CHƯƠNG 16: NƯỚC SỮA GIAO HÒA.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING 18+

Cái tên chương hơi.. bựa =]]]]  nước sữa giao hòa là make love (làm tình) ý ý.. ahihi~~ chương này có H nha, đề nghị những bạn trẻ tâm hồn trong sáng hãy click back.. đừng tò mò vào đọc rồi ném đá gây war, ta sẽ SM các bạn đấy =]]]

Chương này ta lười lướt lại nhặt sạn nên có thể nó không nuột lắm.. các tình yêu bỏ qua nha~~

Khụ, cái hình phía trên là ta vẽ chơi, vẽ có chút gấp nên không đẹp.. cơ mà cứ up lên khoe hàng thôi (mỗi lần tìm hình minh họa là mệt chết được).

❤ CHÚC CÁC TÌNH YÊU ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ~~
------------------------------------

"Tiểu Hồng ca ca, bà ấy.. phải làm sao bây giờ?". - Hiếu Văn mím môi chỉ vào Lý mẫu bị tiểu Hồng không chút lưu tình vứt dưới đất.

"Kẻ ác sống lâu, đệ không cần lo". - Tiểu Hồng nhếch môi khinh thường nhưng vẫn làm một thuật giữ ấm cho Lý mẫu, dù sao bà ta cũng là mẹ của chủ nhân, ít nhất trước khi chủ nhân thật sự từ bỏ, hắn sẽ không để bà chết.

"Ân.. Chúng ta ngủ ở đâu nha?". - Nhìn bàn ghế xung quanh, Hiếu Văn nghi hoặc, chẳng lẽ hôm nay ngủ dưới đất? Nó đương nhiên không ngại, chỉ là y phục mới bẩn rồi, cha sẽ tức giận...

"Yên tâm, đệ là con trai của chủ nhân, ta đương nhiên không bạc đãi đệ a~". - Nói xong, hắn phất tay, một bộ bàn ghế liền biến thành chăn nệm.

"Oa! Ca ca thật lợi hại! Ca ca biết phép thuật sao?". - Hiếu Văn hưng phấn vỗ tay, chớp đôi mắt to lúng liếng sùng bái nhìn tiểu Hồng.

Hiện tại hắn có chút hiểu vì sao chủ nhân yêu thích thằng nhóc này, thật đáng yêu nha~. Nghĩ nghĩ, hắn cười gian, nhéo nhéo hai má phúng phính của Hiếu Văn, xúc cảm thật tốt.

"Nếu tiểu Văn ngoan ngoãn, ca ca sẽ dạy cho ngươi". - Tiểu Hồng mở miệng.

"Được! Tiểu Văn sẽ ngoan ngoãn, ca ca không được nuốt lời, kẻ nuốt lời chính là con chó nhỏ!". - Hiếu Văn vô cùng vui vẻ, nếu nó có phép thuật, nó sẽ bảo vệ cha, bảo vệ phụ thân. Không để kẻ xấu đến hãm hại họ nữa.

Tiểu Hồng gật đầu. Hắn đương nhiên sẽ dạy, học được hay không lại tùy ngộ tính của tiểu tử này.

"Được rồi, ngủ đi, sáng mai còn dọn hàng".

"Dạ!". - Hiếu Văn ngoan ngoãn đáp lời, nhanh chóng vùi mình vào nệm mềm.

Tiểu Hồng nụ cười thêm mấy phần chân thật, trẻ nhỏ đơn thuần đúng là khiến người yêu thương. Dư quang nhìn đến Lý mẫu mặt đầy máu hôn mê dưới đất, nhân loại muôn hình vạn trạng, vẻ ngoài đạo mạo, nội tâm lại đen thấu. Không biết khi đứa nhỏ này trưởng thành có còn giữ được nét hồn nhiên, thiện lương hay không?

Haizzz, tiểu Hồng thở dài cười khổ, từ bao giờ hắn trở nên đa sầu đa cảm như thế? Có lẽ từ lúc gặp lại người kia đi...

