Chương 158: Đại công tử Diệp Hạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Muỗi Vove

Diệp phu nhân nghe xong lời nói của Diệp lão thái gia..., không khỏi co rúm lại một chút, tiếng khóc cũng ngay lập tức ngừng lại, bà mở to hai mắt, không thể tin nhìn Diệp lão thái gia, chuyện năm đó đều nằm trong vòng bí mật, ông ta làm sao có thể biết? Không đúng, chuyện này trừ hắn ra, căn bản không có đến người thứ hai biết, lão già này làm thế nào có khả năng?

//Hắn ở đây là ai nhỉ ?//

Nghĩ đến đây, Diệp phu nhân trấn định trở lại, tiếp tục sụt sùi:

-"Lão gia tử, cha nói chuyện không có căn cứ nha, con từ ngày được gả vào cửa Diệp gia, vốn không làm gì có lỗi với người của Diệp gia, làm sao cha có thể nói xấu về con như vậy?"

Nói xong, Diệp phu nhân liền quay đầu nhìn về phía Diệp lão gia, khóc mắng:

-"Ông thật vô lương tâm, lão gia tử nói xấu ta như vậy, ông cũng không nói giúp ta một câu, mạng của ta thật khổ a, thật là có mắt như mù mới gả cho một người như ông...Ta...Ta đi chết cho xong..."

Diệp lão thái gia tức giận đến xanh mặt, ông cau mày, xoay người sang hướng khác, đôi vai run nhè nhẹ cho thấy nội tâm đang cực kỳ phẫn nộ.

Diệp lão gia khó xử nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận của phụ thân, lại nhìn đến thê tử ngồi bệt trên đất khóc nháo, trong lòng càng thêm bối rối, hắn trời sinh tính yếu đuối, từ nhỏ đến lớn đều e ngại sự uy nghiêm của phụ thân, nhưng là nhìn thấy thê tử khóc lóc không ngớt, lại có điểm tâm không đành lòng, nói thực một câu trong lòng hắn, đối với Diệp phu nhân chỉ có mấy phần tình yêu, dù sao Diệp phu nhân chẳng những sinh cho hắn một trai một gái, mà còn hầu hạ hắn đã nhiều năm.

Diệp lão gia thở dài một hơi, hướng Diệp phu nhân ra hiệu, sau đó tức giận nói:

-"Bà náo loạn cái gì? Có chuyện gì, đứng lên từ từ nói, ở trước mặt cha hồ nháo như thế, bà thật sự làm mặt mũi ta mất sạch! Còn không mau đứng lên hướng cha bồi tội?"

Diệp phu nhân bĩu môi, ngừng tiếng khóc, để nha hoàn nâng dậy, bất quá, bà cũng không nhượng bộ, tiếp tục ngoan cố nói:

-"Thiếp thân có cái gì sai? Ta bất kể, hôm nay ông phải cho ta một cái công đạo...Bằng không, ta liền đi tìm chết...Dù sao Linh nhi như bây giờ, ta đây làm nương sống cũng không nổi nữa..."

Diệp lão gia nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Diệp lão thái gia, không khỏi quay đầu tức giận đối Diệp phu nhân quát:

-"Đủ! Bà là muốn tức chết cha, bà mới cam tâm sao?"

Diệp phu nhân thấy Diệp lão gia quát mình, trong lòng càng buồn bực, lập tức khóc rống nói:

-"Tốt, ông bây giờ ghét bỏ ta? Ông thật không có lương tâm, chính ông suy nghĩ một chút, qua nhiều năm như vậy, mọi thứ của lão già kia một điểm ta đều chuẩn bị tốt? Hiện tại nói xấu ta, ông cũng không để ý..."

Diệp lão gia nhìn phụ thân tức giận đến run người, không khỏi mạnh tay nặng nề cho Diệp phu nhân một cái tát! Tức giận quát:

-"Tiện nhân! Ngươi câm miệng cho ta!"

Nói xong, cũng không quản Diệp phu nhân, vội đi đến trước mặt Diệp lão thái gia, bùm một tiếng quỳ xuống, nói:

-"Cha, con bất hiếu, lão nhân gia người đứng tức giận..."

Diệp lão thái gia lấy tay che ngực, lảo đảo vài bước, sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp lão gia, qua một hồi lâu mới điều hòa được nhịp thở, nặng nề thở dài một hơi, nói:

-"Thôi, chuyện của các ngươi, ta không bao giờ quản nữa! Mắt không thấy tâm không phiền! Muốn làm gì thì làm ta sẽ không ép buộc các ngươi!"

