Chương 147: Địa lao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Muỗi Vove

Trong nháy mắt, Tử Dạ có một loại cảm giác vô lực, kiêu ngạo như hắn, ngông cuồng tự cao tự đại như hắn, giang sơn cùng mỹ nhân, hắn tất phải lựa chọn giang sơn. Bởi vì, đó là trách nhiệm của hắn, hắn thân là Thái tử, tương lai gánh trách nhiệm vua một nước.

Nhưng là, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, loại trách nhiệm này sẽ khiến người ta thống khổ đến thế, làm ra quyết định như vậy, hắn là bị bức bách, nhưng cũng không thể tránh được, hắn chỉ có thể giết Diệp Lạc mới bình ổn được phẫn nộ trong dân chúng, trấn an đại thần, an ổn quốc gia, thế nhưng, hắn không có cách nào trấn an chính mình, cái loại cảm giác đau đớn này, tại thời khắc hắn quyết định, cứ đeo bám dai dẳng không buông.

Hắn không thể lý giải nổi chính mình đối Diệp Lạc, cảm tình, hắn cùng với nàng, cơ hồ từ ngày Hoàng thượng tứ hôn trở đi, cũng bắt đầu tra tấn lẫn nhau, chính là trong lòng hắn vẫn không rõ, kỳ thật, có đôi khi cố ý thương tổn, cũng là một loại biểu hiện để ý, có lẽ, tuy nàng dung mạo xấu xí, nhưng là nữ nhân có vẻ mặt luôn lạnh nhạt, tại thời điểm lần đầu tiên hắn thấy nàng, hắn cũng đã vì nàng mà động tâm, chẳng qua bởi vì có quá nhiều nguyên nhân phức tạp, hắn luôn luôn phải kháng cự lòng mình.

Hắn ở núi Thiên Hoa gặp được Phiêu Linh, hắn đối với Phiêu Linh ôn nhu, chẳng phải là bởi vì hắn tìm thấy ở Phiêu Linh có hình bóng của nàng? Đối với Phiêu Linh và Diệp Lạc trong lúc đó, nội tâm của hắn luôn luôn mâu thuẫn, hắn vẫn cho là hắn yêu Phiêu Linh và Diệp Linh, nhưng là, hiện tại hắn lại vì nữ nhân mình hoàn toàn chán ghét mà đau lòng.

Nàng kiên cường mạnh mẽ, lạnh nhạt hờ hững, nữ nhân có dung mạo xấu xí như vậy, từ khi nào thì len lén tiến vào chiếm giữ chỗ sâu nhất trong tim hắn? Có lẽ chính là thời điểm hắn ở Diệp gia lần đầu tiên nhìn thấy nàng, có lẽ là thời điểm gặp nàng trong hoàng cung, có lẽ, có lẽ là thời điểm bọn họ giày vò lẫn nhau, nhưng là, bất kể như thế nào, hắn hiện tại trừ bỏ nỗi đau triệt nội tâm, đã không còn cảm giác gì nữa.

Tử Dạ cưỡng chế đáy lòng thôi đau đớn, hắn mệt mỏi nhìn Lâm Chính, thanh âm khàn khàn nói:

-"Lâm thượng thư, ngươi trước lui ra đi, bản Thái tử muốn yên lặng một chút."

Lâm Chính mục đích đã đạt được, cũng không muốn lưu lại, hắn đối với Tử Dạ hành lễ, nói:

-"Thần cáo lui!"

Nói xong liền cung kính lui ra ngoài, lòng tràn đầy vui mừng muốn về thật nhanh báo tin vui cho các vị đại thần.

Sau khi Lâm Chính rời đi, trong thư phòng bắt đầu yên tĩnh trở lại, phảng phất như có cái gì vô hình, đem Tử Dạ ép đến không thở được, hắn phiền chán đem tấu chương trong tay ném lên thư án, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy nàng, tuy rằng hắn mỗi lần cùng nàng gặp mặt, đều tránh không được giày vò lẫn nhau, ra về không vui, nhưng là, ở một khắc này, hắn chưa từng khát vọng được nhìn thấy nàng như thế, có lẽ, chỉ có ở bên cạnh nàng, tâm tình của hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, hắn tử ghế đứng lên, nhanh chóng ly khai ngự thư phòng.

Ở ngoài cửa lớn, có tầng tầng lớp lớp thị vệ canh gác, bọn họ mặt không biểu tình, giống như sớm đã chết lặng. Mà ở trước cửa địa lao, có hai tên cai ngục đang nhàn nhã uống rượu.

