Chương 146: Thống khổ quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Muỗi Vove

Bỗng nhiên, Tử Dạ đem tấu chương trong tay khép lại, sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói:

-"Lâm thượng thư, đây là ý gì? Các ngươi đang ép bản Thái tử sao?"

Lâm Chính sắc mặt không thay đổi, vẫn cung kính trả lời:

-"Đây là đề nghị của chúng thần, hi vọng Thái tử điện hạ có thế tiếp nhận! Chúng thần cũng là vì Thái tử điện hạ mà thôi."

Ánh mắt Tử Dạ nháy mắt lạnh như băng, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Chính, lạnh giọng nói:

-"Lâm thượng thư, ngươi không biết chuyện trong nhà của bản Thái tử, nên do chính bản Thái tử xử lý sao?"

Nụ cười trên mặt Lâm Chính không thay đổi, hắn nhìn Tử Dạ, khẽ mỉm cười:

-"Thái tử điện hạ, bọn chúng thần không phải muốn can thiệp chuyện nhà của ngài, mà vì dân chúng thực sự đã quá phẫn nộ, Thái tử điện hạ trước mắt còn chưa đăng cơ, nếu như mất đi lòng dân, chỉ sợ có điều không ổn! Chúng thần cũng là có nỗi khổ tâm, mong rằng Thái tử điện hạ có thể thận trọng xem xét đề nghị này."

Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, thanh âm lạnh lẽo:

-"Vậy theo như ý Lâm thượng thư, có phải hay không bản Thái tử phải giết Thái tử phi, mới bình ổn được lòng dân?"

Lâm Chính vẫn như cũ cười cười:

-"Thái tử điện hạ anh minh, chúng thần chính là có ý này, ở trong tấu chương cũng đã đề cập rõ ràng, chúng thần tin tưởng, vua của một nước tối kị nhất là do dự! Hiện tại Hoàng thượng đã băng hà, bởi vì chuyện của Thái tử phi khiến người người hoang mang lo sợ, nếu Thái tử điện hạ phía sau vẫn che chở cho Thái tử phi, nhất định sẽ làm mất đi lòng dân, đối với việc đăng cơ sắp tới của điện hạ, điểm này, không thể không đề phòng!"

Lâm Chính là một người thông minh, hắn hôm nay có thể bò đến chức vụ thượng thư bộ hộ, cũng không phải bởi vì gặp may mắn, mà bởi vì sự thông minh cùng tâm kế đều hơn người, tuy rằng chuyện gièm pha giữa Thái tử phi và Ứng vương đã sớm truyền đi khắp thiên hạ, nhưng là, hắn nửa điểm cũng không nhắc tới, mà là, dùng sự phẫn nộ của dân chúng, mượn sức của lòng người, lý do này, khiến Tử Dạ không thể không tuân theo.

Bất quá, hắn làm vậy cũng là có đạo lý của hắn, Thái tử phi hiện tại đã trêu chọc nhiều người tức giận, tự nhiên đã không thích hợp để trở thành quốc gia chi mẫu, phế đi nàng lấy bình ổn lòng người, đây là biện pháp tốt nhất.

Những điều này, Tử Dạ như thế nào không biết? Sau khi chuyện Thái tử phi và Ứng vương huyên náo khắp kinh thành, mỗi ngày vào triều, các đại thần lấy tư cách nguyên lão tam triều đều lặp đi lặp lại lời nói, hắn luôn ngăn chặn, lại không thể ngờ được những lão già này cư nhiên tự chủ trương, cùng dâng thư yêu cầu hắn giết Diệp Lạc.

Thân là Thái tử sắp đăng cơ, hắn tự nhiên là biết đạo lý không nên làm dân chúng tức giận, nhưng là, không biết vì sao, hắn thủy chung là không nhẫn tâm hạ thủ với Diệp Lạc, cho dù Diệp Lạc phản bội hắn, yêu nam nhân khác, nhưng là, hắn vẫn không đành lòng giết nàng, mỗi lần đối mặt với ánh mắt mạnh mẽ của nàng, thời điểm tra tấn nàng, nội tâm của hắn cũng cực kỳ thống khổ.

