CHƯƠNG 15: CHÓ CẮN CHÓ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chập tối, ba người thong thả bước vào nhà, quả nhiên vừa thấy họ về Lý mẫu liền đon đả bước đến, săn sóc bế Hiếu Văn từ tay Thạch Sanh.

"Ôi, đứa nhỏ này, sao đến giờ mới về hả, bà rất nhớ cháu nhé, để bà hôn một cái nào". - Nói xong hôn lên má Hiếu Văn.

Hiếu Văn cả người cứng lại, đáng thương nhìn Hoàng Quân, cha a... mau cứu con! Hoàng Quân mỉm cười giải thoát con trai khỏi tay Lý mẫu, nhướng mày ra hiệu cho nó vào trong phòng.

"A này tiểu Văn, cháu trai của bà đi đâu vậy hả? Đến, hôm nay Phương đại thẩm nhà bên vừa biếu một gói trà, nào tiểu Sanh, con cũng uống đi, cả ngày buôn bán chắc mệt lắm rồi". - Lý mẫu ngăn cản Hiếu Văn đang muốn vào phòng, giương lên nụ cười niềm nở, hiền hậu, vỗ vỗ vai Thạch Sanh.

Hoàng Quân tức đến bật cười nhưng vẫn không nói gì, cậu nắm tay Thạch Sanh kéo ghế ngồi xuống. Cậu quả thật muốn biết vì giết bọn họ, mặt bà ta có thể dày thêm bao nhiêu nữa?

"Tiểu Thông, con xuống bếp lấy bánh lên đi". - Lý mẫu nhíu mày, con trai không chịu phối hợp, lỡ như làm hỏng kế hoạch thì sao?

"... được". - Hoàng Quân do dự gật đầu, chậm rãi vào bếp. Chẳng lẽ Lý mẫu không muốn giết cậu? Thế nhưng bà ta nhẫn tâm giết Thạch Sanh và Hiếu Văn, vậy có khác nào gián tiếp giết cậu đâu? Không có hai người họ, cậu còn sống làm gì? Cho nên cậu vẫn im lặng không ngăn cản hành động chui đầu vào rọ của Lý mẫu, con người đôi khi phải té ngã mới có thể càng thêm an phận.

Tiểu Hồng hứng thú nằm một bên, rõ ràng chủ nhân biết bà già kia không muốn giết cậu, nhưng vẫn xem như không có chuyện gì. Ân, nó nên khen một tiếng đủ tâm lãnh, hay phân lượng của Thạch Sanh quá cao vượt qua cả tình mẫu tử đây?

"Nào, tiểu Sanh, tiểu Văn, uống trà đi hai con". - Lý mẫu có chút gấp gáp nhìn ra ngoài cửa, thấy Thạch Sanh còn chưa động, bà liền thúc giục.

"Ân". - Thạch Sanh ứng tiếng, dư quang khóe mắt liếc về hướng tiểu Hồng, thấy nó lười biếng gật đầu mới đem chén trà đặt vào tay Hiếu Văn. Bản thân hắn cũng bình tĩnh uống hết, sau đó không để ý vẻ mặt thoáng thả lỏng, đắc ý của Lý mẫu, xoa xoa đầu Hiếu Văn còn đang do dự.

Hiếu Văn thấy phụ thân uống, cũng ngoan ngoãn nhấp môi, không ngờ nó vừa đem trà uống cạn thì Lý mẫu liền ha hả cười lớn.

"Ha ha ha ha, Thạch Sanh, Lưu Hiếu Văn, các ngươi có làm quỷ cũng đừng trách ta, hãy trách bản thân vì sao đắc tội quý nhân, ngày này mỗi năm ta nhất định sẽ đốt giấy tiền cho các ngươi, an tâm mà đi đi". - Dứt lời liền đập bể chén trà.

Ngay khi chén trà bể nát, Trần Bửu biểu tình vui sướng đi vào, gã vừa định chế nhạo vài câu lại nhìn một chút tình hình không đúng, liền biến sắc.

Thạch Sanh đứng lên ôm lấy Hiếu Văn, lãnh đạm nhìn gã, ánh mắt như nhìn một vật chết. Không khí trở nên ngưng động, Lý mẫu kinh ngạc vừa muốn nói gì đó bỗng nhiên tái mặt. Không đúng! Trần Bửu rõ ràng đã nói độc này vào miệng sẽ lập tức có tác dụng, hiện tại Thạch Sanh lẽ ra nên độc phát thân vong, sao còn ung dung, thoải mái như vậy? Ngay cả Hiếu Văn cũng không chút biến hóa, hơn nữa bọn họ không hề bất ngờ khi trông thấy Trần Bửu, cứ như đã biết trước... Chờ đã, biết trước? Chẳng lẽ...