Địa lao âm u ẩm ướt, nơi này quanh năm không thấy mặt trời, bởi vì ẩm ướt, các tảng đá trên vách tường sớm đã phủ đầy rêu xanh, dưới địa lao quanh năm tràn ngập một cỗ mùi nấm mốc tanh tưởi.

Ở chỗ này, nhìn không thấy bất luận cái gì thuộc về hoàng cung huy hoàng, cũng nhìn không thấy bất luận người nào có sức sống, có chăng chỉ là vô tận hắn ám, đám tử tù ngày ngày oán niệm tử vong. Ở tảng đá cao cao trên vách tường, đốt một ngọn đuốc mờ mờ, làm địa lao vốn đã âm u lạnh lẽo, càng thêm u ám không gì sánh được, giống như địa ngục chốn trần gian.

Nơi này, là mặt tối tăm nhất của hoàng cung, cơ hồ hết thảy phạm nhân tiến vào đây, chỉ có thể sống trong tra tấn cùng tuyệt vọng.

Ở tận cùng bên trong một lao phòng âm u, Diệp Lạc lặng yên ngồi trên mặt đất ẩm ướt, trên cỏ khô tản mát ra một mùi nồng đậm ẩm mốc, nhiều năm ở trong địa lao âm u, hàn khí bức người, trên người nàng một bộ quần áo đơn bạc, căn bản ngăn không được cái rét lạnh thấu xương.

Nàng bị giam ở đây, đã mấy ngày rồi, ở trong này, trừ bỏ cái rét lạnh thấu xương, nàng xem đến nhiều nhất là gián và chuột, còn có loài muỗi không ngừng đến tập kích trên làn da mềm mại của nàng.

Mấy ngày qua, nàng cơ hồ đều không thể hảo hảo chợp mắt, trừ bỏ cái rét lạnh và muỗi, nguyên nhân càng nhiều là trong địa lao thỉnh thoàng phát ra, tiếng kêu thê lương thảm thiết của các tử tù, âm thanh tuyệt vọng đó, làm người ta không nhịn được rùng mình.

Thế nhưng, tại đây trong hoàn cảnh này, sau khi chịu nhiều thương tổn, trái tim bị thương của nàng, lại thần kỳ yên tĩnh trở lại, nàng bây giờ, cơ hồ đã không muốn cầu cái gì nữa, nàng duy nhất ý tưởng, đó là chờ đợi, chờ đợi nam nhân kia đăng cơ, nàng có thể mang theo linh bài mẫu thân, quay về Diệp gia, sau đó chấm dứt mọi chuyện, trở về Thủy Vân cung, trở lại nơi có những hồi ức thời thơ ấu, vô ưu vô lo.

Nghĩ đến Thủy Vân cung, khóe miệng Diệp Lạc không khỏi nhếch lên một chút mỉm cười, nàng lấy tay nhẹ nhàng đưa lên ngực, cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng vuốt mảnh giấy Tuyên Thành thô ráp, nụ cười trên mặt chậm rãi tràn ra.

Một hồi tiếng bước chân, cắt đứt trầm tư của Diệp Lạc, nàng quay đầu nhìn lại, rõ ràng thấy vẻ mặt phức tạp của Tử dạ xuất hiện ngoài cửa lao, khóe miệng Diệp Lạc nhếch lên một chút ý cười trào phúng, nàng lạnh lùng xoay người, cũng không để ý đến Tử Dạ.

Phía sau truyền đến âm thanh mở khóa, rõ ràng truyền vào trong tai Diệp Lạc, nhưng là, nàng vẫn không nhúc nhích, lòng của nàng mệt chết đi được, đã muốn chịu không nổi thương tổn của hắn, mặc kệ kế tiếp, sẽ phát sinh cái gì, nàng phải thản nhiên đối mặt.

//Cuối cùng Tử Dạ cũng thừa nhận tình cảm với Diệp Lạc rồi, ngoài ý muốn hóa ra anh này yêu chị Lạc sớm như vậy. Nhưng dù sao với tất cả thương tổn đã gây ra cho chị Lạc, chỉ sợ chỉ không tha thứ cho anh Dạ thôi, mà nếu có tha thứ chắc chỉ có một nguyên nhân...chị Lạc nhà mình cuồng ngược...hơ hơ//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net