CHƯƠNG 6 : NẠP PHI 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Diệp Lạc lạnh lùng nhìn nàng, giọng điệu bình tĩnh không thay đổi :

"Ngươi không cần phải cầu ta, ngươi cùng thái tử là chuyện của các ngươi, ta không muốn quản, cũng không có năng lực để quản"

Dường như Diệp Linh không có nghe được lời của nàng, vẫn đang tiếp tục dập đầu : "Tỷ tỷ, van cầu ngươi, van cầu ngươi"

Quả nhiên, Tử Dạ nhìn Diệp Linh đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, trong mắt hiện lên một tia không muốn, nhãn thần nhìn Diệp Lạc có một chút hận ý. Tử Dạ xem Diệp Lạc thờ ơ đứng một bên, tuyệt không lên tiếng. Vì vậy, Tử Dạ một tay kéo

Diệp Linh đứng dậy, căm giận nói :

" Linh nhi, không cần cầu nàng, nàng là một nữ nhân độc ác, nếu nàng bằng lòng đáp ứng, như thế nào lúc trước lại không để ý ngươi là muội muội của nàng, làm chuyện đó cho ngươi thương tâm?"

"Dạ nhi, ngươi câm miệng cho trẫm!"

Hoàng thượng quát, sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Lạc hỏi

" Lạc nhi, ngươi nói như thế nào? Trẫm muốn nghe xem suy nghĩ của ngươi."

Diệp Lạc khom người, thản nhiên nói :

" Hồi phụ vương, nàng nếu như đã là người của thái tử, vậy thỉnh phụ vương thành toàn cho bọn họ đi."

Lời vừa nói ra, trong đại điện lại vang lên những tiếng nói khe khẽ, trên mặt Tử Dạ cùng Diệp Linh là một mảnh kinh ngạc, hiển nhiên là không thể tin được Diệp Lạc hội giúp bọn hắn nói chuyện.

Tử Dạ nhìn Diệp Lạc, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Lạc nhi, ngươi hà tất ủy khuất chính mìnhnhư vậy ?"

Ánh mắt Hoàng thượng thâm trầm nhìn Diệp Lạc nói.

Diệp Lạc mỉm cười, nói

" Phụ vương, Lạc nhi cũng không có cảm thấy ủy khuất, huống hồ, nam nhân tam thê tứ thiếp không phải thực bình thường sao? Hiện tại thái tử có chánh phi, lại nạp sườn phi cũng là chuyện thường tình a."

"Ngươi ai, hài tử này, chẳng lẽ ngươi muốn......?"

Hoàng thượng thở dài, cũng không có đem lời nói hết.

Diệp Lạc vẫn là khẽ cười nói :" Thỉnh phụ vương thành toàn."

Hoàng thượng không trả lời, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc. Diệp Lạc cũng thản nhiên cùng hắn đối diện, đều thấy được tâm sự đối phương .

Tử Dạ lạnh lùng đánh giá Diệp Lạc đứng ở bên người phụ vương, nữ nhân này thực bình thường, có thể nói là dung nhan rất xấu, so sánh cùng với Diệp Linh, nàng tựa như một nữ nhân xấu xí. Bởi vì cùng đại thiếu gia Diệp gia – Diệp Hạo là bạn tốt, cho nên người của Diệp phủ hắn đều rất quen thuộc, nhưng là hiện nay hắn lại chỉ gặp qua Diệp Lạc một lần, bởi vì Diệp Lạc từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên vẫn luôn ở bên ngoài tĩnh dưỡng.

Lần đó là sinh thần lão thái gia Diệp gia , nàng mới hồi phủ. Nhớ lại thời điểm hắn nhìn thấy đại tiểu thư Diệp gia trong truyền thuyết này, vẫn còn đang kinh hãi. Nữ tử Diệp gia rõ ràng mỗi người đều tuấn tú xinh đẹp, mà đại tiểu thư này thật sự là xấu đến mức khó có thể lọt vào trong tầm mắt.

Nhớ đến thời điểm lúc ấy các tân khách đang ngồi biết vị này là đại tiểu thư Diệp gia , người người đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Không lâu sau, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết đại tiểu thư Diệp gia dung mạo xấu xí.

Mà đối mặt ánh mắt của mọi người, Diệp Lạc hiện tại với khi đó là giống nhau, biểu tình bình tĩnh không thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Xấu nữ nhân này, nếu thật sự là không quan tâm, bằng không nhất định chỉ là ngụy trang, hoàn hảo là người đi trước, nếu như là người đến sau, nữ nhân kia thật là đáng sợ. Bất quá, mặc kệ thế nào, về sau nhất định phải hảo hảo bảo vệ tốt Linh nhi. Tử Dạ nghĩ đến Diệp Linh ngày hôm qua thiếu chút nữa tự sát, nội tâm một trận phẫn nộ, không khỏi oán hận nhìn thẳng Diệp Lạc.

Xấu nữ nhân này, đừng tưởng rằng ngồi trên Thái Tử Phi vị là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, hừ, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt đâu. Tử Dạ nắm chặt hai tay, oán hận mà nghĩ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net