"Các ngươi.. các ngươi sao lại?". - Trần Bửu trừng mắt, chỉ tay về phía họ, lắp bắp.

"Sao lại không chết đúng không? Quan. Đô. Đốc". - Thanh âm lạnh lùng, giễu cợt vang lên thu hút ánh mắt của mọi người.

Lý mẫu không dám tin nhìn Hoàng Quân biểu tình thờ ơ, khoanh tay dựa vào tường, bà thậm chí có thể trông thấy khinh bỉ cùng thất vọng không thèm che giấu trong mắt cậu. Giây phút đó, cả người bà như rơi vào hầm băng.

"Điêu dân to gan, ngươi dám gạt bổn quan!". - Lúc này nếu còn không biết chuyện gì xảy ra thì gã chính là đầu heo, cả gương mặt xấu xí của Trần Bửu vặn vẹo đến đáng sợ. Gã giận dữ rống vào mặt Lý mẫu còn đang ngây người.

"T.. ta không...". - Lý mẫu run rẩy, lắc đầu.

"Câm mồm!". - Trần Bửu tát bà một cái vang dội, Lý mẫu bị lực đạo của hắn đánh cho té ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

"Ngươi dám đánh ta!". - Lý mẫu oán độc nhìn về phía Trần Bửu, gã thế nhưng dám tát bà!

"Hừ, bổn quan có gì không dám? Thứ rác rưởi như ngươi nếu không phải có chút giá trị, bổn quan sao còn lưu đến bây giờ, hiện tại thì tốt rồi, không ngờ ngươi cả gan phản bội bổn quan!". - Trần Bửu khinh thường, phun một bãi nước bọt.

"Ngươi mới rác rưởi! Ngươi là phế vật!".

*Rắc*

"A!" - Âm thanh mắng chửi ngừng lại, theo sau là tiếng hét đau đớn đến cực độ. Mặt Lý mẫu bị Trần Bửu không chút lưu tình dẫm lên, còn dùng sức đạp mấy cái.

"Hạng điêu dân lớn mật, miệng chó không mọc được ngà voi, dám sỉ nhục bổn quan". - Trần Bửu cười lạnh, đá Lý mẫu gương mặt đầy máu đã đau đến hôn mê qua một bên. Nhìn biểu tình xem kịch vui của ba người còn lại, gã đen mặt, âm trầm mở miệng:

"Không nghĩ đến các ngươi cũng thật thông minh!".

"Quan đô đốc quá khen, thế nhưng thảo dân có thể thỉnh giáo đại nhân một câu không?". - Hoàng Quân cười tủm tỉm, chậm rãi đi đến bên cạnh Thạch Sanh, có chút lười biếng tựa vào vai hắn.

Thạch Sanh ánh mắt lạnh lẽo thoáng chốc ôn nhu như băng tuyết hòa tan, nếu không phải hắn còn đang ôm Hiếu Văn thì đã kéo người vào lòng yêu thương một phen rồi. Tiểu Hồng khinh thường "xùy" một tiếng, không thèm nhìn đến hai kẻ lúc nào cũng trắng trợn tú ân ái, chỉ sợ cả thiên hạ đều không biết bọn họ có một chân vậy!

"Câu gì?". - Trần Bửu sắc mặt khó coi hỏi, cũng không chú ý đến không khí ái muội khác thường của hai người.

"Ha, cái ghế quan đô đốc ấy... ngài ngồi có êm không?". - Hoàng Quân cười khẽ.

"Ngươi! Ngươi nói cái gì bổn quan không hiểu!". - Trần Bửu cắn chặt răng, phủ nhận. Binh lính vẫn còn bên ngoài, gã không thể để người này nói lung tung, dù sao gã chỉ mới ngồi lên vị trí đô đốc, khó lòng quản được miệng kẻ khác. Hôm nay đưa nhiều binh lính đến chỉ là muốn bắt Lý mẫu và Lý Thông tội giết người, hiện tại tội danh không thành, gã lâm vào tình thế tiến không được, lùi không xong. Chết tiệt, tất cả đều tại con mụ vô dụng kia!

"Nha... đô đốc đại nhân không hiểu, nhưng thánh thượng anh minh có lẽ sẽ hiểu đi?".

"Ngươi!". - Trần Bửu tức đến khó thở, gã cười lạnh, ngữ khí uy hiếp: "Các ngươi nghĩ có thể an toàn rời khỏi đây?".

