Chương 108: Buồn bã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lạc không hề động, nàng đứng ở bên cửa sổ, lặng yên nhìn Tử Dạ.

Trước khi hồi cung, nàng từng nghĩ rằng nàng có thể quên hắn, cho dù không thể nào quên, nàng cũng có thể bình tĩnh lạnh nhạt đối mặt hắn! Nhưng nàng phát hiện nàng sai lầm rồi, hiện tại, thời điểm người nam nhân này xuất hiện ở trước mặt nàng, vẫn khiến sâu trong lòng nàng nhói lên đau đớn .

Nội tâm đau đớn, làm Diệp Lạc theo bản năng nắm chặt hai tay, móng tay không lưu tình chút nào cắm thật sâu vào trong thịt, nàng cần thân thể đau đớn đến duy trì sự bình tĩnh, nàng sợ hãi chính mình hội không khống chế được, cái gì cũng không để ý mà chạy trốn đi!

Còn Tử Dạ, nhìn thấy Diệp Lạc, trừ bỏ trong lòng là sự phẫn nộ, nội tâm ở chỗ sâu nhất lại có cảm giác không rõ ràng! Hắn hận nàng, hận nàng sau lưng phản bội hắn, hận nàng là nữ nhân phụ hoàng giao cho hắn! Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, nội tâm sâu trong hắn hơi dao động, đó là cảm giác gì, ngay cả chính hắn cũng không biết! Hắn thậm chí không biết, loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào.

Diệp Linh nhìn Diệp Lạc, trong mắt hiện lên một tia oán hận, oán hận chợt lóe lướt qua, nàng cực kỳ nhanh đổi lại vẻ mặt kinh hỉ, bước nhanh đi đến bên cạnh Diệp Lạc, kéo tay Diệp Lạc, giọng điệu dị thường thân thiết nói

"Tỷ tỷ, tỷ không có việc gì, thật là tốt quá! Tỷ biết không? Khi nghe tin Lạc cung gặp hỏa hoạn, Linh Nhi thật sự sợ hãi, còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại tỷ nữa chứ. . . . . . Nếu tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, Linh Nhi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . May mắn tỷ tỷ không có việc gì, thật sự là cám ơn trời đất nha. . . . ."

Nói đến câu sau, thanh âm Diệp Linh nghẹn ngào, đầu khẽ cúi thấp xuống, giống như khó có thể nói tiếp.

Diệp Lạc nhẹ nhàng rút tay ra, khóe miệng giương lên ý cười trào phúng, thản nhiên nhìn Diệp Linh liếc mắt một cái, mặt không thay đổi nói

" Thật không? Bổn cung thân làm tỷ tỷ như vậy là không đúng rồi, sao có thể để lệnh muội thương tâm đây?"

Diệp Linh cúi thấp đầu, cắn cắn môi, bỗng nhiên cười nói

"Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội mà, muội sao có thể không quan tâm tỷ tỷ chứ?"

Diệp Lạc bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói

" Thật không? Ta còn tưởng rằng, ngươi ước gì ta chết đi? Nguyên lai là ta trách lầm muội muội rồi!"

Nói xong, Diệp Lạc không để ý tới Diệp Linh nữa, quay đầu nhìn về phía Tử Dạ đang đứng ở trước cửa, thản nhiên hỏi

"Không biết thái tử điện hạ đêm khuya đến tìm là có việc gì?"

Tử Dạ sắc mặt âm lệ, trên khuôn mặt lãnh tuấn không có một tia biểu tình, tròng mắt hung hăng nhìn thẳng Diệp Lạc, lạnh lùng nói:

"Hảo cho một Thái Tử Phi! Bản thái tử nghĩ rằng ngươi đã bỏ trốn khỏi hoàng cung, lại không thể tưởng được, đồ tiện nhân ngươi thế nhưng lại không coi bản thái tử ra gì, ở nơi đây hẹn hò cùng tình nhân sao?"

Diệp Lạc khi nhìn thấy Tử Dạ cùng Diệp Linh đột nhiên xuất hiện ở lãnh cung, cảm thấy đã đoán được ý đồ đến đây của Tử Dạ, lúc này thấy hắn không phân tốt xấu, tùy ý vũ nhục nàng, trong lòng nàng vẫn là một trận đau đớn, hắn đối với nàng, chẳng lẽ thật sự không tín nhiệm như vậy sao? Nhớ tới những tháng ngày ở vách núi đen cùng hắn, hiện tại nhìn lại biểu tình lãnh khốc vô tình của hắn, Diệp Lạc trong lòng một mảnh buồn bã. Nàng quật cường quay đầu, không muốn lại nhìn thấy nam nhân vô tình này.