Thật muốn hỏi y có còn nhớ hắn không?

-------------------------------

Hoàng Quân bị Thạch Sanh đặt lên giường, cậu há miệng muốn nói chuyện đã bị một đôi môi ấm áp dán lên, đầu lưỡi linh hoạt cuộn lấy lưỡi cậu, tiến hành một hồi nước bọt giao hòa. Bàn tay mang theo kén mỏng của Thạch Sanh luồn vào bên trong y phục, không ngừng xoa nắn hai hạt đậu đỏ trước ngực cậu.

"Ưm.. t.. tiểu Văn còn bên ngoài.. ha..". - Hoàng Quân bị hắn khiêu khích đến cắn chặt môi, thở dốc, khẽ nhắc nhở.

"Yên tâm, đi rồi". - Thạch Sanh có chút không vui, thời điểm nào rồi ái nhân còn phân tâm? Nghĩ nghĩ, hắn di chuyển lên gặm cắn vành tai ửng hồng của Hoàng Quân. Tay nhanh chóng cởi hết y phục vướng víu của hai người, mắt thấy làn da trắng nõn phơi bày trước mặt, hạ thể hắn trướng thêm vài vòng.

Thạch Sanh cúi đầu, mút vào hạt đậu đỏ đã bị hắn trêu đùa đến dựng thẳng, tay còn lại vuốt ve làn da mịn màng như tơ lụa. Hoàng Quân vặn vẹo eo, muốn tránh thoát cái tay như độc xà đang làm loạn kia, cố ý vô tình bắp đùi cọ xát với dục vọng thô to của người nào đó.

"Chậc,... ca ca huynh còn gấp gáp hơn ta a...". - Thạch Sanh khựng lại, ánh mắt tối thêm mấy phần, khóe miệng khẽ nhếch hôn lên yết hầu nhỏ xinh của cậu.

".....". - Ngươi mới gấp gáp! Cả nhà ngươi mới gấp gáp! Đúng là không có vô sỉ nhất chỉ có vô sỉ hơn. Hoàng Quân vừa thẹn vừa giận trừng Thạch Sanh, chỉ là đôi mắt phủ một tầng sương mù, hoàn toàn không có giá trị uy hiếp.

Thạch Sanh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như có vuốt mèo cào a cào, hắn đột nhiên cúi đầu ngậm lấy dục vọng xinh xắn hồng hồng đang dựng lên của Hoàng Quân, liếm một vòng trên đầu khấc, bàn tay nắn nắn hai viên tinh hoàn nhỏ bé, đám cỏ thưa thớt cọ cọ chóp mũi khiến Thạch Sanh càng thêm hưng phấn, phun ra nuốt vào tiểu Quân Quân liên tục.

Hoàng Quân hai đời đều là xử nam làm sao chịu được trêu chọc của hắn, cả người nhanh chóng mềm thành một bãi nước, tay vô thức nắm tóc Thạch Sanh đẩy hạ thân vào sâu trong khoang miệng ấm áp kia. Thần trí cậu lúc này gần như mơ hồ, toàn thân tê dại, bị động thừa nhận cảm giác sung sướng đến dục tiên dục tử.

"A... chậm.. ưm.. ta muốn...ha". - Cảm nhận một cổ nhiệt khí dần lan truyền xuống dưới, Hoàng Quân hơi rướn người, run rẩy bắn ra trong miệng Thạch Sanh. Cao trào qua đi, cậu mềm nhũn vô lực há miệng thở dốc, đôi mắt thông qua làn sương mỏng manh mơ hồ thấy được Thạch Sanh nuốt vào tinh dịch của cậu, một giọt cũng không thừa!

".....". - Này... cái ánh mắt ý do vị tẫn của ngươi là thế nào? Cho dù chưa từng nếm qua nhưng ta cũng biết tinh dịch của đàn ông không bao giờ là mỹ vị a! Quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nha... thật không hiểu nổi.

