Chương 107: Tâm tê phế liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã thấy rõ người tới là ai, Thanh nhi không khỏi ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng đứng cô độc trong bóng đêm sau cửa gỗ kia, theo bản năng nói

"Ứng Vương gia? Làm sao ngài lại ở chỗ này?"

Tử Ảnh bối rối nhìn Thanh nhi

"Ta. . . . . . . ."

Hắn nhìn thoáng qua Diệp Lạc đang lặng ngồi ở cách đó không xa , thanh âm ngập ngừng, biểu tình buồn bã.

Thanh nhi có điểm không biết làm sao nhìn Tử Ảnh, sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Lạc, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

Không khí bỗng lặng ngắt như tờ, ai cũng không nói gì, Tử Ảnh si ngốc nhìn Diệp Lạc, cũng không nhúc nhích, trên bầu trời kia từng bông tuyết thật nhỏ, nhẹ nhàng mà rơi xuống trên vai hắn, mà hắn, cả người cũng không nhúc nhích, giống như đã hòa cùng với tuyết.

Qua thật lâu sau, Diệp Lạc chậm rãi từ trên ghế đứng lên, xoay người, biểu tình lạnh nhạt nhìn Tử Ảnh đứng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói

"Nếu đến đây rồi, thì vào trong vậy!"

Trong mắt Tử Ảnh hiện lên tia vui mừng, thân thủ nhẹ theo ngoài cửa sổ tiến vào.

Thanh nhi khóe miệng giương lên nụ cười, xoay người đi ra ngoài, cũng tùy tay nhẹ nhàng mà vì bọn họ đóng cửa lại.

Sau khi Thanh nhi rời đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trầm mặc như thế một hồi, Diệp Lạc bỗng nhiên nhẹ thở dài một hơi, từ ống tay áo lấy ra chiếc khăn thêu trắng muốt, đưa cho Tử Ảnh, thản nhiên nói

"Tuyết tan, sẽ thấm ướt quần áo, tạm thời lau qua đi đã"

Tử Ảnh không nhận lấy khăn thêu trong tay Diệp Lạc, mà là một phen cầm lấy tay nàng, trong tròng mắt đen hiện lên ánh sáng hoang mang, thanh âm khàn khàn nói

"Lạc nhi, trong lòng nàng cũng có ta đúng hay không?"

Diệp Lạc tay hơi dùng sức, định rút ra, bất đắc dĩ, tay bị Tử Ảnh nắm chặt, nàng nhất thời không thể giãy, nàng nhíu mày, có chút không vui nói

"Ứng Vương gia. . . Kỳ thật ta. . . . . . ."

Diệp Lạc lời còn chưa nói hết, đã bị Tử Ảnh một phen kéo vào trong lòng, hai tay hắn gắt gao ôm lấy nàng, đem nàng ôm thật sâu vào trong lòng, thanh âm run rẩy nói

"Lạc nhi. . . . Theo ta đi. . . Chúng ta lúc này rời khỏi đây. . . Được không. . . . . ?"

Sau khi biết được thân thế của mình, hắn mất hết can đảm, vốn định đến Lạc cung lần cuối, cùng nàng cáo biệt, lại ngoài ý muốn kinh hỉ phát hiện nàng còn chưa chết, nhưng sau khi mừng như điên, nàng lại phòng bị cùng xa cách hắn, lòng bị tổn thương nặng nề, tâm tê phế liệt, hắn vốn định bỏ đi rất xa, rời khỏi hoàng cung, lãng quên nàng, nhưng hắn vẫn không làm được, hắn đi đến cửa cung, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quay trở lại, hắn tự nói với mình, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, rồi hắn sẽ bước đi, chỉ cần liếc mắt một cái là tốt rồi!

Nhưng hắn lại nghe thấy lời trong lòng của nàng, nàng không tiếp nhận hắn, là vì hoàng huynh sao? Chung quy trong lòng nàng vẫn có hắn? Chỉ bởi vì nàng là phi tử hoàng huynh , cho nên mới không tiếp nhận hắn , đúng vậy không?