Nói rồi, không để ý đến Diệp lão gia, vịn lấy tay quản gia, chậm rãi hướng về phía hậu viện đi thẳng, bóng dáng thoạt nhìn, giấu không được vẻ thê lương.

Diệp phu nhân bị Diệp lão gia cho một bạt tai, bà sửng sốt một hồi lâu, mới chỉ vào Diệp lão gia, hét lên:

-"Ông cư nhiên đánh ta, ông cái người vô lương tâm này, ông cư nhiên đánh ta..."

Nói xong, Diệp phu nhân vùng ra khỏi hai nha hoàn, bổ nhào lên người Diệp lão gia, ra sức đánh vào người ông, vừa đánh vừa gào khóc:

-"Ta không muốn sống...Ta không muốn sống...Đồ vô lương tâm...Sao ông có thể đánh ta..."

Diệp lão gia nhìn bóng lưng phụ thân rời xa, kinh ngạc đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích tùy ý để Diệp phu nhân đánh mình, hai mắt không khỏi chảy ra hai dòng nước mắt, qua một hồi lâu, mới đem Diệp phu nhân đẩy ngã trên mặt đất, sau đó lặng yên xoay người hướng thư phòng đi đến.

Mà Diệp phu nhân một người luôn luôn kiêu ngạo, gả vào Diệp phủ nhiều năm, Diệp lão gia cho tới bây giờ đối với bà đều nhắm mắt nghe theo, giờ phút này đột nhiên đối xử với bà như thế, bà như thế nào có thể bỏ qua? Bà lồm cồm bò dậy, kéo rách áo Diệp lão gia, không cho ông rời đi.

Ngay tại thời điểm hai người lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến:

-"Cha, nương, hai người đang làm cái gì? Tại sao có thể như vậy?"

Một nam tử áo lam khôi ngô tuấn tú, đang đứng ở lối vào, thần sắc nghi ngờ nhìn Diệp lão gia và Diệp phu nhân.

Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân nghe thấy, đồng thời cả kinh, động tác ngay lập tức ngừng lại, Diệp phu nhân rời khỏi Diệp lão gia chạy tới bổ nhào vào ngực người mới tới, khóc ròng nói:

-"Hạo nhi, nương mạng thật khổ a, nương không muốn sống nữa..."

Vị mỹ nam tử này chính là Diệp gia đại công tử, Diệp Hạo, hắn nhẹ nhàng nâng Diệp phu nhân khóc không thành tiếng dậy, nói:

-"Nương, người đứng khóc nữa, chuyện gì xảy ra vậy? Nương cùng cha đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp phu nhân nghẹn ngào nói:

-"Hạo nhi..."

Lời của nàng còn chưa nói ra, đã bị Diệp lão gia gầm lên một tiếng cắt đứt:

-"Đủ! Nếu ngươi không muốn ta hưu ngươi, thì lập tức cút về phòng ngay cho ta!"

Nói xong, Diệp lão gia liêc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hạo, thản nhiên nói:

-"Hạo nhi, con theo phụ thân đến thư phòng, phụ thân có chuyện cần bàn với con!"

Nói xong, Diệp lão gia cũng không quay đầu mà nhanh chóng rời đi.

Diệp phu nhân bị lời lời nói của Diệp lão gia dọa sợ đến ngây người! Bà ngừng khóc nháo, qua một hồi lâu, mới ô lên một tiếng, ngồi bệt xuống mặt đất:

-"Hạo nhi...Con nghe rồi đó...Cái người không có lương tâm kia muốn hưu ta..."

Diệp Hạo nhẹ nhàng nâng Diệp phu nhân dậy, an ủi:

-"Nương, cha chỉ là đang sinh khí, người cũng đừng tưởng thật. Về phòng trước nghỉ ngơi một chút."

Nói xong, quay đầu hướng hai nha hoàn bên cạnh phân phó:

-"Đông Mai, dìu phu nhân trở về phòng!"

Đông Mai nhu thuận đỡ lấy Diệp phu nhân, sau đó chậm rãi dìu bà trở về phòng, mãi cho đến khi bóng dáng của Diệp phu nhân và Đông Mai biến mất, Diệp Hạo mới nhíu mày, hường thư phòng đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net