhân trên có mẹ già, dưới còn vợ hiền con nhỏ...".

"Ngươi có hai lựa chọn. Một, nói thật. Hai, chết". - Thanh âm băng lãnh chứa đựng sát khí truyền đến khiến gã run rẩy lợi hại, mắt trợn trắng rất muốn ngất đi. Dù sao gã có vạm vỡ thế nào thì chỉ là một thị vệ bình thường, đứng trước sống chết cũng không có cái gì gọi là trung can nghĩa đảm liền đem tất cả nói ra.

"Tiểu nhân là thị vệ của phủ đô đốc, quan đô đốc phái tiểu nhân đến đây theo dõi đại gia, nếu có thể thì bắt sống ngài về phủ.. còn không... giết".

"....". - Thạch Sanh buông tay, trong lòng có chút nhẹ nhõm, thì ra là muốn giết hắn. Thật may mắn, đối tượng không phải ca ca..

"Như vậy đại gia, tiểu nhân có thể đi chưa..". - Thị vệ sợ sệt, run giọng hỏi.

"Được".

"Đa tạ". - Gã giống như đại xá, vội vàng đứng lên xoay người chạy đi, trên mặt biểu tình vặn vẹo, ánh mắt xẹt qua một tia độc ác. Hừ đợi ta về đến phủ đô đốc, sẽ mang thêm người đến trừng trị ngươi, lúc đó .. ha ha ha..

Nụ cười trên mặt gã cứng đờ, sau đó đầu của gã rơi xuống lăn lóc một bên, đôi mắt còn đang mở to giống như không thể tin vì sao mình lại chết.

Thạch Sanh bước đến nhặt búa lên lau sạch máu tươi vào y phục gã, lạnh nhạt mở miệng:

"Còn chưa rời khỏi đã lộ ra biểu tình oán độc như vậy, ngươi nghĩ ta còn để ngươi đi?". - Nói xong dùng bùa cho một mồi lửa đốt sạch hai cái xác, sau lại dùng nước dập tắt, xác định không còn vết tích mới ung dung rời khỏi. Mạng của hắn là của ca ca, muốn giết hắn cũng chỉ có thể là ca ca.

--------------------------------

"Tại sao người còn chưa trở về..". Trần Bửu sốt ruột đi qua đi lại, tay nắm chặt, lát sau gã nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên tái mặt. Chẳng lẽ.. bị phát hiện rồi?

Chết tiệt, trước đó nhìn phản ứng của Lý mẫu, gã xác định Thạch Sanh đang giữ da trăn, cho dù không biết có phải hắn giết trăn tinh hay không nhưng thà giết lầm hơn bỏ sót, gã phái ra hai thị vệ thân thủ tốt nhất muốn bắt sống người về tra khảo một chút. Hiện tại đã qua một ngày, thị vệ không có tin tức, hẳn là lành ít dữ nhiều.

Bây giờ gã có thể hoàn toàn khẳng định Thạch Sanh chính là người giết trăn, nhưng nếu vậy vì sao hắn không mang đầu trăn đi nộp? Cho dù hắn không biết thì Lý Thông cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thăng tiến ngàn năm có một này, đó là lý do Trần Bửu muốn bắt sống người về để hỏi cho rõ.

"Người đâu!". - Trần Bửu quát.

Thị vệ nhanh chóng đi vào cúi đầu nhận mệnh.

"Chuẩn bị kiệu, bổn quan phải rời phủ".

"Dạ". - Thị vệ cung kính lùi ra ngoài.

Xem ra phải bắt tay từ Lý mẫu, hiện tại chỉ cần bảo bà ta hạ độc giết chết Thạch Sanh, sau đó gã ra tay giết luôn hai mẹ con họ, xem như chuyện này có thể giải quyết. Da trăn cũng nên thu hồi, đó là bằng chứng cho việc Thạch Sanh giết trăn.

