Chương 126: Che dấu tâm sự 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đến, trong thư phòng Dạ Vân Điện, một mảnh đèn đuốc sáng trưng, Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, lặng yên đứng bên cửa sổ, hai tròng mắt sắc bén nhìn vào bầu trời đen tối bên ngoài!

Thời tiết vẫn đang rét lạnh, ban đêm, trên không trung bắt đầu lác đác từng mảnh bông tuyết nhẹ như lông ngỗng, từng mảnh từng mảnh vô thanh vô tức bay xuống mặt đất, cũng những bông tuyết trên mặt đất dung hợp một chỗ, xếp thành từng xấp bông dày.

Gió bắc lạnh không ngừng gào thét, điên cuồng tàn bạo phá hết thảy mọi cảnh vật xung quanh, đem lớp tuyết thật dày, từng tầng từng tầng cuồn cuộn thổi bùng lên, sau đó lại từ trên không nhẹ nhàng bay xuống. Xa xa, có thể mơ hồ thấy lá cây rơi xào xạc, chỉ còn lại trơ trụi thân cây, gió vẫn không ngừng thổi.

Gió lạnh xen lẫn những bông tuyết nhỏ, hướng cửa sổ đang mở rộng ùa vào, một cỗ nồng đậm khí lạnh tràn vào bên trong thư phòng ấm áp. Bông tuyết chạm vào sức nóng trên lò sưởi, yên lặng bay xuống, hóa thành những giọt nước trong suốt không dấu vết.

Tử Dạ đứng trước cửa sổ, tùy ý để cái rét lạnh của gió và tuyết xâm nhập vào người, bông tuyết hòa tan trên vạt áo, làm y bào màu tím ướt một mảng lớn.

Hắn mặt không chút thay đổi, dường như không cảm thấy cái rét lạnh thấu xương đang thấm vào da thịt, vẫn lặng yên không nhúc nhít.

Trong đầu hắn, dung nhan khuynh thành của người kia dần hợp thành khuôn mặt xấu nữ nhân, hắn không rõ, hắn tại sao vẫn để ý đến nàng? Hắn chẳng phải luôn luôn chán ghét nàng sao? Hắn chán ghét nàng là bởi vì nàng được phụ hoàng cứng rắn ban cho hắn, hắn chán ghét nàng cũng bởi vì nàng không để ý đến hắn cùng Diệp Linh cảm tình, biết rõ tại thời điểm kia hắn và Diệp Linh lưỡng tình vui vẻ, nàng còn đáp ứng phụ hoàng gả cho hắn! Hắn chán ghét nàng thực sự không phải bởi vì nàng dung mạo xấu xí, mà là bởi vì nàng quá kiêu ngạo!

Hắn là một người kiêu ngạo, hắn cho tới bây giờ sẽ không cho phép bất cứ ai khiêu chiến sự kiêu ngạo của hắn, mà hắn, lại phát hiện ra, xấu nữ nhân hắn vốn chán ghét đến cực điểm lại cùng hắn giống nhau.

Đúng vậy, là vì nàng lạnh nhạt làm hắn chán ghét! Sau khi cùng nàng đại hôn, hắn bởi vì phụ hoàng và Diệp Linh, cố ý vắng vẻ nàng, cũng bởi vì Long Ngữ Lan, mà cố ý khó xử nàng! Bởi vì, Long Ngữ Lan từng nhiều lần muốn giết hắn, hẳn là bà ta vẫn hoài nghi hắn đang âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, phụ hoàng lại chọn một cái phông nền, nữ nhân căn bản không có gia thế ở trong triều làm thái tử phi, coi như hắn tính cách đa nghi, nhất định sẽ đem việc này điều tra rõ ràng, cho nên, hắn trong mắt người ta ngạo ngược bốc đồng, như thế nào lại an tâm nghe theo ý chỉ của phụ hoàng, mà đối xử tử tế với nữ nhân hắn không cam lòng lấy? Huống chi, hắn còn quá nhiều lý do để chán ghét nàng!

Đây là ý nghĩ ngay từ đầu của hắn, nhưng là, càng tiếp xúc với nàng, hắn càng cảm thấy mất đi vẻ bình tĩnh, mỗi lần nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười thản nhiên trào phúng, đều làm cho hắn nhịn không được mà phẫn nộ!

Rõ ràng là hắn vắng vẻ nàng, nhục nhã nàng, tra tấn nàng, nàng vì sao vẫn có thể lạnh nhạt không một chút phản kháng? Bởi vì phẫn nộ, hắn thẳng tay ném nàng vào lãnh cung, hắn cũng không tin, vô cớ bị ném vào lãnh cung, nàng vẫn có thể duy trì vẻ mặt lạnh nhạt đó! Có mấy nữ nhân ở trong lãnh cung có thể tiếp tục thản nhiên sống?

