CHƯƠNG 6: THÔNG SUỐT.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quân vuốt cằm nhìn nguyên liệu trên bếp, ngoài thịt heo thì vẫn là thịt heo... Cuối cùng cậu cũng hiểu gia cảnh mình bây giờ có bao nhiêu nghèo. Được rồi, có thịt ăn thì không hẳn nghèo nhưng ít nhất phải có rau cải a! Không sợ ăn thịt đến táo bón luôn sao?! Táo bón nhiều quá sẽ bị trĩ nha! Đối với một tiểu thụ, cúc hoa bị trĩ cũng tương đương với phán án tử hình rồi.. vì để bảo vệ cúc hoa đáng thương, Hoàng Quân đành phải ra ngoài tìm rau củ, vừa định đeo gùi lên vai đã bị Thạch Sanh ngăn lại.

"Huynh muốn đi đâu?".

"Ta ra chợ mua ít rau củ". - Hoàng Quân đảo mắt không dám nhìn Thạch Sanh.

"Hiện tại sắp xế chiều, chợ đã sớm tan. Huynh cần gì? Ta vào rừng hái". - Thạch Sanh bảo trì một khoảng cách với Hoàng Quân, hắn nhận ra cậu sẽ căng thẳng mỗi khi đứng gần hắn. Điều này khiến hắn không vui chút nào.

"... phiền đệ lắm, ta có thể tự đi". - Hoàng Quân do dự.

"Được, ta cùng huynh". - Thạch Sanh mỉm cười, ngữ khí không cho phép từ chối. Hắn chỉnh lại áo choàng cho Hoàng Quân, đội mũ lên sau đó không quan tâm thân thể cứng ngắc của cậu, nắm tay nửa lôi nửa kéo ra ngoài.

"A... nhà! Nhà không có ai nha". - Cho dù nghèo vẫn không thể mở cửa đón trộm như thế. Cậu không muốn lúc quay về ngay cả quần lót cũng không có mà mặc.

"Tiểu Hồng rất thông minh, nó sẽ trông nhà. Huynh yên tâm". - Thạch Sanh bâng quơ trả lời, thấy Hoàng Quân còn đang do dự, hắn cúi người vác cậu lên vai, chạy như bay vào rừng.

Hoàng Quân vừa há miệng kháng nghị đã bị gió lạnh phất vào mặt đau đớn, chỉ có thể im lặng chịu đựng. Vừa đến bìa rừng, cậu ngay lập tức giãy dụa muốn xuống. Có trời mới biết dạ dày cậu đang khó chịu thế nào! Lần sau có chết cũng không để hắn vác đi.

"Huynh không sao chứ?". - Thạch Sanh lo lắng nhìn gương mặt trắng nõn tái nhợt của Hoàng Quân.

"K.. không sao, chúng ta mau hái nhanh rồi về, trời tối hành tẩu trong rừng sẽ rất nguy hiểm". - Hoàng Quân hít một hơi thật sâu, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, đi nhanh về phía trước.

Thạch Sanh nhíu mày, đi theo sau cẩn thận quan sát. Bản thân hắn đương nhiên không sợ. Từ lúc phụ mẫu mất, hắn đã sống một mình trong rừng, chỉ là lúc này có thêm Hoàng Quân, hắn không dám lơ là.

"A... nấm hương! Thật nhiều!". - Nhìn một đám nấm kí sinh trên mấy cây sồi già, Hoàng Quân mừng rỡ reo lên. Nấm hương vừa ngon, vừa có thể kiện tì, ích khí, bổ não, tăng cường sức khỏe, đặc biệt nó có khá nhiều chất xơ, tốt cho tiêu hóa, chống táo bón. Cậu có thể an tâm sẽ không bị trĩ rồi...

Hoàng Quân cẩn thận hái xuống một ít nấm, vừa bỏ vào gùi, vừa nhỏ giọng hát. Thạch Sanh nghe cậu 'hát' liền ngẩn ra. Chẳng lẽ trong phòng tắm là ca ca đang hát? Lần này tuy vẫn giống rên rỉ thế nhưng câu từ cũng rõ ràng hơn. Ca ca hát hình như không tốt lắm. Hắn xoay đầu, kiềm nén ý cười sắp tràn ra. Ca ca thật dễ thương...