"Ca ca... ta muốn ngươi, cho ta.. được không?". - Thanh âm ẩn nhẫn, trầm khàn nhiễm phải dục vọng từ tính vang lên mang theo chút áp lực cùng chờ mong khiến Hoàng Quân rất không có cốt khí mà gật đầu đáp ứng rồi! Ngược lại cũng đã xác định quan hệ, cứ ngại ngùng như nữ nhân thật không đáng mặt đàn ông, cho dù cậu là một tiểu thụ bị người áp thì vẫn là đàn ông, được chứ?

Nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Hoàng Quân, Thạch Sanh cười khẽ, ánh mắt đảo qua khe mông của cậu, dừng lại một chút.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Không làm thì ngủ!". - Hoàng Quân tức giận co chân đạp vào gương mặt anh tuấn của Thạch Sanh. Tên đầu đá này sao có thể ngẩn người chứ? Có biết cúc hoa bị nhìn chằm chằm như vậy rất áp lực không?! Hoàng Quân tỏ vẻ bị thị gian cũng không kém hơn trực tiếp đâm vào bao nhiêu, vô cùng xấu hổ nha!

"Khụ,.. ta..". - Thạch Sanh khó xử nhìn vật thể to lớn của mình, lại nhìn cửa động bé xíu hồng nhạt kia, có chút mộng. Phải nhét vào đây sao? Bản năng hắn rất muốn đi vào trong cơ thể Hoàng Quân, chiếm lấy cậu nhưng lý trí lại kìm hãm hắn, dù sao hắn cũng không có khái niệm giữa nam nam đến cùng phải làm như thế nào... Hắn rất sợ một chút sơ sót sẽ tổn thương người mình yêu.

".....". - Hoàng Quân đương nhiên biết hắn nghĩ gì cũng rất thông cảm cho hắn, nhưng thông cảm là một chuyện, chấp nhận hiện thực lại là chuyện khác. Bắt một tiểu thụ như cậu đưa mông cho hắn chà đạp thì thôi đi, giờ còn phải cầm tay hướng dẫn hắn phương pháp chà đạp mông mình.. cậu tự nhận bản thân chịu không nổi a!

Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, Thạch Sanh nhìn rồi lại nhìn, gân xanh trên trán hiện lên, mồ hôi cũng rơi xuống, súng đã lên nòng còn phải cưỡng chế ép vào, đúng là đủ ngược tâm.

"... này.. chổ này..  cho từng ngón tay vào.. khuếch trương..". - Hoàng Quân cắn răng, do dự một lát vẫn quyết định hướng dẫn hắn, vừa chỉ vào nơi huyệt động, cậu vừa lúng túng mở miệng. Tuy rất ngượng ngùng nhưng Thạch Sanh không nỡ tổn thương cậu, đồng dạng cậu cũng không nỡ nhìn hắn khó chịu.

Thạch Sanh gật đầu, vừa muốn cho ngón trỏ vào trong đã bị bàn tay nhỏ nhắn ngăn lại. Hắn khó hiểu nhìn Hoàng Quân, sau đó ngón tay của hắn được cậu nắm lấy, chiếc lưỡi hồng hồng thò ra liếm mút lưu lại nước bọt ẩm ướt trên đầu ngón tay.

"Phải thấm ướt, nếu không sẽ đau..". - Dù sao cũng là tính phúc của mình, đã không tránh được, cậu đương nhiên muốn tìm cách khiến bản thân thoải mái một chút.

"Thấm ướt...". - Thạch Sanh nhìn ngón trỏ còn lưu lại nước bọt, ngẫm nghĩ một lát, hắn đột nhiên nâng người Hoàng Quân, cúi đầu hôn lên hậu huyệt cậu, đầu lưỡi ẩm ướt dò ra liếm một vòng nếp uốn trên thành huyệt, sau đó chậm rãi xâm nhập vào trong khuấy đảo.

