CHƯƠNG 4: ĐỒNG GIƯỜNG CỘNG CHẨM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, Hoàng Quân cởi ngoại y, chuẩn bị ngủ thì màn che xốc lên, Thạch Sanh ôm chiếu bước vào. Cậu trợn trắng mắt, lời nói đi trước suy nghĩ:

"Đệ vào đây làm gì?!".

"Ngủ". - Thạch Sanh nghi hoặc trả lời. Hắn nhìn Hoàng Quân chỉ mặc một tấm áo lót mỏng manh, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, trong đầu bất giác nghĩ đến cảnh xuân vô hạn lúc sáng, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực bóng loáng, hai điểm đỏ nhỏ nhắn gồ lên như gọi mời. Ừm, thật ra ngoài ngủ vẫn có thể làm một số chuyện khác...

"....". - Nhìn vẻ mặt 'vô tội' của Thạch Sanh, cậu thở dài. Được rồi, cậu đúng là tự mình đa tình, người ta rõ ràng là trai thẳng, trong kí túc xá bốn thằng đàn ông ngủ một phòng là chuyện bình thường. Mình phản ứng hơi quá lại trở thành cố tình gây sự. Cậu tò mò chỉ chỉ chiếu trên tay hắn.

"Ừ, đệ ôm chiếu làm gì?". - Vừa hỏi xong, Hoàng Quân bỗng nhăn mặt, cậu sao lại quên Thạch Sanh là được Lý Thông nhặt về, có lẽ trước giờ đều trải chiếu nằm dưới sàn đi.. nhưng mà sàn nhà lạnh lẽo, hắn sẽ không bị cảm chứ?

"Huynh hôm nay thật kì lạ, ta trước giờ chẳng phải ngủ như vậy sao?". - Thạch Sanh không để ý, thả chiếu trên tay xuống, trải ra một góc nhỏ.

Hoàng Quân áy náy, mặc dù không phải lỗi của cậu, nhưng nhìn góc sàn chỉ đủ cho bé trai tầm mười tuổi ngủ, Thạch Sanh muốn nằm cũng chỉ có thể co người lại. Ngủ như vậy mà sáng phải đi đốn củi, săn thú, làm bao nhiêu công việc nặng nhọc để nuôi hai mẹ con nhà họ Lý, lòng cậu ẩn ẩn đau. Rõ ràng nên là thái tử thiên cung cao quý, được vạn người tung hô, hiện tại chuyển kiếp lại sống cuộc đời bần cùng, hèn mọn. Nếu biết, liệu hắn có oán trách không? Hoàng Quân không nhận ra cậu ngày càng quan tâm đến Thạch Sanh.

"Đệ... lên giường ngủ đi". - Hoàng Quân bước đến cuốn chiếu quăng ra ngoài, đồng thời kéo tay Thạch Sanh lên giường. Tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến Thạch Sanh là trai thẳng hẳn sẽ không có ý nghĩ gì khác, nếu cậu đắn đo nhiều quá ngược lại có chút xấu xa. Trước đó Lý Thông chê hắn nghèo hèn, dơ bẩn, không muốn ngủ cùng. Cậu thì khác, đối với nam nhân anh tuấn trước mặt, cậu chỉ có kính trọng, thán phục và mến mộ. Xem như cậu thu chút lợi tức khi xuyên không đi.. sau này hắn cưới công chúa rồi, biết đâu không còn nhớ đến người huynh đệ này nữa. Nghĩ đến, trong lòng bỗng xẹt qua một tia mất mát.

Thạch Sanh nhìn bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay hắn, khóe môi hơi nhếch. Nếu như ca ca đã mời, vậy hắn tốt nhất không nên từ chối ý tốt của ca ca..

Sau khi trèo lên giường, Hoàng Quân xoay đầu vừa định bảo Thạch Sanh nằm bên ngoài. Lời nói đến miệng đã bị tắt nghẽn ở cổ họng, chỉ thấy Thạch Sanh đang vô cùng tự nhiên thoát y phục.

"Đ.. đệ cởi áo ra làm gì?!". - Cậu trừng mắt, phản xạ ôm gối lùi vào góc giường.