Ban đầu gã có ý định dùng nó vu oan Thạch Sanh trộm đồ rồi phán án tử, nhưng hiện tại là thời điểm nhạy cảm, lỡ kinh động đến hoàng thượng thì không xong. Gã là hàng giả mạo nên tuyệt đối không thể mạo hiểm. Trần Bửu đáy mắt u ám, Thạch Sanh và mẹ con Lý Thông, một người đều không thể thoát!

------------------------------

"Chủ tử, chúng ta đã rời khỏi Cô Tô, hiện tại đi thêm một đoạn nữa sẽ tiến vào lãnh thổ Sở quốc, theo như lộ trình, sau khi xuyên qua Sở đến Ba, tiếp đó lại vào nước Thục rồi mới đến Văn Lang, có lẽ mất khoảng một tháng". - Tử Tiêu mỉm cười bóp chân cho mỹ thiếu niên đang lười biếng tựa vào đệm mềm.

"Ân, ngươi tự tính toán đi". - Cơ Lam che miệng ngáp dài, y từ nhỏ đến lớn chưa rời khỏi Cô Tô bao giờ, nếu không cũng sẽ không mang theo Tử Tiêu.

"Dạ, chủ tử".

"Đúng rồi, hiện tại không thể làm thương nhân, ta và ngươi không có giấy thông thương, phiền phức lắm, như vậy đi, ta làm y sư, ngươi là đệ tử của ta. Chúng ta chữa bệnh, cứu nhân độ thế. Ngươi tìm cho ta vài bộ y phục nữ, dù sao nữ nhân so với nam nhân càng khiến người khác buông lỏng. Còn nữa, tìm một hòm thảo dược và hai thư đồng, người nước Sở càng tốt, nhân tiện đổi người đánh xe luôn đi, kiếm một tên nô lệ cường tráng đánh xe kiêm hộ vệ. Đêm nay trọ lại khách điếm, ngươi chuẩn bị cho tốt, ngày mai lên đường". - Cơ Lam vuốt cằm tính toán. Y không biết kinh thương, dọc đường cũng cần lộ phí, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân, y rất tự tin vào tay nghề của mình, làm y sư không có vấn đề gì.

"A.. dạ chủ tử..". - Tử Tiêu muốn nói lại thôi.

"Nói".

"Nha.. chủ tử, có thể dịch dung không? Dù sao dung mạo người...". - Quá nổi bậc rồi! Tử Tiêu âm thầm than thở nếu cứ để nguyên dung mạo như thế chắc chắn sẽ gây họa khắp nơi.

"Được". - Cơ Lam thoải mái đáp ứng, dù sao y cũng đang chạy trốn, không thể cứ chường mặt ra ngoài. Thần tuy che giấu cho y nhưng phụ hoàng sớm muộn gì cũng biết, chắc chắn sẽ phái người bắt y lại.

"Ngươi cũng đổi cách xưng hô đi, gọi ta sư phụ, xưng tên". - Nếu đã thay đổi thân phận thì không thể loạn xưng. Chủ tử với nô tỳ, xưng hô như vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này, giấu đầu lòi đuôi.

"S.. sư phụ". - Tử Tiêu lắp bắp.

"Ngoan~". - Cơ Lam hài lòng nhắm mắt nghĩ ngơi. Thân thể y vốn không tốt lắm, dọc đường đi thật sự có chút mệt mỏi.

Tử Tiêu im lặng xoa bóp cho y, trong xe nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng lộc cộc chuyển bánh của xe ngựa.

-----------------------------

Hoàng Quân đang xào mì, nhìn Thạch Sanh bước vào liền buông tay, chạy đến kiểm tra một vòng, thấy hắn không có chuyện mới thở ra một hơi, cả người loạng choạng muốn ngã.

"Ca ca.. không sao chứ?". - Kéo cậu vào lòng, hắn nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ ca ca bị thương?

"Ta thì có chuyện gì, không nhìn thấy đệ trở về nên lo lắng thôi, chuyện thế nào rồi?". - Hoàng Quân vỗ vỗ tay hắn, tám chín phần mười là Trần Bửu phái người đến, dù sao Thạch Sanh trước giờ đều không có kẻ thù.

