Chương 58.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Năm đó cứu người, Diệp Lạc sớm không để trong lòng, chính là bây giờ đang ở trong cung nhìn thấy Vệ Tử Thanh, trong lòng không khỏi hơi động một chút, nàng thật không ngờ, Vệ Tử Thanh sẽ là người của Tử Dạ, nghĩ đến đây, Diệp Lạc bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, có lẽ, Tử Dạ cũng không đơn giản như người khác suy nghĩ, nếu Tử Dạ là một người thâm tàng bất lộ, như vậy, nàng đáp ứng hoàng thượng ở bên người Tử Dạ bảo hộ hắn, có phải hay không làm điều thừa?

Diệp Lạc còn không kịp nghĩ lại, bên tai đã truyền đến thanh âm lạnh lùng của Vệ Tử Thanh kia

"Thái Tử Phi, thỉnh!"

Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, không hề do dự, tập trung tinh thần, đi theo phía sau Vệ Tử Thanh, từng bước một đi vào Hình đường.

Diệp Lạc vốn tưởng rằng, Tử Dạ quay về Hình đường đợi nàng, nhưng, làm nàng kinh ngạc là, Hình đường căn bản vốn không có người, Vệ Tử Thanh cũng không có ở chánh đường lâu, mà mang theo nàng chuyển hướng hậu đường.

Hắn nếu không nói, Diệp Lạc tự nhiên cũng không hỏi, nàng lặng yên đi theo phía sau Vệ Tử Thanh, ở nơi khúc quanh, đi ở phía trước vệ Tử Thanh lại bỗng nhiên ngừng lại, Diệp Lạc nao nao, cũng dừng bước theo, đang lúc trong lòng nàng âm thầm đoán Tử Thanh vì sao đột nhiên dừng lại thì thanh âm Tử Thanh cúi đầu truyền tới

"Thái Tử Phi, người biết một người tên là phiêu linh cô nương sao?"

Diệp Lạc trầm mặc một hồi, thản nhiên nói

"Bổn cung làm sao có thể biết người này?"

Nghe xong Diệp Lạc trả lời, Tử Thanh trên mặt hiện lên một tia ảm đạm, đúng vậy, đây là đang trong cung, vị này là đường đường Thái Tử Phi, như thế nào lại nhận thức nàng? Nhưng là, hắn nhìn đến cùng nàng có vài phần rất giống nữ tử, hắn vẫn là nhịn không được hỏi, hắn nhớ rõ, nàng nói nàng kêu Phiêu linh, là người Thủy Vân cung, nhưng là, Thủy Vân cung ở trên giang hồ rất thần bí, hắn căn bản là tìm không được Thủy Vân cung ở nơi nào, hắn từng hướng bằng hữu trên giang hồ hỏi thăm tên Phiêu linh này, nhưng là, Phiêu linh ở trên giang hồ lại không người biết được.

Kiếm thuật của nàng cao minh như thế, lúc ấy cứu hắn, có lẽ bất quá là trong lúc vô ý gặp phải, thuận tay cứu hắn thôi, giống như tính tình lạnh nhạt của nàng vậy , như thế nào lại lưu lại tính danh thực làm cho hắn đi báo ân? Vệ Tử Thanh tự giễu cười, sau đó không thèm nhắc lại, đi nhanh đi thẳng về phía trước.

  Chương sau có ngược thân ngược tâm a~~~~  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net