Thạch Sanh nhíu mày, động tác trên tay vẫn không dừng lại, cởi toàn bộ y phục chỉ chừa mỗi cái khố, dưới ánh mắt ăn thịt người của Hoàng Quân, thản nhiên nằm xuống, còn thuận tiện đắp chăn lại. Ừ, có mùi hương của ca ca, thật dễ chịu.

"Ta.. ta nói đệ sao phải cởi sạch quần áo a? Mau mặc vào!". - Hoàng Quân đỏ mặt,lắp bắp. Trời ạ, nằm cạnh một soái ca cũng không sao, nằm cạnh một soái ca khỏa thân là cả một vấn đề!

"Ta quen rồi". - Thạch Sanh vẻ mặt vô tội tóm lấy cánh tay Hoàng Quân, kéo xuống. Cả người cậu ngã vào lòng hắn, nhiệt độ nóng bỏng trên da thịt xuyên qua lớp áo mỏng manh truyền đến khiến cậu choáng váng. Thạch Sanh lại không thèm để ý, hai cánh tay như kìm sắt ôm chặt người trong lòng, nhắm mắt ngủ.

"Đệ!". - Hoàng Quân mặt đã có thể so với tôm luộc, cậu nghiến răng giãy dụa một lát vẫn không giãy ra đành chịu trận, âm thầm cầu nguyện nửa người dưới an phận, nếu không cậu đúng là phải đào hố chôn mình.

"Nằm im!". - Thanh âm nam tính khàn khàn vang lên, đồng thời Hoàng Quân cũng cảm nhận được biến hóa từ vật thể dưới lớp khố của Thạch Sanh. Cậu tái mặt, một ngàn câu fuck your mother lao nhanh qua đầu. Ngươi nói xem, ta là gay cứng cũng thôi đi, ngươi một thẳng nam học thói hư này làm gì! Công chúa sẽ khóc a...

Thấy Hoàng Quân thân thể cứng ngắc, Thạch Sanh khẽ híp mắt, hơi buông lỏng tay, cậu liền nhanh như chớp ôm chăn lăn qua một bên, trùm kín người.

"Ngủ đi, phản ứng này cũng bình thường. Huynh biết đấy, ta là một nam nhân tráng niên, sinh lý không có vấn đề". - Thạch Sanh nhẹ nhàng chọc chọc cuộn chăn, mở miệng giải thích.

Cho nên ngươi có thể tùy thời động dục à? Hoàng Quân quyết định giả chết. Cậu đang tự hỏi, Thạch Sanh là thẳng nam, không có lý do gì cứng lên với đàn ông. Trừ khi.. hắn xem cậu là đàn bà. Nghĩ nghĩ, sáng mai tốt nhất nên tìm cái gương soi thử bộ dáng hiện tại. Dù sao trong nguyên tác không hề miêu tả hình dạng Lý Thông.

Thạch Sanh thấy cậu nằm bất động không phản ứng, bất đắc dĩ xoay người rời khỏi phòng. Hoàng Quân nghe tiếng bước chân xa dần liền bật dậy, vỗ vỗ ngực, đen mặt nhìn xuống đáy quần đội lên một lều trại nhỏ. Vừa rồi cọ xát, cậu cũng có cảm giác nên mới mượn cớ xấu hổ mà trốn trong chăn. Có thể đúng như lời Thạch Sanh nói, hắn là một nam nhân huyết khí phương cương sẽ dễ dàng phát tình, nhưng cậu thì khác, cậu là gay và thật bất hạnh khi Thạch Sanh chính là mẫu đàn ông lý tưởng của cậu, nếu hắn không phải trai thẳng thì tốt. Hoàng Quân thở dài, buồn bã ôm gối, nhìn ra tấm màn ngoài cửa. Hắn.. chắc đi giải quyết rồi, còn cậu chỉ có thể nhịn.

