CHƯƠNG 14: HẠ ĐỘC.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý:

Về chuyện xưng hô của tiểu Hồng, ta quyết định khi bạn ấy là hồ ly sẽ gọi bằng nó, còn khi biến thành người sẽ gọi là hắn. Mong các bạn thông cảm, dù sao bạn ấy cũng có couple, ta không thể viết nó đè y, hay nó bị hắn đè. =]]]]  nghe cứ sao sao.

Còn về phần Vân Thanh, bởi vì cô nàng này hay cùng xuất hiện với Quỳnh Nga, nên ta quyết định xưng là cô. Haizzzzz cũng không thể cứ nàng xxx nàng, nàng yyy nàng đi. Sẽ bị rối nha~~

Mong các tình yêu thông cảm và tiếp tục ủng hộ bộ truyện này của ta, mọi ý kiến đóng góp xin cứ trực tiếp cmt  ❤❤❤

------------------------------------------

Hoàng Quân đang đếm tiền trong tiệm bỗng nhiên một bàn tay to lớn từ phía sau che kín mắt cậu, tiếp đó thanh âm nị ngọt, liêu nhân vang lên bên tai:

"Chủ nhân~ có nhớ người ta không?".

"....". - CMN! Hoàng Quân nhanh chóng phản ứng, đẩy ra cái tay kia, xoay người. Lọt vào tầm mắt là một thanh niên cao lớn, mặc trường bào màu đỏ, cầm trên tay cây quạt, khóe miệng nhếch lên. Cậu đờ ra, suy nghĩ trong đầu lao qua vùn vụt. Hoa hoa công tử đẹp trai phong lưu tà mị này ở đâu ra thế hả?!

"Chủ nhân~~". - Thanh niên vẻ mặt ủy khuất, chu chu môi mỏng, bước lên một bước.

(⊙¤⊙)' .... Hoàng Quân nhìn lại nhìn, lát sau cậu vỗ tay, nở một nụ cười thật rạng rỡ. Thanh niên chưa kịp phản ứng, cậu đã ưu nhã quay đầu bỏ chạy.

Thanh niên: ".....". - Ta đáng sợ vậy sao?

"Mẹ nó, chắc chắn là lão tử nằm mơ, cái trò chủ nô điều giáo chết tiệt này đáng ra không nên xuất hiện trong một quyển truyện dã sử truyền miệng của Việt Nam a!!!". - Tiếng gào từ xa vọng lại. Thanh niên thở dài bất đắc dĩ lắc đầu. Chủ nhân nói gì, hắn tuy nghe rõ nhưng lại không hiểu được.

Hoàng Quân chạy như bay khỏi tiệm, chạm mặt Thạch Sanh cùng Hiếu Văn đang ôm củi và con mồi trở về. Cậu lao nhanh đến ôm lấy Thạch Sanh, môi lắp bắp:

"Quỷ.. Có quỷ.. một con quỷ phong lưu...".

Hiếu Văn: ".....".

Thạch Sanh khó hiểu, chưa kịp mở miệng đã bị Hoàng Quân vội vã kéo đi. Hiếu Văn tròn mắt nhìn bóng lưng hai người, nó tò mò ôm bó củi đi theo.

Vừa về đến tiệm đã bắt gặp thanh niên kia đang nhàm chán nằm dài trên bàn. Trông thấy cậu, hắn giương lên một nụ cười thiếu đánh, vẫy vẫy tay:

"Sớm a~~ chủ nhân~~~".

"....". - Chủ nhân em gái mi! Có tin lão tử đá một phát về tây thiên không hả?! Hoàng Quân đen mặt nấp sau lưng Thạch Sanh âm thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông của thanh niên.

"Tiểu Hồng, đừng đùa nữa". - Thạch Sanh buông con mồi cùng bó củi xuống, nghiêm sắc mặt.

Thanh niên bĩu môi, cúi đầu. Hắn chỉ muốn giỡn một chút, thật không ngờ chủ nhân gan nhỏ đến vậy.

"Chờ đã, đệ gọi hắn là gì?". - Hoàng Quân nhăn mặt kéo áo Thạch Sanh, cậu không phải nghe nhằm chứ?

