Chương 122: Chân tướng đích thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma ma bị nàng đẩy xuống, kêu lên một tiếng kinh hãi, liền ngã nhào trên mặt đất, mà Diệp Lạc thân thể còn chưa đứng vững, đã cảm thấy trên đầu truyền đến một trận đau nhức, tóc bị người ta gắt gao kéo mạnh, ngay sau đó, trên mặt liền chịu một cái tát.

Diệp Lạc chỉ cảm thấy một trận tê rần đánh úp lại, trên mặt một mảnh đau nhức, nước mắt cùng với máu tươi từng giọt từng giọt lăn xuống, đã bị tổn thương nhiều như thế, nàng trừ bỏ nỗi đau triệt tâm, trên thân thể cũng đau đớn đến chết lặng, trong mắt nàng là một mảnh trống rỗng, nhìn thẳng hai ma ma cùng nam nhân cao cao tại thượng kia, sâu trong con ngươi đen thẫm, tràn ngập hận ý.

Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hai tay hung hăng kéo tóc Diệp Lạc, lạnh giọng ra lệnh:

-"Đem thuốc đưa cho bản Thái tử!"

Ma ma kia tiến lên phía trước, đưa chén thuốc cầm trong tay cấp cho Tử Dạ, sau đó bình tĩnh liếc nhìn Diệp Lạc, trong mắt hiện lên một tia đồng tình.

Tử Dạ dùng sức hung hăng giật mạnh tóc Diệp Lạc, cưỡng bức nàng ngẩng đầu lên, dung nhan tuấn mỹ lộ ra một chút ý cưới tàn nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Lạc, trong mắt chứa đầy khoái ý trả thù, vô tình nói:

-"Tiện nhân! Bản Thái tử hôm nay liền tự mình động thủ, đem nghiệt chủng trong bụng ngươi xóa bỏ! Nếu Tử Ảnh biết, đích thực đau lòng đi? Ha ha, bản Thái tử muốn hắn thống khổ! Muốn hắn trơ mắt nhìn ngươi đau đớn, muốn hắn biết rõ thủ đoạn của ta!"

Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng như vỡ ra từng mảnh, nàng thậm chí có thể nghe rõ thanh âm tan nát của cõi lòng, trong tâm nàng một mảnh buồn bã, nam nhân như ác ma này muốn giết con của nàng, muốn ra tay giết chính cốt nhục của hắn! Phẫn nộ cùng tuyệt vọng, trên gương mặt đầy máu tươi và nước mắt của nàng lộ ra một nụ cười thống khổ, nàng oán hận nhìn Tử Dạ, khàn giọng nói:

-"Tử Dạ! Ta tự hỏi đã làm gì có lỗi với ngươi, ngươi hôm nay lại như thế đối với ta thương tổn, ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"

Tử Dạ sắc mặt nhấy mắt trở nên tàn bạo, hắn giật mạnh tóc nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đã muốn tái nhợt của nàng kéo lên, biểu tình dữ tợn nhìn Diệp Lạc, lạnh giọng quát:

-"Tiện nhân! Ngươi dám nói ngươi không phản bội bản Thái tử? Vậy nghiệt chủng trong bụng ngươi làm thế nào có!"

Nghiệt chủng? Trên mặt Diệp Lạc lộ ra nụ cười thống khổ, nàng yên lặng nhìn Tử Dạ, trong mắt một mảnh trống rỗng thê lương nói:

-"Tử Dạ...ngươi nói trong bụng ta là nghiệt chủng...?"

Tử Dạ nhìn ánh mắt trống rỗng của Diệp Lạc trong lòng một trận không thoải mái, hắn phút chốc nắm lấy tóc Diệp Lạc, đẩy nàng ngã trên mặt đất, sau đó tức giận quát:

-"Đem tiện nhân này bắt lấy cho ta!"

Hai ma ma không dám chậm trễ, một trước một sau tiến lại, giữ chặt lấy Diệp Lạc, Diệp Lạc dùng hết khí lực vùng vẫy không ngừng, lại bất đắc dĩ thân thể quá suy yếu, căn bản không thể động đậy, nàng bi phẫn ngước mắt nhìn lên, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ, khàn giọng nói:

-"Tử Dạ, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi làm sao có thể làm như vậy? Đây là đứa nhỏ của ngươi!"