"Ngươi nói xem?". - Hoàng Quân không chút sợ hãi, hỏi lại.

Trần Bửu câm nín, gã đương nhiên biết đáp án. Ngay cả đối đầu với trăn tinh bọn chúng còn toàn mạng trở về, thậm chí giết chết nó, vài tên lính quèn làm sao giữ chân được. Chưa kể đến thánh thượng quả thật rất anh minh, nếu chuyện này đến tay ngài, chỉ sợ nhất định tra rõ ràng, lúc đó để hai người họ tỷ thí, gã một chút cũng không có đường thắng. Gã chỉ là phàm nhân bình thường, đánh vài chiêu mèo quào thì được, đối với người chân chính giết trăn, gã hoàn toàn là một con kiến.

Huống hồ... nghĩ đến ánh mắt nghi hoặc của Hùng vương khi gã nộp lên đầu trăn, quả thật ông ta không hề tin tưởng gã là người giết nó.

"Đô đốc... ngài có phải gần đây rãnh rỗi đến buồn chán không? Có cần thảo dân giúp ngài phân ưu, giải tỏa phiền muộn...". - Hoàng Quân thấy gã im lặng, sắc mặt chuyển đổi liên tục, cậu không ngần ngại châm thêm dầu. Hừm, đã tranh công người khác còn dám mặt dày muốn giết người diệt khẩu, nghĩ mình là quả hồng mềm mặc người nhào nắn sao? Đúng là mơ đẹp!

"Không cần! Các ngươi muốn gì?". - Trần Bửu cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, gã không được loạn. Những người này nếu lúc trước bỏ lại đầu trăn, chứng tỏ không quan tâm đến vị trí đô đốc hay ban thưởng của triều đình, như vậy gã có thể cùng chúng thương lượng. Lùi một bước trời cao biển rộng, đạo lý này Trần Bửu vẫn thấu hiểu, hơn nữa cũng sẽ không chút do dự áp dụng.

"Chúng ta a.. vốn chỉ muốn an ổn sống một cuộc sống bình thường, tiêu dao khoái hoạt.. nhưng chính là luôn tồn tại những kẻ không có mắt, không biết hai chữ an phận đến quấy rầy, chúng ta đương nhiên không thể ngồi yên mặc người chém giết đi?". - Hoàng Quân nhướng mi, ánh mắt sắc bén. Cậu vốn là một công dân lương thiện, nhưng lương thiện chứ không ngu ngốc. Nếu chạm đến điểm mấu chốt của cậu, cậu sẽ để người đó phải hối hận vì được sinh ra trên đời.

Tiểu Hồng hài lòng, tán thưởng nhìn Hoàng Quân đã không còn vẻ ôn nhu, đơn thuần ngày thường mà toát ra khí chất lạnh lẽo, quyết đoán tựa như một thanh lợi kiếm sẵn sàng rời vỏ. Chủ nhân của nó cho dù không thần thông quảng đại cũng tuyệt đối không được yếu đuối, ngu ngốc. Hai chữ thiện lương dùng với những kẻ lòng lang dạ sói chỉ có thể đem lại rắc rối cho bản thân cùng những người xung quanh.

"Ha ha ha.. Lý đệ nói phải, là bổn quan không suy nghĩ thấu đáo. Mong Lý đệ bỏ qua, hiện tại bổn quan liền đi, không làm phiền Lý đệ cùng Thạch đệ nghĩ ngơi". - Nói xong liền xoay người muốn đi.

"Chờ đã". - Hoàng Quân gọi lại gã.

"Chẳng hay Lý đệ có gì muốn chỉ bảo?". - Trần Bửu quay lại, cố nở nụ cười lấy lòng. Chờ gã thành công làm phò mã, đến lúc đó những khuất nhục ngày hôm nay, gã sẽ trả lại cho đám điêu dân này.

"Chỉ bảo thì không dám, đô đốc ngài làm mẹ ta bị thương rồi, cứ thế liền đi sao?". - Hoàng Quân hất cằm hướng Lý mẫu còn đang hôn mê trên đất.

"... ha ha, bổn quan đúng là sơ sót, đây là chút lòng thành của bổn quan để Lý đại thẩm chữa trị, trở về bổn quan sẽ phái người mang thêm lễ vật tạ lỗi đến". - Gã nhanh chóng đặt lên bàn năm nén vàng.

"Ân, vậy thảo dân cũng không giữ chân đại nhân, ngài có thể đi". - Hoàng Quân nhàm chán, phẩy phẩy tay.