"Xong rồi, mau trở về". - Hoàng Quân nhìn sắc trời dần chuyển tối, nhanh chóng vỗ vỗ vai Thạch Sanh.

"Được". - Thạch Sanh gật đầu đáp ứng, ngồi xổm đưa lưng về phía cậu.

Hoàng Quân ngạc nhiên, lát sau mới hiểu hắn muốn cõng mình, cậu có chút cảm động. Tính toán khoảng cách, đi bộ về cũng được nhưng tốc độ khá chậm, về đến nhà có khi trời tối luôn rồi. Hoàng Quân trước giờ luôn biết lượng sức mình nên cậu quyết định trèo lên lưng Thạch Sanh. Trong lòng liên tục tự thôi miên, hắn chỉ xem cậu là ca ca, muốn hiếu kính cậu thôi.. đừng nghĩ nhiều, Thạch Sanh là của công chúa.. của công chúa.. công chúa..

A.. tim thật đau.. Hoàng Quân cười khổ ôm lấy vai Thạch Sanh, vùi đầu vào lưng hắn, cố gắng quên cảm giác khó chịu trong lòng.

Về đến nhà, Hoàng Quân liền kiểm tra xung quanh, rất tốt, không có dấu hiệu bị trộm ghé thăm. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy tiểu Hồng không hổ là hồ ly, có thể bán manh, lại có thể giữ nhà.

Hoàng Quân giao việc nấu cơm cho Thạch Sanh, cậu thì bận rộn soạn nấm hương lên bàn, bỏ hết vào thau nước. Vốn phải ngâm một đêm, nhưng hiện tại cần dùng, đành chịu.

Sau khi chuẩn bị đủ nguyên liệu cần thiết, Hoàng Quân nấu nước sôi luộc thịt heo. Hết cách, thịt heo rừng vốn rất dai, cho dù đã bỏ đi lớp da, nếu không luộc kĩ qua một lần, ăn sẽ không khác gì nhai cao su. Cậu nấu khoảng 30 phút, lật trở đều, thử độ cứng lại để thêm 30 phút nữa. Trong thời gian đợi thịt mềm, cậu bắt đầu xử lý nấm hương, ừm.. nấu canh thịt heo nấm hương đi, cậu không thích ăn quá khô khan.

Hoàng Quân rửa sạch phần tai nấm, xả nước, vừa bóp vừa vắt nhiều lần. Quả nhiên muốn sử dụng đồ thiên nhiên thì công sức bỏ ra không ít. Cậu bắt đầu nhớ thương mấy món đông lạnh, làm sẵn trong siêu thị rồi.

Xong tất cả, cậu bỏ nấm vào nồi nhỏ, lại bỏ thêm chút rượu. Cuối cùng chỉ đợi thịt và nấm mềm là có thể nấu canh. Hoàng Quân ngồi xuống ghế, một cái khăn đưa tới lau mồ hôi trên trán cậu.

"Cảm ơn đệ". - Hoàng Quân nhận lấy khăn lau hai ba cái rồi đi lên canh thịt. Hiện tại chỉ cần tiếp xúc với Thạch Sanh, tim cậu sẽ đập thật mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu rất sợ, sợ sự ôn nhu săn sóc của hắn sẽ nhấn chìm cậu, khiến cậu tham luyến, không bỏ ra được. Cậu biết bản thân là một kẻ nhát gan, nếu không cũng sẽ không giấu giếm tính hướng thật, ngụy trang bằng lớp vỏ bọc 'trai thẳng'. Cậu tình nguyện gặm nhấm nỗi đau đơn phương cũng không muốn vì sự bốc đồng nhất thời đánh mất luôn tư cách đứng bên cạnh hắn.

