Chương 151: Tỷ muội gặp lại không nhận thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vân Các, Diệp Linh trong trang phục lộng lẫy, vẻ mặt lo lắng bất an ngồi ở trên giường, chiếc khăn hoa trên tay bị nàng xoắn chặt không ra hình thù gì.

Cửa phòng ngủ, bị người ta khẽ đẩy ra, một vị cung nữ nhẹ nhàng bước đến.

Diệp Linh nhìn đến cung nữ, từ trên giường đứng lên, sốt ruột hỏi thăm:

-"Thế nào? Lễ đăng cơ đã bắt đầu rồi sao?"

Cung nữ nhìn Diệp Linh liếc mắt một cái, cúi đầu, có điểm thấp thỏm bất an:

-"Hồi bẩm Linh sườn phi, lễ đăng cơ còn chưa có bắt đầu, Thái tử gia hiện đang ở trong Hình đường!"

-"Hình đường?"

Đôi mi thanh tú của Linh Linh có chút giật giật, không vui nói:

-"Lúc này, không phải là nên gấp rút đăng cơ sao? Thái tử gia đến Hình đường làm gì?"

Cung nữ do dự một chút, cẩn thận nói:

-"Nô tỳ nghe nói, là vì Thái tử phi..."

Diệp Linh nghe xong những lời này, thất thần lui về sau mấy bước, dung nhan xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, rầm một tiếng, tức giận vung tay đem mọi thứ trên bàn hất tung xuống đất, cả bộ trà tinh xảo nháy mắt vỡ thành từng mảnh vụn, trong phòng giờ chỉ là một mảnh hỗn độn.

Cung nữ kia sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, nàng nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Diệp Linh, do dự trong chốc lát, tiến lên nhẹ giọng an ủi:

-"Linh sườn phi, hôm nay là ngày vui, người trăm ngàn đừng tức giận lại hại đến thân thể, có lẽ, có lẽ Thái tử gia làm như vậy là có nguyên nhân?"

Diệp Linh lại cũng không cảm kích, trừng mắt nhìn vị cung nữ, tức giận quát:

-"Cút! Ngươi cút ngay cho bổn cung!"

Cung nữ kia cúi đầu xuống, không dám nói nữa, đang muốn rời đi, Diệp Linh lại đột nhiên lên tiếng:

-"Chậm đã!"

Cung nữ kia dừng bước lại, có điểm nghi hoặc quay đầu nhìn Diệp Linh hỏi:

-"Linh sườn phi có gì phân phó?"

Diệp Linh chậm rãi tiến lên vài bước, hai mắt nhìn thẳng vị cung nữ, lạnh lùng thốt:

-"Ngươi cũng biết, Hình đường xảy ra chuyện gì?"

Vị cung nữ gục đầu xuống, nhẹ giọng nói:

-"Hồi bẩm Linh sườn phi, nô tỳ nghe nói, là vì xử lý Thái tử phi, còn những chuyện khác, nô tỳ không rõ."

Diệp Linh trong lòng hơi động một chút, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, nàng khẽ gật đầu, nói:

-"Bổn cung đã biết, ngươi lui ra đi!"

Vị cung nữ cúi người hành lễ, sau đó xoay người lui xuống.

Nhìn cửa phòng ngủ từ từ khép lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mỉm cười, trong kinh thành ồn ào huyên náo, đúng là do nàng sai người truyền đi tin tức, nàng chỉ biết, Tử Dạ trước khi đăng cơ, nhất định sẽ giết Diệp Lạc, chỉ có như vậy, hắn mới có thể an ổn mà đăng cơ, nếu không, khó tránh khỏi miệng lưỡi của người đời.

Nghĩ đến ngôi vị Hoàng hậu sắp có trong tay, Diệp Linh nhịn không được cảm thấy trong lòng đắc ý, Tử Dạ vẫn không thú các Tần phi khác, đã không có Diệp Lạc, Hoàng hậu chỉ có thể là nàng, qua hôm này, nàng chính là dưới một người, trên vạn người.

Nghĩ đến đây, Diệp Linh rốt cuộc ngồi không yên, nàng tùy tay khoác thêm nhất kiện áo choàng, sau đó nhìn gương đồng tỉ mỉ sửa sang lại một chút dung nhan, hài lòng cười, rồi mới xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Diệp Linh tâm tình vô cùng tốt, nàng chậm rãi hướng Hình đường đi đến, nàng muốn tận mắt nhìn Diệp Lạc bị Tử Dạ hạ lệnh xử tử, như vậy, mới có thể thỏa mối hận trong lòng nàng.