"Giết". - Thạch Sanh bâng quơ đáp, ngữ khí vô cùng bình thường, giống như hắn đang nói 'hôm nay trời thật đẹp'.

"....". - Này.. dù sao cũng là sinh mệnh. Hoàng Quân có chút bất an nhưng nghĩ đến nếu mấy người kia không chết, người chết sẽ là Thạch Sanh, cậu cũng bình tĩnh lại, người không vì mình trời tru đất diệt a..

Quan sát biểu tình Hoàng Quân, ngoài lo lắng thì không có cảm xúc chán ghét hay sợ hãi, hắn mỉm cười, bất ổn trong lòng cũng buông xuống. Tốt quá ca ca không chán ghét hắn.

"Bọn chúng là người của Trần Bửu phải không? Giết hết sẽ không sao chứ?". - Hoàng Quân nhíu mày hỏi.

"Không sao, cũng không có chứng cứ". - Xoa đầu cậu, Thạch Sanh cười khẽ, ca ca đang lo cho hắn a...

"Đúng rồi, da trăn! Đệ tạm thời đừng để lộ ra, ta sợ Trần Bửu sẽ dùng nó vu oan một tội gì đó cho chúng ta". - Hoàng Quân vỗ rớt cái tay đang làm loạn trên đầu mình, nghiêm túc dặn dò.

"Ân, sẽ không". - Nghĩ đến Lý mẫu cứ liên tục đòi hắn phải giao ra da trăn, Thạch Sanh híp mắt, chẳng lẽ...

"Ha.. Đệ đang nghĩ gì? Mày nhăn lại như vậy, sắp kẹp chết ruồi rồi". - Hoàng Quân bật cười, nhéo nhéo bắp tay hắn, trêu chọc.

"Bá mẫu muốn ta đưa da trăn cho bà".

"....". - Đệt! Chẳng lẽ Lý mẫu hợp tác với Trần Bửu? Hoàng Quân giật mình, thần sắc trầm xuống.

"Có lẽ bá mẫu chỉ muốn bán lấy tiền thôi, đừng nghĩ nhiều". - Thạch Sanh ôm eo Hoàng Quân, hôn lên đỉnh đầu cậu, an ủi.

"... hi vọng vậy". - Nếu không, cậu có lẽ phải xin lỗi linh hồn Lý Thông rồi, không ai đồng ý đặt một quả bom hẹn giờ cạnh mình. Lý mẫu, bà tốt nhất đừng làm tôi phải tuyệt tình...

"Cha, phụ thân, mì xào sắp cháy rồi...". - Hiếu Văn nhỏ giọng nhắc nhở hai người đang ôm nhau.

"!!!". - Hoàng Quân giãy khỏi tay Thạch Sanh, vội vã nhấc chảo xuống, mì bị khét hơn nửa. Cậu u oán nhìn hắn rồi lại xấu hổ nhìn Hiếu Văn, cuối cùng thở dài, xào một mẻ mì mới.

"Chúng ta ra ngoài thôi, đừng làm phiền cha con". - Thạch Sanh bất đắc dĩ gãi gãi đầu, dắt tay Hiếu Văn ra ngoài.

"....".- Nhìn Thạch Sanh rời khỏi, Hoàng Quân rơi vào trầm mặc. Chuyện Trần Bửu phải tìm cách giải quyết, dù sao dân không đấu lại quan, cũng không thể để Thạch Sanh cứ giết người, nhưng phải giải quyết thế nào a... haizzzz, cậu cứ thế xoắn xuýt một buổi, cuối cùng quyết định chờ đợi. Tạm thời theo dõi hành động của Lý mẫu trước đã. Ừ, cứ vậy đi.

----------------------------

Sâu trong hang động, một con hồ ly bộ lông tuyết trắng đang nhắm chặt hai mắt, ánh sáng đỏ rực vây quanh người nó từ từ dung nhập vào thân thể.