Nghĩ đến đây, tim của hắn nhịn không được mừng như điên run rẩy lên, có suy nghĩ này, hắn càng không buông được, hắn quyết định, cho dù phải rời khỏi, hắn cũng muốn mang theo nàng cùng nhau rời đi!

Diệp Lạc bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, không thể động đậy, không khỏi hơi tránh né nói

" Ứng Vương gia, ngươi buông. . . . . ."

"Không, ta không buông! Lạc nhi, ta thả nàng ra, nàng sẽ rời ta mà đi đúng không? Ta không buông, đối với nàng, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay!"

Biểu tình Tử Ảnh có điểm cuồng loạn, hai tay ôm Diệp Lạc càng lúc càng chặt.

Diệp Lạc bị hắn ôm cơ hồ thở không được , nàng không thể không dùng tới nội lực, đem Tử Ảnh đẩy ra, sau đó mạnh tay nặng nề tát hắn một cái!

Tử Ảnh ngây ngẩn cả người, hắn kinh ngạc xoa bên má, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế , lại một lần nữa chậm rãi tràn ra.

Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, yên lặng nhìn Tử Ảnh, biểu tình bình tĩnh nói

"Ứng Vương gia, ngươi không nên đối với ta vô lễ như thế, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta là hoàng tẩu của ngươi!"

Hai từ hoàng tẩu, làm Tử Ảnh nhịn không được lảo đảo một cái, hắn chỉ cảm thấy lòng quặn lại, đau quá! Nàng đánh hắn, mắng hắn, hắn sẽ không thống khổ như vậy, nhưng là, nàng lại tàn nhẫn , bình tĩnh nói cho hắn biết sự thật tàn khốc, nàng, là hoàng tẩu của hắn!

Không! Hắn đã sớm biết, không phải sao? Từ vừa mới bắt đầu, hắn đã biết nữ nhân này là hoàng tẩu hắn , là chính phi của Tử Dạ. Nhưng hắn vẫn rơi vào nó, hắn vẫn dần dần để mất lòng mình, hắn yêu nàng, không thể kiếm chế , điên cuồng mà yêu nàng! Nhưng nàng lại tàn nhẫn , một lần lại một lần trốn tránh hắn, chẳng lẽ, thực tâm nàng không có hắn hay sao? Chẳng lẽ, hắn thật sự kém hoàng huynh? Vì sao? Vì sao trong lòng nàng chỉ có hoàng huynh, lại không nguyện ý liếc hắn một cái?

Tim hắn như rỉ máu, hắn từng bước một lui về phía sau , hai tròng mắt nhìn thẳng Diệp Lạc, giọng điệu vô cùng kiên quyết , gằn từng tiếng nói

"Lạc nhi! Ta sẽ không buông tay ! Đối với nàng, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay!"

[ TM: ôi cái câu này của anh ý T^T~ khiến ta đau lòng qá :<~ ]

Nói xong, hắn không đợi Diệp Lạc trả lời, phi thân nhảy lên, theo cửa sổ đi ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng hòa vào trong đêm tối.

Nhìn bóng dáng Tử Arh hòa vào trong đêm tối, Diệp Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tử Ảnh, ta với ngươi nhất định vô duyên, ngươi cần gì phải chấp nhất như thế? Cho dù ngươi không buông tay thì như thế nào? Thân phận ta với ngươi , vĩnh viễn đều không thể vượt qua ! Huống chi, tâm ý của ta, căn bản cũng không có ngươi!

Diệp Lạc nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài một mảnh tối đen, tay chậm rãi đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người đi về trước, đang muốn gọi Thanh nhi, bỗng nhiên cửa bị người đá văng ra.

Diệp Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Dạ sắc mặt âm lệ, vẻ mặt nổi giận đứng ở cửa, mà phía sau hắn, là Thanh nhi đi theo vẻ mặt bất an không yên , cùng Diệp Linh vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net