"Tiểu Hồng".

"....". - Thật sự là không nghe nhằm.

"Được rồi, mau biến lại đi". - Thạch Sanh thấy Hoàng Quân vẻ mặt lúc xanh lúc trắng như chịu đả kích trầm trọng. Hắn bất đắc dĩ xoa đầu cậu, ra lệnh cho tiểu Hồng. Chơi một chút thì được, nhưng không nên làm quá, lỡ như dọa ngu luôn thì sao?

Tiểu Hồng nhíu mày, biến trở lại hình dạng hồ ly nhỏ nhắn, thú vị nhìn Hoàng Quân cùng Hiếu Văn đang trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Biến rồi.. biến rồi.. thế nhưng thật sự biến rồi..". - Mẹ nó, thế giới quá huyền huyễn, hồ ly thật sự biến thành người!

'Thẳng nam nếu dễ cong vậy, hồ ly cũng có thể biến thành người'. - Câu nói lúc trước quanh quẩn trong đầu cậu. Đúng ha, Thạch Sanh cũng cong queo rồi.. Hồ ly biến thành người thì đâu có gì lạ ha ha ha...

"Ta thật muốn đi mua vé số...". - Hoàng Quân biểu tình không còn gì hối tiếc ôm lấy tiền hàng, rời khỏi quán ăn.

Thạch Sanh: "....".

Hiếu Văn: "....".

Tiểu Hồng biến lại thành người, phe phẩy quạt, ý vị thâm trường phun ra một câu: "Xem ra bị dọa ngốc rồi".

Thạch Sanh liếc hắn một cái, xoay người dọn dẹp bàn ghế. Hiếu Văn tuy rất tò mò vì sao tiểu Hồng có thể biến thành người nhưng vẫn đặt bó củi xuống, chạy theo Hoàng Quân, cha là quan trọng nhất.

Tiểu Hồng bĩu môi, lắc lắc quạt trong tay, híp mắt. Lần trước Thạch Sanh gọi Thiên Nhật là sư phụ, giữa hai người chắc hẳn có quan hệ mật thiết, nếu không với tính cách lãnh đạm của y, sẽ không có chuyện chạy đến trần gian thông báo kiếp nạn cho người khác. Nghĩ vậy tiểu Hồng ngực có chút chua nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Thạch Sanh.

Hừ, nếu không phải đánh không lại, thật muốn đánh cho tên này một trận!

-----------------------------

"Lý đại thẩm, có khỏe không?". - Trần Bửu mỉm cười, vô cùng tự nhiên bước vào nhà Lý Thông.

"A... đô đốc? Sao ngài lại đến đây?". - Lý mẫu giật mình, buông xuống công việc trong tay, cũng không trả lời hắn mà ngược lại nghi hoặc.

"Bổn quan đến vì có người mật tin, Lý đệ chính là kẻ trộm đi da trăn".

"Không thể! Làm sao có thể là tiểu Thông! Kẻ trộm phải là Th..". - Lý mẫu bỗng dưng im bặt. Tạm thời bà còn chưa tìm được da trăn, không thể nói bậy.

"Bổn quan cũng là bất đắc dĩ thôi, người mật tin đã nói trông thấy Lý đệ ôm da trăn về nhà, bổn quan tuy rằng không muốn tin nhưng sự việc có nhân chứng, bổn quan không thể làm ngơ". - Trần Bửu ra vẻ khó xử, thở dài ngồi xuống ghế.

"Đây hoàn toàn là vu oan, rõ ràng tiểu Thông chưa bao giờ mang bất kì một mảnh da trăn nào về nhà, thỉnh đô đốc phân xử". - Lý mẫu khẳng định, bà không hề nói dối, Lý Thông đúng là không đem da trăn về, chỉ có tên mồ côi kia thôi.

"Đương nhiên bổn quan tin tưởng Lý đệ không có gan làm chuyện này, chỉ là có kẻ muốn vu tội, hoàng thượng lại vô cùng quan tâm nên bổn quan không thể nhắm mắt cho qua, có lẽ phải ủy khuất Lý đệ thôi".