Thạch Sanh bất đắc dĩ nhìn người nào đó một lần nữa trốn khỏi tay mình. Hoàng Quân lúc gần, lúc xa khiến hắn không thể xác định tình cảm của cậu, có lẽ hắn nên chủ động một chút. Nếu cậu không chấp nhận, hắn sẽ đưa cậu vào rừng, buột chặt cậu bên hắn, không để bất luận kẻ nào nhìn thấy cậu...

Hoàng Quân bỗng nhiên rùng mình, xoay người, nhìn thấy Thạch Sanh đang cúi đầu không rõ biểu tình. Cậu thở dài, quyết định mắt không thấy tâm không phiền. Cậu vớt nấm và thịt đã mềm vào một nồi khác, nêm nếm gia vị, bỏ thêm chút hành, tỏi. Hương vị thơm ngon dần lan tỏa khắp nhà khiến tiểu Hồng không biết lẩn ở đâu cũng phải bò ra, quấn quanh chân cậu.

Thạch Sanh ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, từ lúc ca ca đưa hắn về nhà đến nay chưa bao giờ tự xuống bếp. Ban đầu hắn cũng không mong đợi gì, chỉ cần ca ca làm hắn sẽ ăn. Không nghĩ ca ca lại mang đến cho hắn một kinh hỉ mới.

Hoàng Quân vốn rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, mẹ cậu là một đầu bếp gia đình giỏi nhất, cậu được bà dốc lòng dạy dỗ, bản thân cũng có tư tâm nên cậu học vô cùng cẩn thận. 'Muốn bắt được trái tim đàn ông phải nắm giữ dạ dày của người ấy', định lý này chưa bao giờ cũ. Làm một tiểu thụ, Hoàng Quân rất tự giác trang bị cho mình những thứ cần thiết mà một tiểu thụ tốt phải có, chẳng hạn như nấu ăn, may vá, xoa bóp,... cậu thật sự không gì không học qua, chỉ là do nhút nhát, không dám đối mặt nên hiện tại vẫn không có một mảnh tình vắt vai. Thật bi thương...

"Ta giúp huynh, huynh rửa tay đi rồi ăn cơm". - Thạch Sanh mỉm cười nhìn Hoàng Quân ngẩn người, hắn bước đến soạn chén bát, múc canh ra tô rồi bưng lên bàn. Hoàng Quân hồi thần, gật gật đầu, đi rửa tay.

Tiểu Hồng từ nãy đến giờ đôi mắt dán chặt vào thức ăn trên bàn, phàm nhân này cũng có chút tài mọn nha.. thật thơm. Chỉ là nhìn Thạch Sanh đang đứng canh giữ một bên, nó không dám tùy tiện ăn vụng.

Hoàng Quân bước vào thấy tiểu Hồng nước miếng đã sắp chảy xuống bàn, ngay cả Thạch Sanh cũng nhìn chằm chằm vào thức ăn. Cậu buồn cười ngồi xuống, khụ một tiếng, cầm đũa lên, mở miệng:

"Ăn thôi".

Một người một thú liền giống như gió cuốn, không cố kị hình tượng, lang thôn hổ yết quét sạch thức ăn. Thạch Sanh còn không quên gắp đồ ăn cho Hoàng Quân, không khí trở nên hài hòa, ấm áp. Hoàng Quân mỉm cười, ăn đồ ăn Thạch Sanh đưa qua, nếu có thể cậu mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.

Phân công Thạch Sanh dọn dẹp chén bát. Hoàng Quân mệt mỏi ôm quần áo ra ngoài, qua loa tẩy rửa một tý rồi về phòng, nằm bẹp xuống giường. Cả ngày nay mệt chết cậu rồi, thân thể này quả nhiên cần phải rèn luyện nhiều hơn, nếu không đợi Thạch Sanh làm phò mã, cậu sẽ phải ôm hết mọi công việc. Không có sức khỏe, đừng nói mỗi ngày đốn củi, gánh nước cũng là cả một vấn đề.