"A! Ân.. Sanh.. không cần, bẩn!". - Hoàng Quân run rẩy, hậu huyệt co rụt, dục vọng vừa bắn có xu thế ngẩng đầu trở lại.

"Giao cho ta...". - Không hổ là nam chính trong truyện, chỉ cần cho hắn một cây búa, hắn hoàn toàn có thể đóng thành một căn nhà! Thạch Sanh một bên an ủi dục vọng của ái nhân, một bên liên tục liếm mút huyệt động khô khốc kia, chỉ chốc lát đã khiến nó mềm ra.

Thạch Sanh hài lòng buông tha cho huyệt động, hắn ngậm vào vật nhỏ của Hoàng Quân tiếp tục hầu hạ cậu, ngón tay từng chút một tiến vào cửa huyệt nhờ có nước bọt mà trơn trượt dễ dàng nuốt lấy ngón tay hắn.

"A.. ưm.. Sanh.. a...". - Hoàng Quân bị hắn lần thứ hai chơi đùa đến rơi vào u mê, đầu óc choáng váng chỉ muốn hắn nhanh chóng đi vào, lấp đầy nơi tư mật đang ngứa ngáy khó nhịn kia của mình.

Thạch Sanh nhìn người dưới thân liên tục vặn vẹo thân thể, hắn nhả ra tiểu Quân Quân đã ướt sũng, ngậm lấy đôi môi đang rên rỉ không ngừng kia, tay cũng không dừng lại mà tiếp tục khuếch trương, đợi đến khi bốn ngón tay đều cho vào, hắn mới nhẹ nhàng rút ra.

"Có nước a.. không nghĩ đến nơi này thế nhưng có nước..". - Thạch Sanh hiếu kì nhìn ngón tay bị bao phủ bởi một màn nước nhờn mỏng manh.

"Ưm.. vô sỉ!". - Những lời dâm đãng này mệt hắn cũng có thể dễ dàng nói ra, Hoàng Quân tỏ vẻ hàng này cậu không quen!

"Ta vào được không? Ân~". - Âm cuối nâng lên kéo dài tựa như tiếng đàn cello đầy mê hoặc, Thạch Sanh đặt dục vọng trướng đau của hắn trước cửa huyệt nhưng vẫn chậm chạp không vào, hắn muốn người trước mắt mở miệng xin hắn, xin hắn chiếm lấy cậu..

"Đệ!". - Chuyện này cũng cần xin phép sao?! Hoàng Quân trừng mắt, nơi nào đó khó chịu, trống rỗng khiến cậu liên tiếp cọ cọ vào bộ vị to lớn kia, muốn a... thật muốn hắn đi vào..

"Nói đi.. huynh muốn thế nào?". - Thạch Sanh cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu nhưng hắn vẫn ép xuống dục vọng của mình, tiếp tục dụ dỗ.

"... ta.. ưm..". - Hai chân thon dài của cậu vô thức kẹp lấy eo Thạch Sanh, huyệt động ma sát với hạ thân của hắn, hai người đều hít vào một ngụm khí. Này đúng là đòi mạng!

"Mau nói a.. huynh muốn ta làm gì?". - Thạch Sanh cúi người hôn xương quai xanh tinh xảo của Hoàng Quân, tay nắm lấy tiểu Quân Quân vuốt ve, trêu chọc.

"A.. ân..ta.. ta muốn đệ đi vào.. vào bên trong". - Hoàng Quân đỏ mặt, cắn môi, nhỏ giọng thốt ra những lời mà ngày thường có đánh chết cậu cũng không dám nói. Vừa dứt lời, thứ hung khí thô to kia liền đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt cậu, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm tê dại khiến Hoàng Quân gần như phát điên.