".. chẳng lẽ không còn cách nào khác?". - Lý mẫu lo lắng hỏi, bà không muốn mất con trai, dù nó có bất hiếu thế nào thì nó vẫn là đứa con duy nhất của bà.

"Nếu có kẻ thế tội..". - Trần Bửu không nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt tự hiểu lấy nhìn Lý mẫu.

"... ý ngài là Thạch Sanh? Nhưng không có chứng cứ, làm sao bắt được hắn?". - Lý mẫu hiểu rõ, bà cũng rất muốn ném Thạch Sanh vào ngục.

"Chuyện này.. bổn quan có cách, nhưng không biết đại thẩm có chấp nhận làm hay không..". - Trần Bửu trong lòng vui vẻ, cá rốt cuộc cắn câu, trên mặt vẫn là biểu tình khó xử, muốn nói lại thôi.

"Làm! Chỉ cần không liên lụy đến mẹ con thảo dân, thảo dân nguyện ý phối hợp!". - Lý mẫu chém đinh chặt sắt, chỉ thiếu đưa tay lên trời mà thề thốt. Bà quả thật hận không thể tống cổ tên mồ côi kia đi càng sớm càng tốt.

"Tốt, ở đây là một phần độc dược của Ba quốc, bổn quan khó khăn lắm mới lấy được, nếu đại thẩm cho Thạch Sanh uống, khi hắn chết rồi, bổn quan tự có cách đẩy tội lên người hắn". - Trần Bửu mỉm cười, đặt lên bàn một gói giấy nhỏ.

"....". - Lý mẫu tái mặt, đây... chẳng phải muốn bà giết người sao? Có hận Thạch Sanh thế nào, bà cũng không thể ra tay giết một con người.

Nhìn Lý mẫu có chút do dự, Trần Bửu nhíu mày, ngữ khí tăng mạnh:

"Đại thẩm nên lấy đại cuộc làm trọng, nếu Thạch Sanh không chết, bổn quan không thể vu tội cho hắn. Người sống có thể phản án, chỉ có người chết mới không đối chứng được, nếu đại thẩm không làm, vậy bổn quan đành phải bắt Lý đệ vào đại lao".

Lý mẫu giật thót, không được! Nếu để Trần Bửu bắt đi, tiểu Thông tuyệt đối không còn đường sống! Suy nghĩ một lát, Lý mẫu cắn răng cầm lấy gói bột.

"Thảo dân làm, chỉ mong đến lúc đó đô đốc sẽ không trách tội mẹ con thảo dân".

"Bổn quan đương nhiên không trách tội, bổn quan chỉ muốn tốt cho Lý đệ thôi". - Trần Bửu ánh mắt chân thành nhìn Lý mẫu.

"... vậy trăm sự nhờ đô đốc". - Lý mẫu thở dài, mặc dù biết bản tính Trần Bửu gian xảo, nhưng chuyện đến nước này, bà có thể làm gì?

"Được, bổn quan cáo từ, tránh cho Lý đệ về sẽ không vui". - Trần Bửu đứng lên, khách sáo vài câu rồi về phủ.

Lý mẫu nhìn xe ngựa của gã đi xa, rơi vào trầm tư.

-------------------------------

"Quỳnh Nga, hai tháng sau sẽ mở hội kén phò mã, trẫm đã thông báo đến các nước khác. Con cũng nên chuẩn bị đi, lần này không được tìm lý do từ chối nữa". - Hùng vương bất đắc dĩ nhìn đứa con duy nhất của mình.

"... con biết rồi, phụ hoàng không cần lo". - Quỳnh Nga bĩu môi, ngồi một bên. Trước đó phụ hoàng muốn gả nàng cho tên đô đốc họ Trần kia, nàng đã phải dùng đến cái chết để đe dọa mới khiến phụ hoàng thỏa hiệp buông xuống. Hiện tại sự tình quan trọng, liên quan đến bang giao nhiều nước, nàng dĩ nhiên không nháo nữa. Chỉ mong bộ dạng của bọn họ tốt xem một chút.