Đang chuẩn bị đi vào giấc mộng, Hoàng Quân cảm nhận có ánh mắt nóng rực rơi xuống trên người mình. Cậu vội vàng mở mắt, quả nhiên Thạch Sanh chỉ mặc mỗi cái khố đang nhìn cậu chằm chằm.

"Mặt ta có gì sao?". - Được một đại soái ca nhìn chăm chú như vậy, áp lực thật lớn a thân!

"Huynh rất đẹp, đẹp hơn bất cứ người nào". - Thạch Sanh thản nhiên đáp lời.

"....". - Hoàng Quân đỏ mặt, tuy cậu biết ngoại hình mình không tệ, nhưng có cần khen ngợi khoa trương vậy không? Cậu sẽ ngại nha...

"Không tin?". - Thạch Sanh híp mắt, áp sát.

"Đâu.. đâu có, ta tin đệ a". - Hoàng Quân vội vàng lắc đầu, lùi vào trong.

Thạch Sanh mỉm cười vô tội, cường thế nắm lấy tay Hoàng Quân kéo xuống đặt vào vị trí dưới rốn ba tấc của hắn.

Hoàng Quân: "....". - Cảm giác vật thể cách một lớp khố dưới tay đang dần cương lên, cậu bị hình dạng to lớn của nó dọa sợ rồi. Mẹ, quá không khoa học! Vượt qua kích cỡ bình thường luôn! Cho dù là của đàn ông phương Tây hay Châu Phi cũng không to thế được không?! (Gào thét-ing).

Hoàng Quân run rẩy, muốn rụt tay lại nhưng bị giữ chặt, chỉ có thể dùng mắt cá chết nhìn Thạch Sanh. Nè, đại ca.. chú muốn diễn cái gì đây? Chú là thẳng nam đó, đừng có cầm nhằm kịch bản đam mỹ chứ? Hay chú bị thằng gay nào xuyên vào rồi!

"Tự làm rất khó chịu, ca ca giúp đệ được không? Dù sao chúng ta đều là đàn ông mà". - Thạch Sanh vẫn dùng biểu tình vô tội đáp trả nghi hoặc, lên án trong mắt Hoàng Quân, đồng thời kéo khố xuống để cậu trực tiếp chạm vào hạ thân của hắn.

Đều là đàn ông thì tiết tháo gì cũng không cần hả? Có nghe câu nam nam thụ thụ bất thân chưa? Có nghe chưa? Hoàng Quân nội tâm giống như hỏng mất. Trong kí túc xá cũng thường có vài kẻ dùng tay giải quyết cho bạn mình nhưng đó là số ít. Đa số đàn ông đều không muốn bị một tên đàn ông khác chạm vào. Thạch Sanh đến cùng muốn chơi trò gì? Chỉ đơn giản muốn cậu giúp đỡ thôi sao?

"Ca ca...". - Thạch Sanh thấy cậu tiếp tục ngẩn người, bất đắc dĩ cầm tay cậu di chuyển, cọ xát vào vật thể đã hoàn toàn cương cứng gân guốc của mình, thấp giọng nỉ non.

"....". - Hoàng Quân mặt đỏ bừng, tay cậu bị ép buộc chạm vào hung khí nóng rực, thô to kia. Cậu âm thầm nuốt nước miếng, vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Nếu đây là Thạch Sanh yêu cầu, hắn muốn cậu giúp đỡ, làm một ca ca tốt hẳn sẽ không từ chối đệ đệ đúng không? Cậu chột dạ an ủi mình, Thạch Sanh là trai thẳng, câu này mỗi ngày đều được cậu niệm đi niệm lại. Có lẽ hắn chỉ đơn thuần muốn phát tiết, không có ý gì khác.

Bản thân là gay, trước mặt lại là nam nhân mình thích, cậu cũng không phải Liễu Hạ Huệ, ăn chút đậu hũ của hắn không tính gì đi, công chúa hẳn sẽ không trách cậu đâu..

Làm tốt công tác tư tưởng, Hoàng Quân giả bộ nghiêm trang, hắng giọng:

"Đệ thật là, ta chỉ giúp đệ lần này thôi, không có lần sau hiểu chưa?".