Thạch Sanh không thể chờ được nữa, động thân tiến vào trong, thành vách huyệt động phút chốc bao trùm hạ thân hắn, nóng bỏng hưng phấn truyền đến khiến hắn thỏa mãn rên rỉ. Lý Thông.. cuối cùng ta cũng có được huynh...

Thạch Sanh giống như ngựa thoát cương, đâm vào rút ra liên tục, thanh âm da thịt chạm vào nhau vang lên trong căn phòng nhỏ. Hoàng Quân tin tưởng với thế công mãnh liệt của hắn nếu không phải giường cậu làm bằng đá có lẽ đã sụp rồi.

"Ha.. ân.. nhẹ nhẹ chút.. a Sanh..". - Tuyến tiền liệt bị va chạm mạnh mẽ, từng đợt tê dại chạy dọc sống lưng, lan ra khắp tứ chi, thân thể cậu mềm nhũn, thừa nhận từng đợt ra vào hung mãnh của người nào đó. Nam nhân dục cầu bất mãn quả nhiên đáng sợ!

"Ca ca.. ta yêu ngươi..". - Trao đổi từng nụ hôn thắm thiết, lời nói yêu vô thức phát ra, nơi giao hợp gắn kết dán sát vào nhau, lúc này Thạch Sanh và Hoàng Quân mới có cảm giác hai người đã thật sự thuộc về nhau.

"Ân.. ta .. ta cũng yêu ngươi". - Hoàng Quân ôm cổ Thạch Sanh, chủ động phối hợp nhịp độ ra vào của hắn, cảm nhận cơ thể được lấp đầy, sung sướng từ tận đáy lòng trào dâng.

Tiết tấu luật động mạnh mẽ, trong tiếng gầm nhẹ của Thạch Sanh, một nguồn nhiệt lưu nóng chảy bắn thẳng vào cơ thể Hoàng Quân, cậu cảm nhận được nó giống như sóng ngầm cuộn trào đi khắp cơ thể cậu sau đó dường như bị cái gì đó hấp thu, biến mất. Có lẽ là ảo giác đi...

Thạch Sanh phát tiết xong, vẫn không rút ra mà tiếp tục lật người Hoàng Quân lại, để cậu nằm sấp, hôn lên tấm lưng trơn bóng mịn màng, lưu lại một loạt hôn ngân.

Cảm nhận vật thể bên trong đang có xu thế trướng to, Hoàng Quân đỏ mặt thầm mắng sắc lang, sau đó cọ cọ mông, tiến hành nghênh hợp một đợt tình triều mới.

Hoàng Quân bị làm hôn mê, rồi lại làm đến tỉnh. Cậu cảm thấy mình sắp tinh tẫn nhân vong rồi, không biết đã mở miệng cầu xin bao nhiêu lần nhưng tên cầm thú lần đầu khai trai nào đó vẫn không biết mệt mà cày cấy. Cổ họng đau rát, nơi giao hợp bị đâm vào liên tục gần như sắp mất đi cảm giác, tuy bản thân cậu được hầu hạ rất thoải mái nhưng sau này vẫn tiết chế thôi. Cậu cũng không muốn bị héo sớm, phải biết bây giờ tiểu điểu đáng thương của cậu một giọt tinh cũng không bắn ra được đây! *gào gào ngao*

Thừa nhận một lần nữa tinh dịch bắn vào cơ thể, Hoàng Quân lúc này đã mềm oặt xụi lơ, hoàn toàn dựa vào kiềm chế của Thạch Sanh mới không nằm bẹp xuống giường. Cuối cùng vẫn là nhân tính trỗi dậy, Thạch Sanh không làm nữa, hắn để nguyên hạ thân bên trong cơ thể Hoàng Quân, hôn lên trán cậu, khàn giọng thì thầm:

"Ngủ đi, ca ca...".

Hoàng Quân cũng bất chấp hung khí còn nằm trong cơ thể mình, cậu đã không thể nghe rõ hắn nói gì, cơn mệt mỏi nhanh chóng ập đến, mí mắt không thể mở ra, cậu cuộn mình, nặng nề chìm sâu vào giấc mộng.

