CHƯƠNG 3: ĐỘNG TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quân làm một giấc mộng, trong mộng cậu trở về thế giới hiện thực, nhìn thấy mình đã chết, chết một cách không rõ nguyên do. Cậu thấy mẹ cậu khóc đến thương tâm, ba cậu ôm lấy bà an ủi. Anh hai, chị hai, em gái đều đứng trước bia mộ, nét mặt bi thương. Trong đám tang, cậu trông thấy Trần Duy, hai mắt y đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm vào di ảnh, miệng thì thầm:

"Quân.. cậu có biết không? Tôi thích cậu, thích cậu từ rất lâu rồi".

Hoàng Quân hơi bất ngờ nhưng phần lớn là bất đắc dĩ, lúc sinh thời không quý trọng mỗi phút giây bên nhau, giờ đây âm dương cách biệt, nói ra thì có lợi ích gì? Cậu muốn bước đến ôm lấy ba, mẹ và mọi người, muốn nói với họ 'cậu vẫn ổn', để họ đừng đau buồn nhưng chưa kịp mở miệng, đầu bỗng nhiên đau đớn, giống như có thứ gì lôi kéo. Tất cả hình ảnh trở nên nhòe đi, biến mất.

"Không! Ba, mẹ! Mọi người đừng đi!". - Hoàng Quân bỗng nhiên bật dậy, cậu thở hổn hển, khóe mắt chua xót.

"Ca ca? Huynh nói gì vậy? Ta ở đây, ta không bao giờ rời bỏ huynh". - Cả người cậu được ôm lấy, giọng nói trầm thấp xen lẫn lo lắng vang lên bên tai khiến cậu dần bình tĩnh lại. Ngơ ngác nhìn gương mặt của Thạch Sanh cùng ngôi miếu xa lạ trước mặt, bao nhiêu ủy khuất, sợ hãi khi phải rời khỏi người thân, bạn bè bị cậu dồn nén đều bộc phát. Cậu ôm lấy hắn, khóc thật lớn, khóc như một đứa trẻ.

Thạch Sanh siết chặt người trong lòng, tim hắn từng đợt co rút. Là ai? Ai khiến huynh đau lòng? Ai khiến huynh rơi lệ? Nếu kẻ đó còn sống, ta sẽ giết chết hắn, nếu kẻ đó đã chết, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có giúp huynh quên đi. Ta nhất định không để bất luận kẻ nào, vật nào thương tổn đến huynh! Kể cả ta...

Có lẽ bắt đầu từ lúc Hoàng Quân dùng đôi mắt trong suốt nhìn hắn, nói sẽ chết cùng hắn. Hắn vốn nghĩ cậu không làm được, thế nhưng sau đó, cậu thật sự chứng minh, cậu có thể hi sinh cả mạng sống vì hắn. Giây phút nhìn cậu cả người đầy máu ngã xuống, Thạch Sanh bỗng nhận ra hắn đã không thể buông tay. Cậu là người duy nhất sau khi phụ mẫu chết quan tâm hắn, bảo hộ hắn. Cậu cho hắn ấm áp, cho hắn hi vọng, Thạch Sanh ánh mắt sâu thẫm, nếu huynh đã tự nguyện đến bên ta.. vậy cả đời cũng đừng mong rời đi!

Hoàng Quân sau khi khóc hết ra ngoài, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu đã không thể quay lại, vậy cứ coi như ông trời cho cậu cơ hội trải nghiệm một cuộc sống mới đi... Quá khứ là hồi ức, tương lai mới quan trọng. Cậu không thể luôn dừng lại, cậu phải bước tiếp. Cậu sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc.

"A Sanh.. cảm ơn đệ". - Hoàng Quân lau nước mắt, vỗ vỗ lưng, ý bảo Thạch Sanh buông ra.. Đường đường nam nhi bảy thước ôm một tên đàn ông khóc rống như con gái. Cậu đúng là đủ mất mặt!

"Không có việc gì". - Thạch Sanh tiếc nuối buông Hoàng Quân, xoay người nướng thịt.

"A... trăn tinh đâu? Đệ không sao chứ? Ta nhớ rõ, ta là bị trăn tinh đâm trúng..". - Đúng rồi, cậu còn nhớ tình hình lúc đó khá nguy cấp, đuôi trăn tinh vừa vặn đánh lên người Thạch Sanh, đầu óc cậu bỗng nhiên trống rỗng.. sau đó dùng hết sức lực chạy đến đẩy ra hắn.. đuôi trăn vừa vặn đâm vào người cậu.