Thạch Sanh cười khẽ, cúi đầu, môi mỏng xẹt qua vành tai hồng hồng của cậu:

"Ca ca thật tốt với ta..". - Nói xong liền buông tay, lười biếng dựa vào cạnh giường.

"...." . - Hoàng Quân cắn răng hận không thể gào lên một tiếng 'tiểu yêu tinh'. Đâm lao rồi đành theo lao, cậu thử động động tay, nghe được tiếng thở dốc của Thạch Sanh, cậu mỉm cười. Dám trêu chọc ông đây, để ông cho chú xem kĩ thuật của thanh niên thế kỉ 21, hừ!

Nửa canh giờ sau, Hoàng Quân ngẩng đầu nhìn trời... Ai đó đến nói xem, Thạch Sanh có phải người không hả? Tay cậu sắp gãy lìa rồi! Hắn thế nhưng một giọt tinh cũng chưa bắn?! Còn để người ta sống không? Tác giả à, ngươi xác định công chúa lá ngọc cành vàng, liễu yếu đào tơ sẽ không bị hắn chơi đến chết đấy chứ?

Thạch Sanh hơi nhếch môi, ý cười xẹt qua đáy mắt. Hắn vô cùng tự tin với lực kéo dài của mình, hơn nữa vì để tiến thêm một bước hắn đương nhiên sẽ kiềm chế. Nhìn Hoàng Quân biểu tình ai oán, hắn ngăn lại tay cậu, dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu, áp người xuống.

Hoàng Quân trợn mắt không kịp phản ứng, giây tiếp theo, áo lót cậu bị xé nát, hai chân cũng được nâng lên, Thạch Sanh chèn hung khí của hắn vào giữa, kẹp chặt chân cậu lại, sau đó bắt đầu luật động. Hoàng Quân bị hắn cọ xát đến đau đớn, hai bắp thịt non mềm trên đùi nhanh chóng bị cọ đỏ một mảng, phía trên còn có tiếng thở dốc truyền đến.

"A.. Sanh, đau". - Hoàng Quân vừa đau vừa xấu hổ, nắm lấy tay hắn, khẽ bật thốt ra tiếng.

Thạch Sanh nhíu mày, tách hai chân Hoàng Quân đặt lên vai hắn, cúi người gặm cắn cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, lưu lại một loạt dấu vết, tay cũng không rảnh rỗi niết hai hạt đậu đỏ trên ngực cậu, búng mấy cái, hài lòng nhìn nó dựng thẳng lên. Hắn mỉm cười trượt xuống ngậm vào liếm mút, đồng thời động tác cọ xát dưới thân vẫn không dừng. Tư thế này khiến hạ thân hai người gần như dán chặt, tiếng da thịt chạm vào nhau đầy ái muội dâm mỹ vang lên khắp phòng.

Hoàng Quân đỏ mặt run rẩy, cậu cắn môi, cố ngăn không cho mình phát ra thanh âm kì lạ. Ngực bị gặm loạn, vật kia của Thạch Sanh mỗi lần di chuyển lên xuống sẽ ma sát vào vật nhỏ của cậu, đem đến khoái cảm tê dại, hưng phấn tột đỉnh gần như khiến cậu phát điên. Tiếng rên rỉ khó kiềm nén cũng dần thoát ra khỏi miệng.

"...Ưm.. ân.. ha..  A Sanh.. đ..ừng.. a.. nhanh.. ta.. ta muốn bắn".

Thạch Sanh híp mắt, động tác nhanh hơn. Vài phút sau, hắn gầm khẽ, hai dòng dịch thể trắng đục cùng lúc bắn ra từ hai người, hòa vào nhau trên làn da tuyết trắng của Hoàng Quân, cậu lúc này gương mặt ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, há miệng thở dốc, cả người vô lực xụi lơ.