Thạch Sanh mỉm cười, ôn nhu nhìn cơ thể phủ đầy ấn kí của mình, nơi gắn kết ấm áp kia nói lên ca ca đã là của hắn, sau này và mãi mãi cũng chỉ thuộc về hắn. Đặt một nụ hôn lên gáy cậu, nhìn sắc trời gần sáng, hắn phất tay, một tia sáng vàng mỏng manh lao ra ngoài, sau đó giống như không việc gì ôm lấy Hoàng Quân, nhắm mắt lại.

.....

Nơi nào đó, con hồ ly khổ bức đột nhiên mở mắt nhìn trời, nội tâm một mảnh thê lương. Chỉ thấy trong tay nó cầm tờ giấy nhỏ vuông vức, trên đó có vài từ:

'Mọi việc giao cho ngươi, ca ca phải nghỉ ngơi'.

Đúng là thương tâm không dậy nổi, lão tử nguyền rủa đôi cẩu nam nam không có tiết tháo các ngươi sớm ngày tinh tẫn nhân vong!

Thế mới nói, cái kiếp làm trâu làm ngựa, may giá y cho người, đúng là không thể nghẹn khuất hơn. Aizzzz...

------------------------------

"Thái tử muốn đi Văn Lang?". - Thương Viêm nhíu mày nhìn thiếu niên đang ngẩn người trong lương đình.

"Ân..". - Khương Duy ánh mắt phức tạp, gật đầu.

"Ngươi yêu thích vị công chúa kia?".

"Yêu? Ha ha.. ngươi hẳn phải rõ hơn ta, đối với những kẻ ngồi trên ngôi vị này, ái tình luôn là một thứ xa xỉ..". - Khương Duy mỉa mai.

"....". - Thương Viêm nhíu mày không đáp, hắn nhìn ra được thờ ơ nơi đáy mắt thái tử. Cứ như vạn vật trên thế gian này đối với y chỉ là phù vân.

Thấy hắn không trả lời, Khương Duy cũng không quan tâm, y đã quá tuyệt vọng rồi, xuyên đến cái thế giới tranh quyền đoạt lợi, chiến tranh liên miên, bản thân y cũng chỉ là con cờ thâu tóm quyền lực của bậc đế vương.

Thương Viêm nhìn thiếu niên lại lâm vào trầm tư, quanh thân toát ra khí chất u buồn, cô tịch, tim hắn bỗng nhói lên. Lý trí nói cho hắn biết, hắn phải rời xa y, nếu không kết cục sẽ rất bi thảm, nhưng sâu trong thâm tâm lại không muốn buông bỏ. Hắn đây là trúng nguyền rủa sao? Bị một chất độc mang tên ái tình phá hủy.. đáng sợ là hắn một chút chống cự cũng không có.

"Duy, ngươi có thể dựa vào ta". - Thương Viêm lần đầu tiên đại nghịch bất đạo, gọi ra cái tên mà bản thân vẫn luôn tâm niệm.

"... dựa vào ngươi? Dựa vào cái gì?". - Khương Duy mờ mịt nhìn hắn, cũng không trách tội hắn bất kính.

"Nơi này không chỉ có mình ngươi, nếu ngươi muốn, quyền lực, tài phú, hay mỹ nhân... ta sẽ giúp ngươi tranh đoạt". - Nói đến hai từ mỹ nhân, Thương Viêm lại cảm thấy chua xót, nhưng hắn biết thái tử yêu mỹ nhân, chỉ cần có thể để y nở một nụ cười chân thật, hắn sẽ nguyện ý làm.

"... ta chỉ muốn một thứ". - Khương Duy thở dài, bước đến gần Thương Viêm, khoảng cách bị thu hẹp, không đợi hắn có phản ứng, Khương Duy đã ngẩng đầu, thờ ơ trong mắt bị thay thế bằng nồng đậm bi thương cùng mệt mỏi.