"Vậy bổn quan cáo từ". - Trần Bửu cơ hồ là nghiến răng, nghiến lợi đi ra, chân trước vừa bước khỏi cửa đã nghe thanh âm Hoàng Quân mang theo chút trêu tức vang lên phía sau:

"Lễ vật tạ lỗi, thỉnh đô đốc đừng quên, nếu không để chúng ta đến phủ đòi thì không hay lắm".

Trần Bửu lảo đảo vài cái, tăng nhanh cước bộ giống như chạy trốn.

Hoàng Quân khinh thường hừ lạnh, cất vàng vào túi. Nghĩ đây là nơi nào, dám tính kế lên người của cậu cũng phải chuẩn bị lột một tầng da!

"Cha! Cha thật giỏi!". - Hiếu Văn hai mắt sáng lấp lánh, đầy sùng bái nhìn Hoàng Quân. Cha chỉ nói mấy câu đã đuổi được kẻ xấu, còn lấy trên người của gã nhiều tiền như thế!

Hoàng Quân sờ sờ chóp mũi, bất đắc dĩ gõ trán Hiếu Văn. Thạch Sanh buông nó xuống, ôm lấy cậu, ngậm lấy đôi môi đỏ mộng đang khẽ mở, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào càn quét, Hoàng Quân hơi ngây ngốc một lát cũng nhiệt tình đáp lại. Đợi hai người tách ra, Hiếu Văn đã đỏ mặt chạy đến ngồi xổm bên người tiểu Hồng. Cha với phụ thân có lẽ rất yêu nhau, bọn họ lúc nào cũng thân mật a...

"Ca ca... có thể không?". - Thạch Sanh ánh mắt sâu thẫm nhìn Hoàng Quân.

".... Được rồi". - Cậu thở dài, gật đầu. Bỏ đi, quan hệ cũng đã xác định, hơn nữa cứ nghẹn như vậy, không nói đến Thạch Sanh có bao nhiêu khó chịu, cả cậu cũng rất sợ bản thân sẽ nghẹn đến 'hỏng'.

Thạch Sanh đáy mắt xẹt qua một tia sáng, hắn có chút không chờ được, dưới tiếng kêu kinh ngạc của Hoàng Quân, bế cậu lên. Lúc đi ngang qua tiểu Hồng, còn ném cho nó một chiếc chìa khóa rồi mới vào phòng.

"....". - Tiểu Hồng nhận mệnh chỉ có thể hóa thành người, nhặt lên chìa khóa cửa tiệm, sau đó mang vẻ mặt dụ dỗ nhìn Hiếu Văn:

"Tiểu Văn Văn à.. hôm nay chúng ta phải đến tiệm ngủ nha~".

"Vì sao?". - Hiếu Văn nghi hoặc.

"Vì phụ thân và cha đệ phải động phòng rồi, làm một đứa con ngoan, đệ không thể quấy rầy họ đúng không?". - Con hồ ly nào đó một chút cũng không quanh co, trực tiếp nói thẳng.

"....". - Nghe được bên trong bắt đầu truyền ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn khó kiềm nén, Hiếu Văn hai má đỏ bừng, ngoan ngoãn để tiểu Hồng vác nó lên, đồng thời tóm lấy Lý mẫu bay ra ngoài.

Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, hắn không thể phá hoại chuyện tốt của họ, nếu không nam nhân một khi bất mãn sẽ rất đáng sợ! Tiểu Hồng âm thầm nghĩ, cũng không quên đốt cho chủ nhân một ngọn nến, nam nhân dồn nén lâu ngày đều không khác gì dã thú.. Chủ nhân thỉnh bảo trọng~~

--------------------------------

"Nè, ngươi sao còn chưa cút đi hả?". - Tử Tiêu nhìn nam nhân mặc trường bào lam sẫm nhàn nhã ngồi đối diện, tức giận quát.

Nam nhân này vài ngày trước trúng phải hàn độc của băng tầm, chủ tử vì hứng thú thử dược mà tiện tay cứu sống hắn, hắn thế nhưng mặt dày nói cái gì phải lấy thân báo đáp, đuổi mãi không đi!

"Mỹ nhân à, cổ nhân có câu cứu nhân ... ờ.. cứu nhân nhất mệnh... mệnh..". - Nam nhân nhíu mày, vẻ mặt rối rắm.

"Cứu nhân nhất mệnh, thắng tạo thất cấp phù đồ!". - Tử Tiêu bóp trán, tên này là ngốc thật hay ngốc giả a? Vô lại nàng không phải chưa thấy qua, chính là chưa gặp qua tên vô lại nào ngu ngốc như vậy. (Cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp).