Hoàng Quân nhanh chóng cởi ra y phục, không có! Một vết thương cũng không có! Sao có thể?!

Thạch Sanh ánh mắt tối dần, nhìn hai điểm đỏ trên ngực Hoàng Quân, hắn cảm thấy miệng khô, lưỡi khô. Áp chế cảm giác kì lạ trong lòng, hắn khoác lại y phục cho cậu, chậm rãi trả lời:

"Trăn tinh chết rồi, ta dùng nội đan của nó chữa cho huynh. Yên tâm, không sao".

"... ừ, mà đệ nướng gì đó?". - Mùi thật thơm, không ngờ Thạch Sanh lại đảm đang như vậy! Nếu hắn là gay, cậu đã không tiếc gì theo đuổi rồi. Còn về hai chữ nội đan kia, cậu lựa chọn bỏ qua. Người ta là thái tử thiên đình, nếu đã xác định không sao thì sẽ không có vấn đề gì.

"Thịt trăn". - Thạch Sanh đưa qua một khối thịt.

"....". - Nhìn khối thịt tỏa ra mùi thơm trước mặt, Hoàng Quân khóe miệng co giật, nhận lấy. Do dự cắn xuống một miếng, hai mắt cậu sáng lên. Ngon! Quá ngon! Mềm mềm, dai dai, không quá cứng rắn như lúc chiến đấu.

Thạch Sạnh nhìn cậu ăn ngon lành, hắn mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc đen dài óng mượt có chút rối của cậu, dùng một sợi cỏ cố định lại. Hoàng Quân hơi dừng động tác, cười gượng rồi tiếp tục cúi đầu gặm thịt trăn. Hôm nay Thạch Sanh kì lạ quá, cứ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cậu khá nóng bỏng.. Chắc là cậu nhìn lầm.

"Đệ định xử lý trăn tinh thế nào?". - Trong nguyên tác là Thạch Sanh chặt đầu trăn tinh, sau đó bị Lý Thông lừa mất, còn đuổi hắn về rừng. Cậu bây giờ đương nhiên không thể đi theo nguyên tác, nếu không sẽ phải làm phò mã, cưới công chúa...

"Không phải ta đang nướng nó sao?". - Thạch Sanh nghi hoặc, chỉ chỉ vào đống thịt trăn để một bên.

"Ách.. ha..ha chắc đệ không biết, hoàng thượng đã chiếu cáo thiên hạ, phàm là ai giết chết trăn tinh, chặt đầu nộp lên sẽ được ban quan thưởng lộc, còn có thể kết duyên cùng công chúa.". - Nếu không Lý Thông cũng không tìm mọi cách muốn đẩy Thạch Sanh vào chỗ chết, dù sao cái danh hiệu phò mã này quả thật rất cám dỗ.

"Huynh muốn làm phò mã?". - Thạch Sanh bâng quơ hỏi, mày kiếm không tự giác nhíu lại.

".. Đệ đùa hả? Ai cũng có thể làm phò mã, riêng ta tuyệt đối không!". - Hoàng Quân không hề do dự trả lời. Bàn về một thuần gay làm thế nào động phòng cùng công chúa? Đáp án chính là quên đi há..

Biểu tình Thạch Sanh hơi hòa hoãn, hắn cầm khối thịt vừa nướng chín nhét vào tay Hoàng Quân.

"Tại sao?". - Thạch Sanh tiếp tục hỏi. Hắn tuy ở trên rừng nhưng chức vị phò mã này có bao nhiêu hấp dẫn đối với một nam nhân, hắn vẫn biết được. Vì sao ca ca lại không muốn?

"....". - Ta có thể nói, ta chỉ cứng được với đàn ông không? Ha..ha.. Hoàng Quân ảo não cắn một miếng thịt lớn. Lựa chọn nói sang chuyện khác.

"Thật ra ta nghĩ, đệ có thể mang đầu nó đi nộp, cưới công chúa..". - Hoàng Quân nhún nhún vai, đưa ra đề nghị. Trước sau gì cũng cưới, cưới sớm.. có lẽ sẽ ngăn được tình tiết công chúa bị đại bàng cướp đi.