Một lát sau, Hoàng Quân trải qua vô số lần dằn vặt, tự hỏi nên hay không nên bẻ cong Thạch Sanh, đào góc tường công chúa, cuối cùng mệt lả ngủ thiếp đi. Thạch Sanh bước vào nhìn cậu đá chăn ra, phơi bụng nhỏ, ngủ đến ngon lành. Hắn cười khẽ, thả nhẹ bước chân trèo lên giường, xoa xoa cái bụng non mềm của cậu, hôn lên trán rồi lần nữa ôm cậu vào lòng. Hắn càng ngày càng yêu thích người này, mong cậu sẽ mãi mãi đáng yêu như thế.

---------------------------

Buổi sáng, Hoàng Quân tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, cũng không còn hơi ấm, hẳn là Thạch Sanh đi từ rất sớm. Nghĩ đến chuyện hôm qua, cậu vội vàng thu dọn giường, ra ngoài rửa mặt rồi tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm được cái gương nào. Cậu trầm mặc, bước ra giếng nước sau nhà.

Ừm, mắt hoa đào, mũi cao, môi hồng răng trắng, làn da mịn màng như ngọc. Bình thường thì cao lãnh, cười lên lại yêu nghiệt. Quả nhiên là hình mẫu lý tưởng của một tiểu thụ... ha..ha..

Hoàng Quân vuốt mặt, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm mặt mình phản chiếu dưới nước, là thị giác của cậu có vấn đề đúng không? Ngoại trừ mái tóc dài óng mượt phủ qua eo và làn da tốt hơn một chút thì cái ngoại hình này có khác gì ngoại hình trong hiện thực của cậu? Này, con bà nó đùa ông sao?

"Tiểu Thông, sao con không đi nấu rượu? Đứng ngẩn ra đây làm gì?". - Giọng Lý mẫu phía sau vang lên, Hoàng Quân giật mình, miễn cưỡng xoay người, nghiêm túc quan sát khuôn mặt bà. Quả nhiên nếu bỏ đi làn da đen và tàn nhang trên mặt thì có đến bảy phần tương tự mẹ cậu. Cái gì đây trời?! Lúc đầu do chột dạ, cậu chưa bao giờ nhìn kĩ bà, hiện tại đúng là bị dọa cho chết đứng.

"Tiểu Thông! Con bị sao vậy?". - Lý mẫu lắc lắc bả vai Hoàng Quân, lo lắng hỏi.

"... con không sao, con đi nấu rượu". - Hoàng Quân thất tha thất thiểu đi vào hầm rượu. Ngay cả xuyên cũng xuyên rồi, có người giống mình cũng không phải chuyện lạ. Nghĩ thế, cậu liền quăng việc này ra sau đầu đưa mắt nhìn mấy chum rượu nấu còn dư, cậu tò mò mở ra một chum, nếm thử. Này vừa nếm liền tức giận, Lý Thông đúng là gian thương! Dám pha nước loãng vào rượu để tăng lợi nhuận, bảo sao hắn nấu rượu không ai uống, chỉ có thể sống nhờ vào Thạch Sanh.

Hoàng Quân vốn sinh ra ở miền quê, ba mẹ thường ủ rượu dùng trong nhà, cậu cũng tự làm một ít, nhưng chỉ biết ủ rượu gạo và một số rượu trái cây thông thường. Xem ra phải tìm việc gì khác làm, không thể giống Lý Thông, sống dựa vào Thạch Sanh, hắn hoàn toàn không có trách nhiệm cưu mang hai mẹ con cậu.. Ừm, quyết định vậy đi, bây giờ tạm thời ủ rượu mới đã.

Cậu cẩn thận nhẩm lại phương pháp nấu rượu, sau đó đổ hết mấy cái chum cũ, chọn ra vài loại gạo ngon. Đầu tiên cậu đem gạo nấu chín, thử độ ấm, rắc men bằng bột gạo và thuốc bắc đã được xây nhuyễn lên bề mặt, lại lật mặt dưới rắc thêm một lớp. Cuối cùng cậu cho cơm vào từng chum đất bắt đầu ủ.

Lau mồ hôi trên trán, Hoàng Quân vui vẻ nhìn thành quả của mình, qua vài ngày nữa đem ra nấu, lại để một tháng sẽ có rượu gạo nguyên chất truyền thống vừa ngon, vừa bổ. Cậu cũng ủ thêm vài hũ rượu nho, phương pháp không khác mấy.