"Ca ca.. huynh thật xinh đẹp". - Thạch Sanh si mê, vuốt ve từng dấu hôn xanh xanh tím tím trên thân thể Hoàng Quân. Hắn thành kính cúi người hôn lên đôi môi khép mở như gọi mời kia, liếm một vòng trên môi cậu, cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào chiếm đoạt toàn bộ hô hấp. Hoàng Quân bị hôn đến choáng váng, vô thức cũng đáp lại, khiến Thạch Sanh tiến công càng hung mãnh hơn.

"Ha.. mau tránh ra!". - Hoàng Quân cảm nhận vật phía dưới của người nào đó đang có xu thế ngẩng đầu trở lại liền đen mặt, dùng hết sức đẩy hắn ra. Nếu còn đến một phát nữa, cúc hoa cậu khẳng định không thể bảo toàn, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu!

"Yên tâm, ta sẽ không tiếp tục, ca ca, ta giúp huynh rửa sạch". - Nói xong ôm Hoàng Quân đi ra giếng nước.

Hoàng Quân lười giãy dụa, hai tay vòng qua cổ, tựa đầu vào vai Thạch Sanh. Cả người cậu đầy mồ hôi, trên ngực, trên bụng đều dính tinh dịch nhớp nháp, mùi xạ hương nồng nặc quanh mũi vốn nên khiến đầu óc u mê nhưng bây giờ thần trí cậu lại thanh tỉnh hơn bao giờ hết.

Hiện tại cậu có thể xác định Thạch Sanh bị cậu vô thức bẻ cong rồi. Ha ha vì sao biết ư? Ngươi có thấy thẳng nam nào đi hôn môi, còn hôn đến nồng nhiệt với một tên đàn ông không? Hơn nữa, lúc đạt đến cao trào, nhu tình trong mắt hắn sắp tràn ra luôn rồi, Hoàng Quân có chút chậm tiêu nhưng cậu không bị ngu. Cậu bất đắc dĩ thở dài, tốt nhỉ, người tính không bằng trời tính, vốn không muốn đào góc tường công chúa, lại không nghĩ đến góc tường đã sớm bị cậu đào hỏng. Rốt cuộc Thạch Sanh có tình ý với cậu từ khi nào?

Điều này vô cùng quan trọng, bởi nếu Thạch Sanh phát sinh tình cảm trước khi cậu đến thì người hắn yêu là Lý Thông thật sự, cậu có thể đơn phương nhưng tuyệt đối không chấp nhận làm người thay thế.

"Đang nghĩ gì?". - Thạch Sanh lên tiếng. Hắn thả cậu xuống, khoát nước rửa sạch tinh dịch cùng mồ hôi trên người cậu.

Hoàng Quân nhìn sườn mặt vốn hoàn mỹ như tượng của Thạch Sanh, dưới ánh trăng lại trở nên nhu hòa, cậu chặn lại bàn tay đang chà lau trên người mình.

"Đệ thích ta". - Ngữ khí đã hoàn toàn khẳng định.

Thạch Sanh nghiêm túc gật đầu, hắn không hề bất ngờ, vừa rồi hắn không chút che giấu cảm xúc nên cậu đoán được là chuyện bình thường. Tuy không hiểu tình yêu là gì nhưng cảm giác muốn trói buộc một người, bảo hộ, chăm sóc, cùng người đó nắm tay nhau đến tận cùng sinh mệnh, không rời không bỏ... có lẽ là tình yêu đi.

"Ta với đệ là nam nhân". - Hoàng Quân đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.

"Có gì quan trọng?". - Thạch Sanh nghi hoặc.

Hoàng Quân biểu tình kinh ngạc, cậu lo lắng mở miệng, đưa ra các vấn đề sẽ phải đối mặt cùng những rào cản khiến cậu chùn bước, không dám công khai tính hướng của mình:

"Nam nam yêu nhau là đi ngược lại với luân thường đạo lý, trái với lẽ trời, phụ mẫu không dung, thế nhân cũng sẽ nhìn chúng ta bằng con mắt khinh thường, phỉ nhổ, miệt thị...".