*Rầm*

Búa trong tay Thạch Sanh đập mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt ra một đường, hắn lại không thèm để ý xoay người áp sát Hoàng Quân.

".... đ.. đệ bình tĩnh.. có gì từ từ nói nha..". - Hoàng Quân sợ hãi, rụt người lại, lắp bắp. Con bà nó! Trong nguyên tác, Thạch Sanh rất nhu thuận, ôn hòa, thiện lương...  hiện tại nhìn cái người biểu tình khủng bố đang kề sát mặt mình, Hoàng Quân tỏ vẻ, nguyên tác là cái gì? Ăn được không? Đúng là hố chết người!

"Ta phi thường bình tĩnh. Chuyện này không cần nhắc lại". - Thạch Sanh híp mắt, tay chống lên tường, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai Hoàng Quân, muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu.

Hoàng Quân đỏ mặt, xoay đầu, nếu không phải biết rõ Thạch Sanh là trai thẳng, cậu còn nghĩ hắn đang câu dẫn cậu. Đúng là cái máy phát nội tiết tố biết đi! Cậu hơi cựa mình, đẩy đẩy lồng ngực hắn, nhỏ giọng:

"Nhưng mà trăn là đệ giết a...".

"Bỏ lại là được, người muốn lấy công chúa không ít, tự nhiên sẽ có kẻ đứng ra". - Thạch Sanh đứng lên, cầm lấy lớp da trăn vừa lột, rửa sạch máu. Da trăn về nhà có thể thuộc lại làm y phục, đông ấm, hạ mát, dùng cho ca ca là tốt nhất. Ca ca thân thể thật suy nhược...

"Nhưng...". - Trời ạ! Đường tắt không đi, lại chọn đi đường vòng? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc đại bàng bắt công chúa, anh hùng cứu mỹ nhân mới được sao? Haizzzz... Nhìn đầu trăn bị chặt để một bên, Hoàng Quân thở dài, không biết kẻ nào xui xẻo sẽ là Lý Thông thứ hai...

"Được rồi, không nhưng gì nữa, về nhà thôi". - Thạch Sanh cuộn lớp da vừa làm sạch, nhét vào người Hoàng Quân, không đợi cậu kịp phản ứng đã bế cậu lên, bước nhanh rời khỏi miếu.

"A! Mau bỏ ta xuống!". - Hoàng Quân ôm lớp da trơn trượt, lành lạnh trong tay, xấu hổ giãy dụa.

"Huynh vừa khỏi bệnh, không tiện đi lại, ta giúp huynh". - Thạch Sanh nghiêm túc, tay vẫn siết chặt eo Hoàng Quân. Ừm, thật nhỏ, ca ca quả nhiên rất ốm yếu, về nhà nhất định phải bồi bổ...

"Đệ!". - Biết kháng nghị không có hiệu quả, Hoàng Quân hai má đỏ bừng, vừa thẹn, vừa giận, chỉ có thể há miệng cắn lên vai Thạch Sanh, nghiến qua nghiến lại. Hừ, dám làm mất mặt lão tử, cắn chết ngươi!

Trên vai truyền đến cảm giác ngứa ngáy, tê tê, Thạch Sanh cười khẽ, ánh mắt xẹt qua một tia cưng chìu mà chính hắn cũng không nhận ra. Ca ca giống như càng lúc càng thú vị.

Hai người một đường về nhà, Hoàng Quân sắp bị ánh mắt tò mò, soi mói của dân làng dìm chết, thật muốn đào cái hố, nhảy xuống! Cậu cố gắng vùi đầu vào lồng ngực dày rộng của Thạch Sanh, hi vọng sẽ không ai nhận ra mình.

Vừa bước vào nhà, Hoàng Quân liền trừng mắt, nghiến răng:

"Còn không thả ta xuống!".

Thạch Sanh có chút tiếc nuối, đặt cậu xuống, nhìn vòng tay trống rỗng của mình, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn không biết hắn bị cái gì, rất muốn thân cận với ca ca, không để bất luận kẻ nào cướp mất ca ca.. Ca ca chỉ được phép nhìn hắn, chỉ có thể tốt với hắn, cũng chỉ thuộc về một mình hắn!