Trước mắt tuy rằng, Hoàng hậu và Tư Mã Văn đã bị diệt trừ, hắn đăng cơ làm đế đã là chuyện đương nhiên, nhưng là, chỉ có trong lòng hắn hiểu được, hai khối Hổ phù kia chưa tìm được, giang sơn Tây Lương quốc vẫn nằm trong nguy cơ, nếu hắn vì Diệp Lạc mà mất đi lòng dân, vậy đối với Tây Lương quốc cùng hắn mà nói, đều có tính hủy diệt.

Thế nhưng, hắn vừa nghĩ đến phải xử tử Diệp Lạc, trong ngực liền như bị cái gì hung hăng đâm mạnh xuống, cảm giác này, thực sự rất thống khổ. Nhưng hiện tại đối mặt với phần đông đại thần ủng hộ hắn, trợ giúp hắn đăng cơ, còn có dân chúng thiên hạ, hắn hẳn phải cấp một cái công đạo. Hắn rốt cuộc phải làm sao quyết định?

Tử Dạ con ngươi đen hiện lên một tia đau đớn, hai tay không tự chủ siết chặt, là một Thái tử sắp đăng cơ, hắn phải quyết đoán trước mọi người lựa chọn giết Diệp Lạc, mượn sức dân củng cố thiên hạ, nhưng là, sâu trong nội tâm hắn, cứ ngỡ có thể bảo hộ được nữ nhân của mình, đến cuối cùng nghĩ đến việc đối với nữ nhân kiêu ngạo kia đâm một đao, vết thương tại tiếp tục chảy máu.

Tử Dạ trong mắt có phần do dự, tự nhiên là chạy không thoát cặp mắt giảo hoạt của Lâm Chính, hắn thấy Tử Dạ trầm mặc không nói, bỗng nhiên tiến lên từng bước, hai tay ôm quyền, hành lễ, lớn tiếng nói:

-"Thỉnh Thái tử điện hạ lấy đại cục làm trọng, không nên để tư tình phân tâm! Nếu không nhất định làm người trong thiên hạ không phục, đối với Tây Lương quốc thật sự là một đại nạn! Thỉnh Thái tử điện hạ cân nhắc."

Tử Dạ sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt thành quyền, ở một khắc này, hắn cơ hồ không khống chế được mà nghĩ một quyền đánh vào bản mặt già nua nghiêm trang của Lâm Chính, nhưng là, hắn dù sao cũng có tâm tư bụng dạ sâu hơn người, hắn từ trước đến nay sẽ không xử trí theo cảm tính, chính là trừ bỏ đối với nữ nhân chết tiệt kia!"

Hiện tại đối mặt với Lâm Chính từng bước thúc ép, hắn chỉ có thể lại lui lui nữa, trừ bỏ như vậy, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác, giờ phút này, hắn cơ hồ muốn cất tiếng cười to, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao phụ hoàng như thế nhẫn nhục nhiều năm, nguyên lại, thân là Hoàng đế cao cao tại thượng, cũng không cách nào bảo vệ người mình yêu thương.

Vua của một nước, gánh vác trên vai một quốc gia thịnh suy, vì quốc gia, hắn căn bản cũng không có tư cách đi bác bỏ lời nói của Lâm Chính,...vì quốc gia, hy sinh bất cứ người nào, đều là đương nhiên, quản chi là nữ nhân của hắn!

Tử Dạ chậm rãi nhắm chặt hai mắt tràn ngập thống khổ, hắn hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt, giọng điệu cực kỳ mệt mỏi nhìn Lâm Chính nói:

-"Lâm thượng thư, ngươi trở về nói với chư vị đại thần, bản Thái tử sẽ tiếp thu ý kiến của chư vị đại thần, Thái tử phi sau ngày bản Thái tử đăng cơ, sẽ do bản Thái tử tự mình hỏi chém!"

Lâm Chính thấy Tử Dạ đã thỏa hiệp, khóe mắt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ vui mừng, hắn mỉm cười, nói:

-"Thái tử điện hạ anh minh! Thần nhất định sẽ bẩm báo chi tiết, thần tin tưởng, chư vị đại thần sẽ vì quyết định sáng suốt của điện hạ mà cảm thấy vui mừng."

//Không biết anh Dạ làm cách nào để cứu Diệp Lạc đây, không nhẽ chờ Tử Ảnh cướp pháp trường//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net