Cửa Hình đường, xa xa Diệp Linh nhìn thấy hai hàng đại thần đứng thẳng tắp, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tử Dạ, nàng dừng bước, gọi Vệ Tử Thanh, thần sắc ngạo mạn hỏi:

-"Thái tử gia đâu?"

Vệ Tử Thanh chán ghét nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:

-"Gia hiện tại đang ở trong Hình đường, Linh sườn phi có chuyện gì, chờ gia đi ra rồi hãy nói!"

Diệp Linh đỏ mặt, nàng tức giận quát:

-"Lớn mật! Bổn cung muốn làm như thế nào, cũng đến phiên một thị vệ nho nhỏ như ngươi có thể quyết định sao?"

Nói xong, Diệp Linh hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Tử Thanh, sau đó xoay người hướng Hình đường đi vào.

Vệ Tử Thanh mặt không thay đổi liếc mắt nhìn Diệp Linh, âm thanh lạnh lùng nói:

-"Hình đường trọng địa, nếu như không có gia phân phó, Linh sườn phi tốt nhất vẫn là không nên đi vào!"

Diệp Linh bỏ ngoài tai, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không quay đầu tiếp tục đi tiếp.

Vào Hình đường, ngoài dự kiến của nàng là, Hình đường một mảnh im ắng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tử Dạ, nàng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên phía trước truyền đến một trận bước chân, Diệp Linh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử quần áo hỗn độn, tóc dài xõa ra, chậm rãi từ bên trong đi ra, nữ tử thần sắc ưu thương, dung nhan lại mỹ lệ hơn người.

Diệp Linh nhìn thẳng nàng ta, trong mắt hiện lên một tia ganh tị, nàng dừng bước lại, tức giận quát:

-"Đứng lại! Ngươi là ai? Làm sao có thể xuất hiện ở trong Hình đường này?"

Vị nữ tử dừng bước lại, hai mắt dừng ở trên người Diệp Linh, khóe miệng gợi lên một chút ý cười trào phúng, lạnh lùng thốt:

-"Muội muội, ngươi không nhận ra ta sao?"

Diệp Linh hơi sững sờ, nàng chỉ cảm thấy vị nữ tử trước mắt này có điểm quen thuộc, lại nhớ không nổi đã gặp qua nơi nào, bất quá, nàng rất nhanh liền lấy lại vẻ kiêu ngạo hất đầu, tức giận nói:

-"Lớn mật! Ngươi là tiện tỳ ở đâu? Dám đối với bổn cung bất kính như thế?"

Nàng nói những lời này, chính là muốn đối với vị nữ tử vạch rõ ranh giới thân phận.

Nhưng là, vị nữ tử kia khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, sau đó cũng không nói một lời, muốn xoay người rời đi, thái độ của nàng ta làm Diệp Linh giận dữ, nàng làm sao có thể nhịn được bị người ta miệt thị như thế? Chỉ thấy nàng bước lên từng bước, ngăn vị nữ tử kia, giơ cao tay lên, mắt thấy một cái tát sắp dừng xuống dung nhan khuynh thành của nữ tử kia.

Bỗng nhiên, tay của Diệp Linh bị nắm lấy.

Diệp Linh chỉ cảm thấy trên tay truyền đến một trận đau nhức, nàng đã bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, nàng tức giận ngẩng đầu, muốn nhìn một chút là ai mà dám lớn mật như thế, lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tử Dạ.

Ánh mắt rét lạnh của Tử Dạ, khiến trong lòng Diệp Linh chấn kinh, nàng cắn môi, oán hận nhìn Tử Dạ, ủy khuất nói:

-"Tử Dạ, làm sao chàng có thể đối xử như thế với ta?"

Tử Dạ không chút cảm tình nào nhìn nàng, lạnh giọng nói:

-"Nếu ngươi không muốn chết, liền cút ngay đi!"

Diệp Linh không dám tin nhìn Tử Dạ, nàng không thể tưởng tượng được Tử Dạ cư nhiên sẽ đối với nàng như thế, nàng chật vật bò dậy, vẻ mặt oán hận nhìn nữ tử trầm mặc đứng một bên, đề cao thanh âm:

-"Làm sao chàng có thể đối với ta như thế? Chàng là vì tiện tỳ này, cư nhiên đối với ta như thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net