Hồ ly đột nhiên mở mắt, tiếu ý tràn ra. Ha ha ha! Cuối cùng ta cũng tu luyện thành công! Hiện tại có tu vi ngàn năm, có thể hóa hình rồi! Nghĩ nghĩ, nó hơi cựa mình, tứ chi dần dần biến lớn, răng nanh và móng vuốt thu lại, lát sau một thanh niên lõa thể xuất hiện.

Thanh niên thân thể cao ngất, thon dài, cơ bắp vừa phải mạnh mẽ, hữu lực. Mái tóc đen nhánh phủ xuống lưng, làn da khá trắng nhưng không khiến người nhìn cảm thấy yếu ớt, ngược lại vô cùng hồng hào, săn chắc. Gương mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt mị hoặc luôn mang theo một cỗ tà khí, môi mỏng đỏ tươi yêu dị, nhìn vào khiến người bất giác bị hấp dẫn.

Thanh niên nhìn bàn tay của mình, nắm chặt rồi buông ra vài lần, khóe miệng khẽ nhếch, vẽ nên một độ cung tuyệt đẹp.

"Nha~ thành người rồi! Thiên Nhật a.. thật muốn nhìn một chút phản ứng của ngươi...". - Thanh âm trầm thấp quanh quẩn, mang theo chút gì đó lưu luyến, chờ mong.

-----------------()----------------

☆ TIỂU KỊCH TÌNH - PHÍA SAU HẬU TRƯỜNG.

Màn 1

Thạch Sanh biểu tình lạnh lùng ném lá liễu trong tay.

*Phiêu*

Lá liễu nhẹ nhàng phất phơ rơi xuống đất.

Jun: "...."

Hoàng Quân: "...."

Pháo hôi A + B: "ha..ha..."

Thạch Sanh *bình tĩnh*: "Staff đâu? Còn không làm hiệu ứng cho ông? Nghĩ ông là siêu nhân thật à? Ném lá liễu cũng ném chết người, không biết đứa nào nghĩ ra trò này, đúng là não tàn".

Jun - não tàn: "....." . - Có tin tôi đóng cửa thả tiểu Hồng không?

Tiểu Hồng: "....." - Có tin tôi nhai đầu thím không?

~~~~~~~~~~~

Màn 2

Tiểu Hồng hóa hình thành công, vội vàng ôm ngực õng ẹo: "Anh anh anh~~ Mấy người phi lễ chớ nhìn a~~ Người ta còn đang khỏa thân nga~~~ Trinh tiết của người ta đã giành cho bà xã rồi~~~".

Jun: "....". - Mẹ nó, bà nôn hết đồ ăn hôm qua + hôm nay rồi!

Thiên Nhật đi ngang qua, tiểu Hồng chân chó chạy theo, gào lên:

"Bà... ụa". - Bạn nhỏ nào đó vinh quang bỏ mình.

Thiên Nhật mặt lạnh, phủi phủi tay, bỏ lại một bóng lưng cao lãnh.

Jun + Staff: "....". - Đây là gia bạo đúng không? Rốt cuộc nên hay không nên báo cảnh sát đây? Nhìn 'cái xác' nào đó còn đang chổng mông lên trời.

Ha.. ha.. thôi quên đi.

-----------------(J£)-----------------

Tư tàng: Giữ làm của riêng.

■ Vân đạm phong khinh: phong thái nhẹ nhàng, đạm nhạt, thong dong.

■ Trung can nghĩa đảm: Trung thành, tận tâm, dũng cảm tuyệt đối không phản bội (ở đây ý nói bạn pháo hôi này chỉ là thị vệ thôi không rãnh mà liều chết vì chủ giữ bí mật gì đó, nói thẳng ra bạn ý sợ chết).

■ Kinh thương: buôn bán, kinh doanh.

■ Casting cho tiểu Hồng, có phải đủ ma mị, đủ nam tính không? Hớ hớ đủ công hé~~ (diễn viên Diệp Tiểu Khai).







#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net