"Tiểu Thông à, ăn cơm thôi". - Lý mẫu bước vào gọi cậu, nhìn con trai bận rộn, bà cảm thấy thằng bé này từ lúc sốt nặng một trận giống như thay đổi thành người khác, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Dù sao bà không thể sống mãi với cậu, nếu cậu không chịu siêng năng lo làm ăn, khi đứa mồ côi kia lấy vợ, mất đi một nguồn cung cấp, cậu sẽ gặp nhiều khó khăn trong sinh hoạt.

"Dạ, sắp xong rồi, a.. mẹ, mẹ gói lại một phần cơm giúp con". - Thạch Sanh có lẽ chưa ăn, lát nữa cậu đi tìm hắn đưa cơm. Chuyện hôm qua cậu phản ứng hơi quá, hơn nữa trong lòng bỗng nhiên thấy chột dạ, cậu mới là người mang ý nghĩ xấu với người ta, đây chẳng khác đã ăn cướp còn la làng. Hoàng Quân âm thầm phỉ nhổ bản thân.

"Làm gì? Con muốn đi đâu hả?". - Lý mẫu nghi hoặc.

"... con muốn đưa cơm cho A Sanh". - Hoàng Quân mím môi trả lời.

"Mẹ thấy con rất kì lạ, từ miếu trăn trở về, thái độ con đối xử với tên m.. à không tên họ Thạch kia tốt quá rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?". - Còn không cho bà gọi là tên mồ côi nữa.

"Mẹ, A Sanh cứu con, ân cứu mạng nặng tựa Thái sơn, nếu con không báo đáp đệ ấy, làm sao còn ngẩng mặt nhìn ai? Hơn nữa bây giờ chúng ta sống nhờ vào A Sanh, lỡ như chọc đệ ấy bỏ đi, người thiệt là chúng ta. Mẹ hiểu chứ?". - Hoàng Quân nói đến câu cuối hơi áy náy với Thạch Sanh nhưng để lừa gạt Lý mẫu, cậu chỉ có thể phân tích lợi ích cho bà.

Lý mẫu trầm mặc, tiểu Thông nói không sai, từ lúc đưa Thạch Sanh về nhà, điều kiện sống của hai mẹ con bà tăng lên, thoải mái rất nhiều. Nếu đứa mồ côi kia rời khỏi, bà và con trai sẽ phải trở lại những tháng ngày vất vả, bữa đói bữa no trước kia.. xem ra con trai suy nghĩ còn thấu đáo hơn bà.

Thấy biểu tình thay đổi của Lý mẫu, Hoàng Quân mỉm cười, tiếp tục khuyên nhủ:

"Mẹ, từ giờ mẹ hãy xem Thạch Sanh như một thành viên trong nhà, có như vậy hắn mới cam tâm tình nguyện ở lại, không rời đi nữa".

"Mẹ hiểu rồi, nhưng mà lỡ như nó phải cưới vợ, sinh con..". - Lý mẫu ngập ngừng, Thạch Sanh năm nay đã 18 tuổi, độ tuổi này có thể cưới vợ rồi, chưa kể nó còn mạnh khỏe, tháo vát, dung mạo lại anh tuấn như thế.

"Mẹ! Được rồi, mẹ làm cơm đi, con ủ rượu xong sẽ đưa cơm cho A Sanh, vấn đề này đừng nhắc đến nữa". - Hoàng Quân tim hơi nhói, trong lòng khó chịu. Cậu đương nhiên biết Thạch Sanh sẽ cưới vợ, hắn còn cưới công chúa nữa kìa! Nhưng sao bản thân cảm thấy buồn như vậy.. Cảm xúc này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?

Lý mẫu ngạc nhiên, suy nghĩ một lát bà tỏ vẻ đã hiểu ra, Lý Thông năm nay 22 tuổi, vẫn chưa có vợ, chắc là thằng bé không muốn bà nhắc đến. Haizzzz, đứa nhỏ này trưởng thành còn đẹp hơn cả nữ nhân, lại không tiền, không thế, ốm yếu bệnh hoạn suốt.. làm gì có dân nữ nào chịu lấy nó làm chồng. Vấn đề này bà cũng rất đau đầu, nhưng duyên phận không thể miễn cưỡng, đành xem ông tơ khi nào thì se duyên cho con trai bà thôi.