Hoàng Quân chân vừa chạm đất vội vàng kéo ra khoảng cách với Thạch Sanh, ném da trăn cho hắn. Chưa kịp lên án hành vi ôm người ngoài công cộng đã nghe được thanh âm của Lý mẫu.

"Ông trời của tôi ơi! Con đi đâu vậy? Sao cả người đầy máu thế hả?! A! Thạch... Thạch Sanh?". - Lý mẫu cả đêm không thấy Hoàng Quân trở về, sầu đến bạc tóc, nay lại thấy đứa con trai yêu quý y phục bẩn loạn, máu me be bét đi cùng với tên mồ côi kia.. còn giống như thật thân thiết? Từ bao giờ quan hệ hai đứa nó tốt như thế? Bà lo lắng kéo Hoàng Quân đến một bên, sau khi kiểm tra một lượt, xác định cậu không bị thương mới hạ thấp giọng:

"Con trai, sao con đi cùng tên mồ côi kia? Nó chưa chết sao?".

"Mẹ! Đó là A Sanh, đệ đệ kết nghĩa của con!". - Cho nên trư mẫu à! Bà có thể bớt kéo thù hận đi được không?

"Cái gì mà đệ đệ, nó chỉ là tên mồ côi được con nhặt về! Mà con chưa nói, vì sao nó không chết? Con như thế nào lại đi cùng nó? Mấy vết máu này là sao? Đừng nói đêm qua con đến miếu...". - Lý mẫu bĩu môi, khinh thường. Sau đó nhớ ra việc gì, bỗng tái mặt hét lớn.

"Mẹ! Nhỏ tiếng một chút, kẻo rước họa vào thân! Còn nữa, A Sanh là đệ đệ của con, con không muốn mẹ mắng đệ ấy nữa!". - Hoàng Quân vội vàng che miệng bà, nghiêm mặt dặn dò. Từ xưa đến nay đạo lý hoài bích có tội chưa bao giờ sai, nếu để kẻ may mắn nhặt đầu trăn, trở thành phò mã nghe được, sợ là sẽ giết người diệt khẩu, tựa như Lý Thông trong nguyên tác đã làm với Thạch Sanh. Cậu lại không có vầng hào quang nhân vật chính...

"Được rồi, nhưng con chưa trả lời mẹ! Hôm qua con đi đâu?". - Lý mẫu đè thấp giọng, liếc qua Thạch Sang đang ôm da trăn đi ra sau nhà.

"Con đi tìm A Sanh, đưa đệ ấy về. Dọc đường chúng con gặp thú dữ, máu này là khi A Sanh giết nó dính lên người con. Chúng con trú tạm lên cây chờ trời sáng. Tóm lại chuyện này không cần nhắc đến nữa, con không muốn để người khác biết con không đi hiến tế, mẹ hiểu chưa?". - Hoàng Quân mở to mắt nói dối, dù sao với cái đức tính của Lý mẫu, nếu biết trăn tinh bị Thạch Sanh giết, chắc chắn sẽ làm ầm lên, ép cậu mang đầu trăn đi lĩnh thưởng.

"Con.. aizzz, thôi được rồi, không sao là tốt, thời gian này không cần ra ngoài. Mau vào nhà thay quần áo đi, bẩn cả rồi". - Lý mẫu gật đầu, đẩy Hoàng Quân vào phòng. Trốn hiến tế là tội chết, bà đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ.

Hoàng Quân lừa gạt xong Lý mẫu liền về phòng, cậu không khiết phích, nhưng mặc y phục dính đầy máu vẫn chịu không nổi. Tắm rửa xong, cậu lôi ra một tấm vải màu đen, trùm lên người rồi đi tìm đại phu.

Từ chỗ đại phu mua thuốc trị thương, lại ghé tiệm y phục mua vài bộ quần áo cỡ lớn, cậu nhanh chóng trở về nhà, tìm kiếm một lát, bắt gặp Thạch Sanh đang thuộc da trăn, liền gọi hắn:

"A Sanh, dừng một lát, theo ta vào phòng".

Thạch Sanh nghe tiếng gọi liền rửa tay, theo Hoàng Quân về phòng. Cậu mỉm cười, bắt hắn ngồi lên giường rồi lấy ra thuốc trị thương bôi lên người hắn.