"Đạo lý là do con người đặt ra, lẽ trời không quy định giữa nam nhân không thể phát sinh tình cảm, phụ mẫu không dung vì ta không thẳng thắng đấu tranh, ánh mắt thế nhân lại có gì quan trọng? Chỉ cần chúng ta sống tốt là được, không phải sao?". - Thạch Sanh ngắt lời Hoàng Quân, hắn không nghĩ nhiều như cậu.

Hoàng Quân giật mình, rất muốn phản bác lại phát hiện bản thân không tìm được lý do nào. Đúng vậy, cậu luôn sợ hãi, trốn tránh, vì thế chưa bao giờ thử đấu tranh, sợ tổn thương nên cố che giấu bản chất, sợ bị chán ghét nên không một lần dám bày tỏ. Trần Duy chẳng phải là một minh chứng sao? Nếu cậu thẳng thắng thừa nhận tính hướng, có lẽ Trần Duy và cậu đã ở bên nhau mà không phải đến lúc âm dương cách biệt mới mang tiếc nuối rời khỏi. Bây giờ cậu lại vì nhút nhát, tự ti mà biến Thạch Sanh trở thành Trần Duy thứ hai sao?

"Ta không biết tình ái là gì, ta chỉ biết huynh là người mang đến ấm áp, hi vọng cho ta, ta dùng tính mạng thề với trời đất, Thạch Sanh ta chỉ cần còn một hơi thở sẽ vĩnh viễn bảo hộ huynh, không để huynh chịu bất cứ thương tổn nào. Trái với lời thề hồn phi phách tán". - Thạch Sanh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quân, từng lời từng chữ đều kiên định.

Hoàng Quân khóe mắt cay cay, cậu cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu đem khúc mắc cuối cùng hỏi ra:

"Đệ không cần thề độc, ta đương nhiên tin đệ, nhưng ta muốn hỏi từ lúc nào đệ thích ta?".

"Có lẽ từ lúc huynh bất chấp nguy hiểm vì ta đỡ đòn tấn công của trăn tinh". - Thạch Sanh ánh mắt nhu hòa, kể từ lúc đó, hắn đã đem người này khắc vào trong tim.

Hoàng Quân nghe được câu trả lời, một chút do dự cuối cùng cũng buông xuống. Thật tốt, người hắn thích là cậu...

Thạch Sanh nói không sai, nếu không vì tình cảm đấu tranh, làm sao có tư cách đạt được hạnh phúc? Cậu đã sai một lần không thể tiếp tục sai lần nữa. Cậu rất thích Thạch Sanh, hắn cũng thích cậu, vậy là đủ rồi, về phần công chúa, tuy cảm thấy áy náy nhưng công chúa xinh đẹp như vậy, hẳn có rất nhiều nam nhân nguyện ý quỳ dưới chân nàng. Còn cậu... cậu chỉ có Thạch Sanh.

"A Sanh.. ta thích đệ, à không.. ta yêu đệ". - Hoàng Quân nở nụ cười rạng rỡ ôm lấy Thạch Sanh, nam nhân mạnh mẽ, cường thế này lại là lão công của mình.. cảm giác thật tuyệt! Đôi khi tùy hứng thay đổi một chút cũng không tệ...

Thạch Sanh kinh hỉ, vội vàng ôm lấy Hoàng Quân trao cho cậu nụ hôn đầy tính chiếm hữu. Hắn thành công rồi, ca ca cũng yêu hắn, kiếp này cả kiếp sau, sau nữa, hắn nhất định sẽ giữ chặt ca ca, vĩnh viễn không buông tay...

Hai người không một mảnh vải cứ thế ôm nhau dưới ánh trăng, bóng của họ lúc này hợp làm một, vô cùng hài hòa.

Tiểu Hồng nhìn cảnh tượng ấm áp kia, trong lòng bất giác hiện lên một gương mặt tuấn lãng, nghiêm nghị. Ánh mắt nó hơi đổi, đấu tranh sao? Xem ra đợi hóa thành hình người nó có thể thử một lần...

------------------()------------------

Nấm hương.

#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net