"....". - Hùng vương thở dài lắc đầu, ông đương nhiên biết con gái chê bai ngoại hình của Trần Bửu quá thô lỗ, xấu xí, ngay cả ông khi trông thấy gã cũng có chút thất vọng, nhưng dù sao người ta đã giúp ông diệt trừ mối họa lớn, ông không thể vì dung mạo mà khinh bạc một tài năng.

Quỳnh Nga lười cùng ông nói chuyện, nàng bỏ về cung. Còn khoảng hai tháng nữa các hoàng tử lân bang sẽ đến cầu hôn, nàng nghĩ nàng phải đề ra một số hạng mục tranh tài khó khăn để loại bớt những tên hoàng tử chỉ biết ăn chơi trác táng. Văn Lang mới không cần mấy kẻ vô dụng, hừ! Đừng tưởng nàng không biết bọn họ đến đây một phần vì mộ danh của nàng, phần lớn vẫn là nhằm vào Văn Lang. Nếu không phải tên đô đốc kia quá xấu, nàng sẽ không từ chối gã, bản thân nàng đương nhiên không hề muốn đất nước lọt vào tay ngoại bang.

"Công chúa, người về rồi". - Một thiếu nữ xinh đẹp sắc sảo, mặc y phục cung nữ bước đến, cúi người trước mặt nàng thỉnh an.

"Ân, tiểu Thanh, em ăn gì chưa? Chúng ta cùng ăn điểm tâm thôi". - Quỳnh Nga mỉm cười kéo tay Vân Thanh, ngồi xuống bàn gỗ đã sớm bày sẵn các món điểm tâm đẹp mắt.

"A.. công chúa, nô tỳ không dám". - Vân Thanh rụt người lại, không dám ngồi xuống. Cô chỉ là một cung nữ, cho dù có được công chúa sủng ái thế nào cũng không dám ngồi cùng bàn với nàng.

"Ta ra lệnh cho em mau ngồi! Em muốn cãi lời ta sao?". - Quỳnh Nga giả vờ tức giận quát lên. Vân Thanh giật mình, mím môi, cuối cùng vẫn ngồi xuống, cô rất sợ công chúa sẽ giận mình.

"Ngoan, đúng rồi, trong thời gian này em giúp ta nghĩ ra các hạng mục tranh tài kén phò mã đi, ta muốn nhìn một chút hoàng tử ngoại bang đến cùng có bao nhiêu tài năng, cho dù thành công kết giao, ta cũng phải lột của bọn họ một lớp da a..". - Quỳnh Nga mỉm cười, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan lệ, muốn có Văn Lang? Không dễ vậy đâu.

"... dạ". - Vân Thanh hơi cúi đầu, nhu thuận đáp.

"Được rồi, ăn đi". - Quỳnh Nga vỗ vỗ vai cô, tao nhã dùng điểm tâm.

Vân Thanh thở dài, công chúa chưa bao giờ xem cô như cung nữ, nàng xem cô là tỷ muội mà đối đãi, thế nhưng... có những chuyện cho dù cố gắng thế nào vẫn không thể thay đổi, chỉ mong đến lúc nhận ra chân tướng, công chúa sẽ không hận cô, thân bất do kỷ, Vân Thanh nội tâm đau đớn.

Xin lỗi, cho dù tình cảm sâu nặng thế nào, ta cũng không thể phản bội chủ tử, chỉ đành cô phụ tấm chân tình của người...

------------------------------

Nửa tháng trôi qua, Lý mẫu quyết định đêm nay sẽ ra tay, bà nhanh chóng đến phủ đô đốc, thông tri cho Trần Bửu, sau đó về nhà chuẩn bị. Tuy nhiên bà dường như đã quên tiểu Hồng còn nằm một bên, hoặc bà khinh thường giả vờ trước mặt nó, dù sao nó cũng chỉ là thú vật, cho dù biết được cũng không thể nói ra.

Tiểu Hồng nhíu mày nhìn Lý mẫu cho độc dược vào ấm trà, bà già này không an phận được chút nào sao? Tốt, có lẽ cũng nên dạy dỗ bà một chút để bà nhận ra được vị trí của mình. Nghĩ kĩ, nó lẻn ra ngoài, biến thành người chạy đến quán ăn.