Thanh âm của Diệp Lạc hạ xuống, không khí xung quanh yên tĩnh lại, hai ma ma không dám tin trừng lớn hai mắt, nhìn Diệp Lạc đầu tóc rối bời, quần áo không ngay ngắn, quay đầu do dự nhìn về phía Tử Dạ.

Tử Dạ hơi sững sờ, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, hắn mạnh tay thô lỗ nắm lấy cằm Diệp Lạc, dùng sức ép nàng ngẩng đầu, tròng mắt đen thâm trầm hiện lên một tia tàn nhẫn, giọng điệu lạnh như băng:

-"Diệp Lạc! Ngươi thực xem bản Thái tử là hài tử ba tuổi sao? Cũng có thể, đây là thủ đoạn mới của ngươi. Bản Thái tử chạm cũng chưa từng chạm vào ngươi, ngươi còn nói đó là đứa nhỏ của ta? Ngươi thật sự có can đảm, cư nhiên đem nghiệt chủng của kẻ khác thành đứa nhỏ của bản Thái tử?"

-"Ngươi!"

Diệp Lạc lập tức nóng giận công tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy máu tươi, một mảnh trắng bệch, nàng nghiến răng, đôi môi mỏng manh không một chút huyết sắc cơ hồ bị cắn nát, miệng vết thương lộ ra một chút tơ máu, nàng nói cho hắn biết, đứa nhỏ là của hắn, đổi lấy càng sâu sự nhục nhã! Người nam nhân này, căn bản không tin nàng, nàng bây giờ là Thái tử phi, là Diệp Lạc, không phải Phiêu Linh, hắn làm sao có thể tin tưởng nàng? Cho dù hắn biết nàng là Phiêu Linh, hắn cũng đã đem sự tình ở vách núi đen toàn bộ quên hết, hắn sẽ tin tưởng nàng sao? Không, hắn sẽ không tin tưởng? Nhưng là, nàng phải bảo hộ con của nàng, bởi vì đứa nhỏ vô tội, cho nên, cho dù biết nói ra Tử Dạ hắn sẽ không tin tưởng, có lẽ còn đổi lấy thêm nhiều nhục nhã, nhưng vì bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, nàng vẫn là lựa chọn, đem chân tướng sự tình nói ra!

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc buồn bã cười, hai mắt gắt gao nhìn Tử Dạ nói:

-"Tử Dạ, ngươi còn nhớ rõ..."

Diệp Lạc lời còn chưa nói hết, lại bị Tử Dạ nắm lấy cằm, hắn căn bản không cho nàng có cơ hội nói chuyện! Hơn nữa, hắn cũng không tin lời nói của Diệp Lạc! Huống chi, ở trong lòng của hắn, hắn chưa từng chạm qua Diệp Lạc, Diệp Lạc như thế nào lại có mang hài tử của hắn? Hắn nghe xong lời nói của Diệp Lạc, phản ứng đầu tiên chính là phẫn nộ! Xấu nữ nhân này thật sự bất chấp mọi thủ đoạn, vì bảo hộ cha đứa nhỏ, cư nhiên đối với hắn thêu dệt ra biết bao chuyện buồn cười, đây chính là thủ đoạn của nàng? Hơn nữa, còn là thủ đoạn đáng khinh bỉ nhất! Đáng tiếc, hắn như thế nào lại có thể dễ dàng tin tưởng nàng? Hắn thừa biết, nữ nhân này để đạt được mục đích, chuyện gì cũng dám làm, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Tử Dạ tàn khốc cười, nâng tay đem chén hoa hồng vào miệng nàng rót hết, tàn nhẫn nói:

-"Tiện nhân! Bản Thái tử sẽ chờ, chờ xem Tử Ảnh thống khổ!"

Diệp Lạc cắn chặt răng, ra sức tránh né, lại bất đắc dĩ căn bản là giãy dụa không thoát, trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống! Nàng chỉ cảm thấy từ cằm truyền đến một trận đau đớn. Nàng nhịn không được buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt, nhất thời từng ngụm từng ngụm nước hoa hồng nuốt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net