Nhưng là, hắn lại sai lầm rồi, hắn nhẫn nại đối phó với nàng, lại không có nghĩ đến, nàng căn bản là không cần, mà nàng không cần, phụ hoàng cũng biết ư! Tại thời điểm đó, hắn bỗng nhiên đối với nàng càng thêm hiếu kỳ, một nữ nhân bị ném vào lãnh cung, vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, nàng là nữ nhân bình thường sao? Huống chi, nàng vẫn là nữ nhân phụ hoàng đột nhiên chỉ hôn cho hắn!

Hắn chính là nghi hoặc điểm này, hắn cùng Diệp gia đại thiếu gia Diệp Hạo luôn luôn qua lại thân thiết, cho nên thường lui tới Diệp phủ, nhưng là, gia nhân Diệp phủ căn bản trước mặt không có đề cập qua Diệp Lạc, cho nên hắn lúc ấy cũng không biết Diệp phủ còn có một đại tiểu thư Diệp Lạc.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, là ở thọ yến Diệp lão thái gia, lúc đấy, cảm nhận đầu tiên của hắn là, Diệp gia đại tiều thư xấu xí vô cùng! Nhưng càng nhiều là cảm giác, nàng trước ánh mắt soi mói của tân khách vẫn như cũ duy trì bộ dáng lạnh nhạt! Giống như đối với hết thảy, nàng tựa hồ chẳng quan tâm.

Diệp gia đại tiểu thư nhiều năm sống ở bên ngoài, phụ hoàng lại quanh năm trong cung tại sao biết được nàng? Hơn nữa, còn đích thân chỉ hôn nàng cho hắn. Hắn chính là điểm này, mà cảm thấy nghi hoặc, khi Vệ Tử Thanh nói Ứng Vương điều tra nàng càng thêm hiếu kỳ, hắn tò mò, đến cùng quan hệ của phụ hoàng và nàng là gì?

Những điều đó hắn trước mặt Vệ Tử Thanh cũng không để lộ ra, mà chính mình, bắt đầu âm thầm điều tra, kết quả điều tra lại làm hắn càng thêm nghi hoặc. Bởi vì, hắn căn bản là tra không ra quá khứ của nàng, nàng rời đi Diệp phủ đã nhiều năm, dường như những thứ có liên quan đến nàng hết thảy hoàn toàn biến mất!

Hắn tra không ra lai lịch của nàng, càng cảm thấy nàng thực không đơn giản, đối với quan hệ giữa nàng và phụ hoàng càng thêm hiếu kỳ, vì thế, khiến phụ hoàng đưa nàng ra khỏi lãnh cung, đến ở Lạc cung, lại chính là hợp tâm ý của hắn, hắn cố ý nổi giận, chẳng qua không muốn cho phụ hoàng biết hắn đối với nàng nảy sinh lòng hiếu kỳ thôi!

Sau khi nàng chuyển vào Lạc cung, hắn bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, nàng vẫn bình thản tự nhiên sống, cũng không bởi vì hắn vắng vẻ mà có điều bất mãn, nàng không giống những phi tần trong hậu cung khác, bị vắng vẻ nhiều ngày liền cả ngày rơi lệ buồn bã thương tâm, càng không giống người đàn bà chanh chua bình thường thích tranh cãi ầm ĩ.

Rời cung, vẫn tĩnh lặng không một gợn sóng, phảng phất như hồ nước yên ả.

Nàng càng như vậy, lại càng làm hắn hiếu kỳ, mãi cho đến khi, hắn thấy một màn Tử Ảnh cùng nàng ở một chỗ, hắn thấy vẻ bình tĩnh lạnh nhạt trên mặt nàng bắt đầu có cảm xúc phập phồng, nàng đối với Tử Ảnh tươi cười đón chào! Nàng thậm chí không biết liêm sỉ để Tử Ảnh ôm!

Thấy một màn như vậy, chỗ sâu trong nội tâm hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ ghen tị, hắn rốt cuộc không bình tĩnh nổi, chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng và Tử Ảnh!

Hắn cho là khi hắn đột nhiên xuất hiện, trên mặt nàng hẳn nhiên phải thất kinh sợ hãi, nhưng là, hắn thất vọng rồi, nàng vẫn một vẻ bình tĩnh không gợn sóng, nàng thậm chí không có một tia xấu hổ khi cùng hắn đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net