Đi được nửa đường, gặp ba người cũng đang trở về, tiểu Hồng bước lên ngăn cản.

"Tiểu Hồng? Có chuyện gì sao?". - Trải qua nửa tháng, tâm lý của Hoàng Quân cũng dần ổn định, chấp nhận sự thật hồ ly nhỏ nhắn mềm mại nhà mình biến thành soái ca suất khí ngời ngời. Cậu tò mò hỏi.

"Lý thị hạ độc vào ấm trà, ta nghĩ bà ấy muốn giết chết các ngươi". - Tiểu Hồng khép lại quạt, trả lời.

"Ngươi... nói thật chứ? Bà ta dù sao cũng là mẹ ta, sẽ không nhẫn tâm vậy đi?". - Hoàng Quân run rẩy, tay nắm chặt. Cậu như thế nào cũng không tin được, trên đời này sẽ có mẹ ruột đi giết chết con mình.

"Rất tiếc, đó là sự thật. Khi ta rời khỏi có thấy một đám quan binh, cầm đầu là một tên thất phu xấu xí mặc áo quan, đi về phía nhà ngươi, hẳn là có quan hệ với mẹ ngươi". - Tiểu Hồng nghiêm sắc mặt, dù sao quả thật chuyện mẹ giết con này rất tàn nhẫn.

"... Trần Bửu? Bà ta thật sự hợp tác với Trần Bửu muốn giết chết chúng ta?". - Hoàng Quân thì thào, nếu nói đau lòng, cậu còn chưa đến nỗi, chỉ là không thể chấp nhận một con người vì tiền tài mà nội tâm có thể vặn vẹo, xấu xí đến thế. Cậu luôn nghĩ Lý mẫu tuy không phải người tốt, nhưng cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, từ từ cậu sẽ cảm hóa bà, nhưng hiện tại... bà lại muốn giết cậu?

Thạch Sanh lo lắng ôm Hoàng Quân vào lòng, khẽ an ủi:

"Đừng buồn, chắc bà ấy có chuyện khó nói...".

"Hừ, theo ta thấy, bà già đó là tham tiền đến điên rồi". - Tiểu Hồng nhịn không được châm chọc. Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Thạch Sanh quét đến, cùng sắc mặt tái nhợt của Hoàng Quân, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Không khí nặng nề, người qua đường nhìn họ một lát rồi lại gấp rút trở về nhà, dù sao buổi tối hạn chế ra đường đã hình thành thói quen, cho dù hiện tại trăn tinh chết rồi, mọi người cũng không định thay đổi.

Hiếu Văn hết nhìn phụ thân, lại nhìn đến cha mình. Nó nghe được bọn họ bàn luận, cũng biết Lý mẫu muốn giết họ, nó không hiểu, rõ ràng mẹ nó rất tốt a.. sao Lý mẫu lại xấu xa đến thế? Cha không phải con ruột bà ấy sao?

"Ta nghĩ chúng ta nên trừng phạt bà ta một chút...". - Tiểu Hồng lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc.

"... ngươi muốn làm gì?". - Hoàng Quân ổn định lại tâm trạng của mình, nghi hoặc.

"Bà ta muốn hạ độc chúng ta, vậy chúng ta cứ thuận theo là được~~ ta sẽ giúp các ngươi đổi ấm trà. Đến lúc đó, các ngươi uống trà không chết, xem bà ta giải thích thế nào với tên quan kia". - Tiểu Hồng híp mắt, khóe môi khẽ nhếch.

"... được, làm theo ý ngươi". - Hoàng Quân thở dài, cậu đối với việc này không có dị nghị, dù sao cũng là Lý mẫu phụ bọn họ trước, bọn họ chỉ là lấy đạo người trả lại cho người mà thôi.

"Tốt, vậy ta về đây". - Tiểu Hồng vẫy vẫy tay, biến mất.

Thạch Sanh nắm chặt tay Hoàng Quân, hắn rất sợ cậu sẽ suy sụp, bị mẹ ruột mình hãm hại, bất cứ ai cũng không thể bình tĩnh.

