Chương 150: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Muỗi Vove

Tử Dạ sắc mặt âm trầm, tâm từng điểm từng điểm trầm xuống, tức giận quát:

-"Đủ! Muốn xử trí như thế nào, bản Thái tử tự có chừng mực!"

Nói xong Tử Dạ quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc, trầm giọng hỏi:

-"Diệp Lạc, ngươi thân là Thái tử phi, lại không tuân thủ nữ tắc, phạm tội lớn tày trời, ngày hôm nay, bản Thái tử ở nơi này, trước mặt mọi người tuyên bố, phế bỏ chức vị Thái tử phi, giải vào địa lao, đợi sau khi thẩm vấn lập tức xử tử! Ngươi có phục không?"

Không tuân thủ nữ tắc? Hắn sớm đã định tội nàng, còn hỏi nàng có phục không? Diệp Lạc đáy lòng nháy mắt tan thành từng mảnh, nàng đã mất hết cảm giác đau đớn, giờ đây chỉ có chết lặng! Hôm nay không phải là ngày hắn đăng cơ sao? Nếu như hắn mau chóng đăng cơ, nàng cũng có thể hoàn thành di nguyện của mẫu thân và Hoàng thượng, như thế nàng đã có thể rời đi rồi!

Nghĩ tới đây, Diệp Lạc buồn bã cười, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Tử Dạ, chậm rãi hỏi:

-"Tử Dạ, ngươi là muốn giết ta để củng cố địa vị của mình sao?"

Tử Dạ thống khổ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tràn đầy đau thương, tâm của hắn trong nháy mắt dường như mất đi tri giác.

Không đợi Tử Dạ trả lời, Diệp Lạc chậm rãi bước lên từng bước, nàng gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ, khàn giọng nói:

-"Tất cả mọi người đều có thể nói Diệp Lạc ta không tuân thủ nữ tắc, tội ác cùng cực, duy chỉ có ngươi không thể! Lúc trước tiến cung gả cho ngươi, trở thành Thái tử phi, đều không do ta mong muốn, nếu không phải Hoàng thượng cầu ta, ta cũng sẽ không gả cho ngươi! Ngươi hôm nay đoạt được nghiệp lớn, lại muốn đẩy ta vào chỗ chết, ngươi không thấy mình quá nhẫn tâm sao? Nếu không phải ngươi từng bước từng bước ép ta, ta vốn không muốn đem chân tướng công bố khắp thiên hạ, thế nhưng, ngươi thật sự khinh người quá đáng, Tử Dạ, miệng ngươi năm lần bảy lượt nói ta phản bội ngươi, ngươi có từng tận mắt nhìn thấy?"

Tử Dạ phút chốc mở to hai mắt, thất thanh nói:

-"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói là phụ hoàng cầu ngươi?"

Không biết vì sao, trong lòng Tử Dạ bỗng nhiên dâng lên một cỗ nồng đậm bất an.

Lâm Chính bắt gặp Tử Dạ bởi vì lời nói của Diệp Lạc mà lộ vẻ xúc động, sợ nảy sinh thêm nhiều chuyện, vội lớn tiếng ngăn chặn:

-"Thái tử điện hạ, người đừng nghe phạm phụ nói hươu nói vượn, Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, như thế nào lại hạ mình, muốn cầu cạnh một nữ tử dân giã? Đây không phải là để thiên hạ chê cười sao?"

Trong mắt Tử Dạ hiện lên một chút nghi hoặc, hắn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên Diệp Lạc phát ra tiếng cười thê lương, nhỏ giọng nhắc nhở:

-"Tử Dạ, ngươi có từng nhớ rõ Phiêu Linh, ngươi có từng nhớ rõ nhưng chuyện xảy ra ở dưới vách núi đen?"

Tâm Tử Dạ giống như bị người ta hung hăng đánh mạnh, hắn sững sờ từ ghế đứng lên, cũng không để ý đến ánh mắt chúng thần, bước đến bên cạnh Diệp Lạc, hai tay gắt gao nắm chặt hai vai nhu nhược của nàng, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào dung nhan tái nhợt trước mặt, giọng điệu kích động hỏi:

-"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đến vách núi đen? Cái gì? Ngươi rốt cuộc là ai?"

Diệp Lạc trong mắt một mảnh thê lương lạnh lẽo, nàng nhẹ nhàng đẩy Tử Dạ ra, sau đó đưa tay lên mặt từ từ xé bỏ lớp mặt nạ da người, hé lộ ra dung nhan vô cùng tái nhợt, nhưng lại mỹ lễ khuỵnh thành.