Đuổi được Lý mẫu ra ngoài, Hoàng Quân ngồi xuống ngẩn người, trước đó cậu không phải chưa từng yêu ai, chỉ là cậu không dám bày tỏ, sợ người khác nhìn mình bằng con mắt khinh thường, chán ghét. Cậu luôn giả vờ là trai thẳng còn kết giao cùng bạn gái để che mắt gia đình, bạn bè, tuy rằng sau đó đều chia tay.

Cậu biết mình sinh ra cảm giác khác thường với Thạch Sanh, khi nhìn hắn tim sẽ đập mạnh, được hắn ôm sẽ cảm thấy vui mừng, thế nhưng cậu hiểu Thạch Sanh tựa như thần mặt trời Helios rực rỡ, chói mắt, còn cậu là Icarus luôn khát khao được chạm vào ánh sáng kia... nhưng nếu còn bất chấp tất cả tiếp cận, đôi cánh của cậu cũng sẽ tan chảy, kết quả chờ đợi cậu chính là cái chết... ngay từ đầu giữa hắn và cậu đã tồn tại một bức tường luân lý, Thạch Sanh sớm muộn gì cũng cưới công chúa, hắn không thuộc về cậu.

Hoàng Quân nở nụ cười chua xót, bỏ đi.. nam nhân tốt như vậy không nên bị cậu liên lụy, gay cho dù ở thời đại nào cũng sẽ bị bài xích. Cậu vẫn là quản tốt tình cảm của mình. Có thể đơn phương nhưng không thể tiến thêm một bước.

....

Hoàng Quân nghĩ như vậy nhưng thế sự vô thường, nếu con người có thể quản được ái tình thì đâu còn câu "đa tình tự cổ không dư hận..." ? Cậu không biết, từ lúc cậu gặp người kia, sợi dây tơ hồng cũng đã quấn chặt hai người...

-----------------()----------------

Truyền thuyết về đôi cánh Icarus:

Icarus vì yêu thích bầu trời và ánh sáng nên đã hào hứng đuổi theo vị thần mặt trời Helios, người đang đánh cỗ xe ngựa nóng rực băng qua khoảng không. Chưa tiếp cận được ngài, sáp ong trên đôi cánh của Icarus bắt đầu tan chảy. Lúc nhận ra thì Icarus đã rơi thẳng từ trên bầu trời xuống biển...

■ Icarus tiếp cận Helios và bị mặt trời thiêu đốt đôi cánh.



Xác của Icarus.



GÓC TÁC GIẢ:

Aizzzz, ta đang thất nghiệp dài hạn đây, buồn ghê. Ước gì ta có thể biến đá thành vàng há.. muahahahaha~~~

Chắc các bạn đang tự hỏi vì sao Hoàng Quân nhanh như vậy đã thích Thạch Sanh.. ha ha trừ khi là người lãnh tình, nếu không cứ bị một nam nhân soái khí ngút trời dịu dàng, ôn nhu ôm ấp, như có như không câu dẫn, ai mà không rơi cái bẹp vào lưới tình. Đâu phải người nào cũng là Liễu Hạ Huệ, giai nhân trong lòng mà không mảy may động dung. Hoàng Quân là một thuần gay, còn là xử nam, cậu động tâm là chuyện bình thường. ╮(╯▽╰)╭

Thạch Sanh thì từ nhỏ đã mồ côi, thiếu tình thương, nay có một người vì hắn hi sinh cả mạng sống, hắn dĩ nhiên không thể buông tay. Ai cũng vậy đều không thể bỏ đi hi vọng và ánh sáng của chính mình. Nếu không Icarus đã không bất chấp đến gần Helios để phải chết thảm như vậy. Con người nha, đều không phải thánh nhân.

Khụ, lảm nhảm vậy đủ rồi. He he mong các bạn tiếp tục ủng hộ để ta có động lực mà lấp hố.

Cầu bao dưỡng, cầu thông đồng~~~~ \(>¤<)/

THANKS FOR YOUR READING

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net