"A Sanh, không cần lo lắng.. ta không sao, ta chỉ là hơi thất vọng thôi". - Từ đầu cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý nên hiện tại cậu quả thật chỉ có thất vọng.

"Ta sẽ ở bên huynh, mãi mãi ở bên huynh". - Thạch Sanh ánh mắt kiên định, nhìn thẳng vào đáy mắt cậu.

Hoàng Quân giật mình, trong lòng ấm áp. Nam nhân này luôn đối xử tốt với cậu, bản thân cậu biết hắn chịu đựng, nhẫn nhịn trước mặt Lý mẫu cũng chỉ vì không để cậu khó xử. Sự ôn nhu của hắn đều dành hết cho cậu, nói không cảm động là nói dối, có lẽ cả đời này cũng không tìm được một nam nhân thật tâm yêu thương, săn sóc cậu đến vậy.

"A Sanh, ta yêu đệ". - Hoàng Quân mỉm cười, ôm eo Thạch Sanh, chân thành nói.

Thạch Sanh thân thể hơi cứng lại một chút, sau đó thả lỏng, hôn lên đỉnh đầu đen bóng của cậu, ánh mắt nhu hòa, sủng nịch.

Hiếu Văn che mắt, xoay người, nội tâm có chút hâm mộ, lớn lên nó nhất định sẽ tìm được một người tốt với nó giống như phụ thân và cha.

"Có lẽ tiểu Hồng đã làm xong, chúng ta về thôi". - Chó cắn chó cái gì, cậu rất chờ mong a. Hại cậu và Thạch Sanh thì thôi, cả tiểu Văn nhỏ như vậy cũng muốn hạ thủ. Loại người mất hết nhân tính, cậu một chút cũng không có tâm đồng tình, càng sẽ không nhận người đàn bà tâm địa rắn rết kia là mẹ.

Mẹ cậu chỉ cần một người là đủ rồi! (Ẻm muốn nói là mẹ ở hiện thực của ẻm).

"Ân, về thôi". - Thạch Sanh cười khẽ, bế Hiếu Văn còn đang lúng túng một bên, dắt tay Hoàng Quân chậm rãi về nhà. Từ lúc có tiểu Hồng, hắn đã không cần lên rừng săn thú, có thể ở lại quán ăn, phụ giúp ca ca, bồi đắp tình cảm. Cho nên nói tiểu Hồng đúng là một trợ thủ đắc lực.

Vừa mới dùng huyễn thuật đổi lại ấm trà, tiểu Hồng hắt xì một cái. Ai nhắc ta a? Vuốt vuốt mũi, hắn biến trở lại hình thú, lùi vào một góc nhà, nhắm mắt đợi xem kịch hay.

---------------()--------------

Hoa hoa công tử: dùng để chỉ những tên đàn ông trăng hoa, phong lưu.

■ Ý vị thâm trường:

• Ý vị: có ý nghĩa, gợi cảm xúc, gây được hứng thú.

• Thâm trường: sâu xa.

=> Nghĩa có thể tạm hiểu là một câu nói có ý nghĩa sâu xa, tỏ rõ sự hứng thú. (Có lẽ đi =]]]).

■ Mộ danh: ái mộ, ngưỡng mộ danh tiếng.

■ Thân bất do kỷ (hoặc thân bất vô kỷ): chuyện không do mình quyết định, không thể làm theo ý mình muốn.

■ Thất phu: dùng để chỉ người đàn ông là dân thường, dốt nát, hèn kém (hàm ý coi khinh, theo quan niệm cũ).

■ Thương thiên hại lý: việc làm tàn nhẫn, không có tính người.

■ Casting cho công chúa Quỳnh Nga, cảm thấy khí chất rất hợp, mạnh mẽ, kiên cường, hoạt bát lại không kém phần xinh đẹp cao quý (diễn viên Jang Nara).





■ Casting Vân Thanh, khí chất rất hợp nha, có nét gì đó u buồn, lành lạnh, sắc bén he he cô nàng này không phải người qua đường Giáp đâu (Diễn viên Trần Kiều Ân).



#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net