Tử Dạ thấy Diệp Lạc trầm mặc không nói, trong lòng lại phẫn nộ, hắn bước đi lên trước, một phen nắm cằm Diệp Lạc , tức giận quát

"Tiện nhân! Ngươi dám can đảm thiêu tẩm cung mẫu phi ta , bản thái tử tuyệt đối không tha cho ngươi! Nói! Gian phu của ngươi là ai? Ngươi nói ra , bản thái tử có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, đừng trách bản thái tử thủ hạ vô tình!"

Nghe được những lời vô tình như thế, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, nàng quật cường nhìn Tử Dạ, nước mắt ngập tràn, nàng thê lương cười, nói

" Tử Dạ, ở trong mắt của ngươi, ta chính là như vậy sao? Vì sao phải một lần lại một lần nhục nhã ta? Ta rốt cuộc làm sai cái gì?"

Nhìn ánh mắt đau thương của Diệp Lạc, trong lòng Tử Dạ chợt hiện lên một tia quen thuộc, trong trí nhớ hắn không khỏi hiện lên dung nhan khuynh thành đang ở sâu trong nội tâm hắn, thế nên hắn lại có một tia không đành lòng, tay nắm cằm Diệp Lạc, cũng không khỏi buông nhẹ đi nhiều.

Trong mắt Tử Dạ hiện lên tia không đành lòng, há có thể tránh được ánh nhìn của Diệp Linh ? Nàng sợ Tử Dạ sẽ mềm lòng, bỗng nhiên ở trong lãnh cung nhìn lướt qua, ôn nhu nói

"Dạ, sự tình có lẽ cũng không phải như chàng nghĩ, tuy rằng vừa mới có cung nhân nói tỷ tỷ cùng Ứng Vương gia cùng một chỗ, có thể chỉ là trùng hợp thôi! Làm sao chàng có thể nói tỷ tỷ như vậy chứ? Hơn nữa, tỷ tỷ ẩn thân ở nơi này, có lẽ là có nguyên nhân khác chăng?"

Lời Diệp Linh vừa nói, đúng là đã nhắc nhở Tử Dạ mục đích tiến đến lãnh cung, khó có được cơ hội tốt để chỉnh Diệp Lạc như vậy , nàng làm sao có thể không nắm chặt?

Quả nhiên, Tử Dạ nghe xong lời Diệp Linh nói, tia không đành lòng kia nháy mắt không còn sót lại chút gì, vốn đang bình ổn tức giận lại đột nhiên dâng lên, hắn mạnh tay dương lên đánh Diệp Lạc một bạt tai, tức giận quát

"Đồ dâm phụ không biết xấu hổ ! Ngươi dám phản bội bản thái tử?"

Sau khi Diệp Lạc từ núi Thiên Hoa trở về, không biết vì sao, thân thể trở nên cực kỳ suy yếu, trừ bỏ thường cảm thấy mệt mỏi, nàng còn cảm thấy chán ăn, nàng hôm nay không có ăn uống gì, thân thể vốn suy yếu, hiện tại bị hắn đánh một bạt tai, nàng chỉ cảm thấy trong miệng một dòng chất lỏng mặn chậm rãi chảy ra, một tia máu tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống, nàng cảm thấy mê muội, thân thể nàng choáng váng, không cầm cự được nữa, nàng ngã khụy xuống đất.

Thanh nhi thét lên một tiếng kinh hãi, dưới tình thế cấp bách, hướng Diệp Lạc chạy tới, nàng đem Diệp Lạc đỡ lên, thất kinh kêu lên

"Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Diệp Lạc chỉ cảm thấy thân thể như nhũn ra, không có một tia khí lực, miễn cưỡng đối Thanh nhi lắc đầu, khóe miệng chậm rãi chảy xuống máu tươi, nhỏ giọt trên quần áo, nhìn giống như từng đóa hoa nở rộ tiên diễm , thoạt nhìn làm người ta thấy ghê người!

Nhìn Diệp Lạc suy yếu như vậy, cùng dấu tay in trên má nàng, Thanh nhi trong lòng không khỏi giận dữ, nàng quay đầu giận trừng mắt nhìn Tử Dạ, tức giận nói

"Thái tử gia! Làm sao ngươi có thể đối với tiểu thư nhà ta như thế? Nếu là ngươi không thích tiểu thư nhà ta, đại khái có thể bỏ tiểu thư nhà ta, ngươi nghĩ rằng ta và tiểu thư cần cái vương vị Thái Tử Phi sao? Nếu không phải bởi vì hoàng thượng. . . . . . . ."

Thanh nhi nói còn chưa dứt lời, Diệp Lạc bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn thân bắt lấy hai vai nhi , thống khổ nói

"Thanh nhi! Không nên nói nữa!"

Thanh nhi quay đầu nhìn mặt sưng đỏ của Diệp Lạc, trong lòng không khỏi đau xót, nghẹn ngào thanh âm nói

"Tiểu thư. . . . . . "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net