"Thứ ta muốn là linh hồn". - Từ lúc đi vào thế giới này, thân nhân, bạn bè, người y yêu, tất cả đều không tồn tại. Y tuy còn sống nhưng linh hồn cũng đã mất.

"Linh hồn...". - Thương Viêm lẩm bẩm, bất đắc dĩ nhìn biểu tình mờ mịt, tang thương trên gương mặt vẫn còn non nớt. Đến cùng là chuyện gì xảy ra khiến ngươi thay đổi? Biến thành một người làm ta động tâm, cũng để ta phải đau lòng. Hắn vén tóc mai của Khương Duy ra sau đầu, dằn xuống dục vọng muốn ôm y vào lòng an ủi, yêu thương.

"Đừng lo, ngươi còn có ta, chúng ta là bằng hữu không phải sao?". - Thương Viêm nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của y.

"Bằng hữu?". - Khương Duy hơi ngạc nhiên, muốn nhìn ra chút giả dối trong đôi mắt đen sâu thẫm kia, nhưng nơi đó chỉ có chân thành, y bỗng cảm thấy ấm áp. Khi vừa đến thế giới này, nhìn thấy phụ vương hư tình giả ý, thái giám cung nữ luôn nịnh nọt lấy lòng, thậm chí còn có các huynh đệ phía sau như hổ rình mồi tìm mọi cách kéo y khỏi ngôi vị thái tử, sau tất cả cũng chỉ có người trước mắt là không thèm câu nệ, đối xử thẳng thắng với y. Ban đầu, có lẽ người này chỉ mang tâm tình hiếu kì, hiện tại từ mắt hắn, y có thể thấy vài phần chân tâm.. nói không xúc động là không có khả năng.

"Thế nào? Chẳng lẽ thái tử chê bai thần thô lỗ, không muốn kết làm bằng hữu?". - Thương Viêm nhếch môi, trong giọng nói mang theo đùa giỡn.

"Được làm bằng hữu với chiến thần Tề quốc là diễm phúc của ta. Cầu còn không được, sao dám chê bai". - Khương Duy cười khẽ, y thoải mái vỗ vai Thương Viêm, có chút ghen tị nhìn chiều cao chênh lệch giữa hai người. Trước khi xuyên thân thể của y rõ ràng không hề thua kém người này, xuyên rồi đúng là thảm không nỡ nhìn, miễn cưỡng đứng tới cằm hắn, quả thật đủ mất mặt!

"Thái tử khiêm tốn rồi..". - Thương Viêm ánh mắt phức tạp nhìn bàn tay trắng nõn đặt trên vai hắn.

"Nếu đã là bằng hữu, khi không có người khác, ngươi cứ gọi ta Khương Duy là được, không cần khách sáo". - Dù sao vừa nãy cũng gọi rồi, hiện tại còn bày ra dáng vẻ câu nệ điệu thấp này là muốn chơi trò gì chứ.

"Tốt, Duy a...". - Thương Viêm cười khẽ gọi tên y, thanh âm trầm thấp khiến Khương Duy đỏ mặt. Nếu không phải người y yêu là Hoàng Quân, hơn nữa cậu đột ngột chết đi tạo thành chấp niệm, y hẳn là có thể suy nghĩ nam nhân trước mặt...

Hai người hai tâm tư riêng biệt. Giờ phút này cùng nhau ngắm trắng, không khí ngược lại trở nên vô cùng hài hòa.

-----------------()----------------

Dục tiên dục tử: trạng thái cực kì sung sướng.

■ Ý do vị tẫn: chưa thỏa mãn.

■ Thị gian: 'làm' bằng mắt.

■ Phù vân: đám mây thoáng nổi lên rồi tan ngay, thường dùng để ví cái không lâu bền, có được rồi lại mất.

■ Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng thật lòng thì không phải vậy.

■ Lương đình:



#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net