Nhìn thấy dung nhan quen thuộc, tâm của Tử Dạ như bị người ta nặng nề đâm xuống, nháy mắt gần như muốn nôn ra máu, hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, không dám tin nhìn Diệp Lạc, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng mơ hồ, ở trong thạch động triền miên, hắn mất đi trí nhớ, khi cùng nàng ngọt ngào, khi cố gắng leo lên vách núi đen, từng mảnh từng mảnh bắt đầu rõ ràng xuất hiện trong đầu hắn. Một phút này, hắn rốt cuộc hiểu được, vì sao hắn lại ở trên người Phiêu Linh nhìn thấy bóng dáng nàng, vì sao hết thảy lại trùng hợp như vậy, vì sao mùi hương trên người Phiêu Linh và Diệp Lạc giống nhau, vì sao Du Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở trong cung cảnh cáo hắn. Bao gồm, nàng, tại sao lại mang thai!

Mọi người bất thình lình bị một màn này dọa sợ ngây người, đều kinh ngạc đứng trong Hình đường nhìn vị nữ tử mỹ lệ này, trong nháy mắt, không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt Tử Dạ tái nhợt, thân hình cao lớn cơ hồ đứng không vững, một cỗ hối hận nuối tiếc, từ trong đáy lòng trào ra, ở một khắc này, hắn cơ hồ muốn giết chính mình, hắn đối với nàng đã làm ra những chuyện gì? Hắn nhìn nàng, muốn nói cái gì, lại phát hiện, tất cả lời nói đều bị nghẹn đắng ở trong cổ họng.

Hắn vẫn cho là, là nàng phản bội hắn, nàng hoài mang đứa nhỏ của Tử Ảnh, chính điều này, làm hắn mất đi lý trí, trong lòng hừng hực đố kị, làm hắn hết lần này đến lần khác thương tổn nàng, hắn thậm chí thiếu chút nữa tự tay giết chết con của mình! Nhưng là, chân tướng lại làm cho người ta khó tin như thế, hắn thật không ngờ, nàng và nàng là cùng một người.

Vệ Tử Thanh vẫn đứng một bên, trong lòng dường như cố nén từng đợt sóng cuồn cuộn dâng trào, hắn tuy rằng vẫn mơ hồ đoán được Phiêu Linh và Thái tử phi là cùng một người, thế nhưng, đến thời điểm nàng xuất hiện trước mặt hắn, nội tâm hắn vẫn khiếp sợ không hề thua kém so với Tử Dạ, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nhìn đến ngây ngốc.

Qua một lúc lâu, Lâm Chính mới hồi phục tinh thần, hắn không cam lòng, chỉ vào Diệp Lạc, tức giận quát:

-"Lớn mật, ở đâu ra yêu nữ, dám mạo nhận Thái tử phi?"

Giả mạo, dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành gợi lên một chút cười lạnh, nàng chậm rãi từ trong ngực lấy ra mảnh giấy Tuyên Thành, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, âm thanh lạnh lẽo nói:

-"Lâm thượng thư, ngươi nói xem đây là cái gì?"

Lâm Chính hơi sững sờ, bước lên từng bước, một phen giật tờ giấy trong tay Diệp Lạc, cúi đầu xuống nhìn kỹ, qua một lúc lâu, hắn không dám tin ngẩng đầu, nhìn Diệp Lạc, run giọng nói:

-"Đây...đây là đúng là thủ dụ do chính tay Hoàng thượng viết...Làm sao ngươi có thể có trong tay thứ này?"

Thanh âm run run của Lâm Chính, cắt đứt suy nghĩ của Tử Dạ, hắn bỗng nhiên bước lại, đoạt lấy tờ giấy trên tay Lâm Chính, nâng lên nhìn, phút chốc tờ giấy mỏng manh trên tay hắn phiêu phiêu bay xuống, vẻ mặt hắn thống khổ, sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lạc, thanh âm khàn khàn:

-"Ngươi...ngươi muốn rời khỏi ta..."

Thanh âm của hắn thê lương mà bất lực, đã không còn kiêu ngạo của ngày xưa.

Trong lòng Diệp Lạc chua xót, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, nàng thống khổ nhắm hai mắt lại, cố gắng đem đáy lòng chua xót đè xuống, hết thảy đều đã xong, nàng rốt cuộc có thể buông tất cả, lúc này nên rời đi thôi, nhưng là, lòng của nàng, vì sao vẫn đau đến thế?

//Sự thật đã được phơi bày, chắc nghỉ dịch truyện cho rồi...haha//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net