"A, đúng, đúng! Cứu nhân nhất mệnh, thắng tạo thất cấp phù đồ! Ta là một chính nhân quân tử, đương nhiên có ân báo ân, có oán trả oán, sư phụ nàng cứu ta một mạng, ta phải lấy thân báo đáp!". - Nam nhân cười tủm tỉm, gật đầu như giã tỏi.

"....". - Được rồi, nàng không nên hao tổn tâm trí với một tên ngốc. Tử Tiêu vô lực nhìn Cơ Lam đang nhắm mắt dưỡng thần. Nam nhân này cứ lấy lý do suy yếu để chui vào xe ngựa, vậy mà chủ tử vẫn không nói một câu... rốt cuộc chủ tử đang nghĩ gì a?

Có lẽ do đường nhìn của Tử Tiêu quá nóng bỏng, Cơ Lam mở mắt, y nhíu mày, vén màn che, quan sát sắc trời.

"Tìm khách điếm, đổi xe ngựa và thư đồng". - Nói xong, tiếp tục nhắm mắt không để ý đến biểu tình kinh ngạc, hoảng sợ của hai thư đồng. Hiện tại y đã vào lãnh thổ nước Ba, dĩ nhiên phải tìm thư đồng người Ba. Hai thư đồng này đã vô dụng, không cần thiết giữ lại.

"Dạ, sư phụ... còn tên này...". - Tử Tiêu trừng mắt với nam nhân, do dự hỏi.

"Phí dụng hắn trả toàn bộ, không đồng ý thì đuổi đi". - Tuy rất có hứng thú với thân phận của nam nhân nhưng y sẽ không thu lưu kẻ vô dụng.

"Dạ, nè ngươi nghe rõ chưa?". - Tử Tiêu đắc ý hất cằm.

"Ta thiếu gì chính là không thiếu tiền, yên tâm để báo đáp các ngươi, toàn bộ chi phí ta lo". - Nam nhân vỗ ngực bảo đảm khiến Tử Tiêu nghẹn một bụng tức, vốn nghĩ có thể đuổi được hắn, hừ.. muốn trả chứ gì?

"A Ngưu! Mau tìm khách điếm đắt nhất nơi này, ta phải đặt mỗi người một phòng chữ Thiên!". - Tử Tiêu lớn tiếng gọi, A Ngưu là đánh xe kiêm hộ vệ mà họ chọn khi vừa đến đất Sở, dáng người cường tráng, khá trầm tính, không hỏi sẽ không mở miệng, chủ tử nàng vô cùng hài lòng với loại tính cách này nên mới không đổi người.

"Vâng".

Tử Tiêu nói xong muốn nhìn biểu tình bất mãn, đau lòng trên mặt nam nhân, nhưng để nàng thất vọng rồi, nam nhân giống như không quan tâm, hắn chỉ mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ sắp xếp rất tốt. Tử Tiêu cảm thấy một quyền này đánh vào bông, vô cùng thất bại. Nàng hậm hực quay đầu đi, không tiếp tục mở miệng. Không khí trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

-----------------()----------------

Miệng chó không mọc được ngà voi: kẻ xấu xa không thể nói ra lời tử tế tốt đẹp nào.

■ Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng: một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ý bảo lúc làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đó, không thể lãng phí giây phút nào =]]]]

■ Phòng chữ Thiên: tương đương với phòng Vip.

GÓC TÁC GIẢ:

Chương này lặn hơi lâu =]]  bệnh lười tái phát ấy mà, haizzzz, với lại ta đang mần bộ Tây Du kỳ truyện, tuy chưa có chính thức lên sàn nhưng sẽ lên vào cái ngày mà Thạch Sanh đi được nửa chặng đường (không biết ngày ấy còn bao lâu).

Cảnh báo, chương sau có H ^^ đương nhiên là H người tình ta nguyện cùng nhau sảng khoái, không SM nga~~~

Không có hình ảnh gì minh họa hết cảm thấy nhẹ lòng. Mỗi lần tìm hình ảnh, ta lại mệt não haizzz. Google không phải toàn năng, một số hình ảnh còn phải trèo lên youtube kiếm nữa, ta thiệt khổ mà~~~

Hình như lượt view có xu hướng giảm mạnh... là ta làm không tốt sao? ಥ¤ಥ

Hự, thôi ta lặn tiếp đây, hẹn gặp lại vào chương sau  \(^_^)○

Cầu vuốt ve, cầu an ủi, cầu ủng hộ~~~~~

THANKS FOR YOUR READING

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net