Cảm giác mát lạnh lan tỏa trên da thịt, Thạch Sanh híp mắt, nhìn Hoàng Quân tập trung bôi thuốc. Mấy vết thương này với năng lực khôi phục mạnh mẽ của hắn, qua vài ngày sẽ không còn dấu vết. Nhưng nhìn ca ca vì quan tâm hắn mà bận rộn, cảm giác đúng là không tệ. Thạch Sanh đem lời giải thích nuốt xuống, hưởng thụ bàn tay trắng nõn, mềm mại di chuyển trên người. Thật muốn nắm lấy bàn tay này, hôn lên... Thạch Sanh hơi ngạc nhiên với ý nghĩ của mình rồi lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Hắn nghĩ từ lúc Hoàng Quân vì hắn chịu vết thương kia, có thứ gì đó trong lòng hắn cũng đã thay đổi theo, mãnh liệt muốn giữ lấy cậu, muốn khảm cậu vào lòng, bảo hộ cậu để cậu không bị tổn thương. Đây là tình thân? Không giống. Hắn nhíu mày, chẳng lẽ là tình yêu?

Yêu a... Thạch Sanh cười khẽ, nếu là Lý Thông của hiện tại, có lẽ thử một chút cũng không tệ. Còn về việc cả hai đều là nam, đối với một kẻ chưa nếm qua tình yêu, là nam hay nữ có quan trọng gì? Hắn không chán ghét là được.

"Cười cái gì? Xong rồi". - Hoàng Quân vỗ mấy cái lên bắp thịt săn chắc của Thạch Sanh, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn. Tên này cũng có lúc ngẩn người?

"Ân.. cảm ơn ca ca, huynh thật tốt". - Thạch Sanh lấy lại tinh thần, bình tĩnh trả lời.

"Không cần khách sáo, đệ là đệ đệ của ta, chăm sóc đệ là chuyện bình thường, đúng rồi, mặc thử mấy cái này xem". - Nói xong ôm lấy mớ y phục mua trên chợ, đưa cho Thạch Sanh. Cậu tuyệt đối không muốn mỗi ngày phải nhìn một soái ca gần như khỏa thân đi đi lại lại trước mặt. Rất có tính khiêu chiến nha...

Thạch Sanh khoé miệng vẽ lên một độ cung nhợt nhạt, chọn bộ y phục màu đen mặc vào. Kích cỡ vừa đủ, cơ bắp hằn lên sau lớp vải, vạt áo mở rộng, nửa kín, nửa hở. Hoàng Quân che mặt, đệt, không nghĩ đến mặc y phục vào còn gợi cảm hơn... làm sao đây? Cậu hoàn toàn không đủ tự tin khống chế bản thân trước sắc đẹp nha, haizzz không biết đào góc tường công chúa có bị sét đánh không?

"Huynh thích ta không?". - Thạch Sanh bỗng nhiên mở miệng.

"Thích". - Hoàng Quân đang thả hồn theo mây, bị hỏi bất ngờ, không kịp suy nghĩ liền gật đầu. Đợi phát hiện mình vừa nói cái gì, lại nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Thạch Sanh, cậu lập tức đỏ mặt, ho khan, bỏ lại một câu: - "Sau này phải mặc y phục".  Rồi xoay người rời khỏi.

Thạch Sanh vuốt ve lớp y phục trên người, khẽ cười ra tiếng:

"Ha.. Lý Thông, rốt cuộc bản tính ích kỉ, tham lam trước đó và đơn thuần, thiện lương bây giờ, đâu mới là huynh?"

----------------()--------------

GÓC TÁC GIẢ:

1001 nén nhang ung muỗi cho bé trăn ... lên sàn mới một chương đã bị người ta đem đi làm BBQ rồi... *khóc* Không biết trăn nướng ăn ngon không nhỉ.. thiệt muốn thử~~~ ლ(´ڡ'ლ)

Ta lại đi mần chương 7 Dolly đây, hự hự.. ước gì ta có 3 đầu, 6 tay, 12 cái máy tính.. (๑T^T๑).

Tiến độ nhà ta thiệt sánh được với rùa.. mong mọi người đừng bỏ rơi các bảo bảo của ta nha.. ta hứa sẽ chăm chỉ lấp hố...

Cầu an ủi, cầu vuốt ve, cầu thông đồng~~~

THANKS FOR YOUR READING

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net