Chương 92: Tâm sự của Du Hàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Hàn hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu, hắn nhẹ nhàng gẩy bông tuyết trên mái tóc đen của Diệp Lạc, có điểm không yên tâm nói

" Cung chủ, các nàng đang ở dưới chân núi, đường trơn trượt muội phải cẩn thận!"

Diệp Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nàng biết Du Hàn đang lo lắng cái gì, bởi nãy nàng vừa mới đem chuyện nàng mất đi hơn phân nửa công lực nói cho hắn biết. Chắc hẳn hắn lo lắng nàng một mình xuống núi không an toàn.

Trên bầu trời những bông tuyết vẫn đang bay, thời tiết như càng thêm rét lạnh, thị vệ đều lặng yên đi tới, ai cũng không nói gì, Tử Dạ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, chỉ thấy trên đỉnh núi tầng tầng mây mù, căn bản nhìn không rõ cảnh sắc xung quanh, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, đối Vệ Tử Thanh nói

" Tử Thanh, ngươi lên núi trước đi!"

Nói xong, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước đến bên cạnh Diệp Lạc, cũng không để ý Du Hàn còn đứng ở bên, bỗng nhiên dùng sức đem Diệp Lạc ôm trong lòng, ở bên tai của nàng, trầm giọng nói

" Ở dưới chân núi chờ ta!"

[TM: đoạn này ta k hiểu lắm. Rõ ràng Tử Dạ k đi cùng Diệp Lạc, thì nói Tử Thanh đi trước làm gì nhỉ? Cũng chỉ là đứng nói vs Diệp Lạc vài câu, nói Tử Thanh đi trước thì chỉ có là Tử Dạ đi cùng Diệp Lạc chứ]

Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, nước mắt nhịn không được đã tuôn ra, nàng bi ai phát hiện, từ lúc nào thì người nam nhân này luôn có thể khuấy động được tâm tình của nàng, hắn không thương nàng, nàng có thể chịu được, hắn vắng vẻ nàng, nhục nhã nàng, nàng có thể chịu được, nhưng nàng nhưng không cách nào chịu được hắn thình lình ôn nhu với nàng.

Nàng vốn có thể sau khi trợ hắn đi lên ngôi vị hoàng đế là có thể lặng yên rời đi, nhưng hiện tại hắn cùng nàng, rốt cuộc dây dưa không rõ, hắn quên mất thời gian ở vách núi sâu cùng nàng ở chung, nhưng hắn lại nhớ rõ tối hôm đó cùng nàng xảy ra chuyện gì, hắn hiện tại, có lẽ là bởi trong lòng cảm thấy áy náy chuyện kia, nhưng một ngày kia, hắn phát hiện nàng là thê tử hắn từng chán ghét vô cùng, hắn sẽ lại đối xử với nàng thế nào đây? Hắn còn có thể đối với nàng ôn nhu như thế sao?

Không, hắn chắc chắn sẽ không, hắn bây giờ đối với nàng ôn nhu như thế, chẳng qua bởi vì nàng bây giờ có dung mạo khuynh thành, mà không phải đại tiểu thư Diệp gia - Diệp Lạc dung mạo xấu xí vô cùng! Huống chi, cho dù có một ngày hắn bởi vì dung mạo nàng mà tiếp nhận nàng, có thể thay đổi được gì sao?

Hắn vĩnh viễn đều không đáp ứng được điều nàng muốn, mà nàng, cũng vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận việc tam thê tứ thiếp cùng đám phi tần của hắn, huống chi ở giữa họ còn có Diệp Linh muội muội của nàng!

Nghĩ đến Diệp Linh, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn. Nàng nhẹ nhàng giãy ra khỏi lồng ngực của hắn, không để ý ánh mắt kinh ngạc của Tử Dạ cùng mọi người, dứt khoát xoay người, hướng dưới chân núi đi đến.

Tử Dạ chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, hắn nhìn bóng dáng kia dần dần đi xa , bóng lưng nhỏ nhắn, trong lòng như phát lên tiếng nói " hãy đuổi theo đi", nhưng hắn không đuổi theo, hắn có trách nhiệm của hắn, tuy rằng, hắn rất không nguyện ý để bóng dáng nhỏ kia cứ như vậy ra khỏi tầm mắt của hắn, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.

Hắn tuy rằng không rõ tại sao mình không quên được nữ tử này, thậm chí cho tới bây giờ, ngay cả tên của nàng hắn cũng không biết, hắn nghe Tử Thanh gọi nàng là Phiêu Linh, đó thật là tên của nàng sao? Mà hắn ở trong cốc hơn hai tháng, rốt cuộc cùng nàng trong lúc đó xảy ra chuyện gì, hắn một chút cũng nhớ không ra, hắn không biết chuyện tối hôm đó, rốt cuộc là sự thật hay là giả , nhưng hắn biết rõ ràng cảm giác trong lòng mình đối với nàng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!

Thân thể Du Hàn cứng ngắc, lặng yên đứng ở một bên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không có một tia biểu tình, nhưng hai tay lại siết thật chặt, tiết lộ nội tâm phẫn nộ của hắn.

Vừa mới nãy trước mặt hắn, Tử Dạ đem Diệp Lạc ôm trong trong lòng, hắn cơ hồ thiếu chút nữa không khống chế được muốn tiến lên đem bọn họ tách ra, nhưng hắn lại cái gì cũng không làm, chính là lặng yên, mặt không thay đổi đứng ở một bên!

Hắn biết, hắn không có tư cách tách bọn họ ra, bởi hắn biết, Diệp Lạc, nữ tử hắn vẫn bảo vệ, là Thái Tử Phi của Tử Dạ! Có lẽ, bản nhân Tử Dạ cũng không biết kỳ thật các nàng là cùng một người, nhưng mặc kệ hắn biết cũng được, không biết cũng được, đây đều là một sự thật không cách nào thay đổi, , nữ tử này là thê tử của hắn!

Cho nên, Du Hàn mới mặc kệ lòng mình đau đớn rỉ máu, đã vô lực thay đổi hết thảy rồi.

Du Hàn thống khổ nhắm hai mắt lại, nội tâm hắn đau đớn dường như không thể hô hấp!

Hắn là một cô nhi, khi hắn còn rất nhỏ đã mất đi cha mẹ, sau được thúc thúc nuôi nấng, nhưng thúc thúc thiện lương lại cưới một nữ nhân hung ác ngang ngược, năm ấy khi hắn mười tuổi, nữ nhân hắn xưng là thẩm thẩm cùng nhân tình tư thông, bị hắn bắt gặp, cũng kinh động thúc thúc đang mang bệnh, kết quả làm cho thúc thúc bị người đàn bà kia cùng tình nhân của nàng dùng đao giết hại, hắn kinh hoàng, suốt đêm chạy trốn khỏi nhà thúc thúc, sau đó lưu lạc trong làng, thành một tiểu khất cái người người chán ghét.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên thường bị mấy tên khất cái lớn hơn khi dễ, vào một ngày, hắn bởi vì cùng mấy tên khất cái lớn hơn tranh nhau ít bánh bao thiu, kết quả bị mấy tên khất cái kia ra đòn hiểm độc. Mà khi đó mẫu thân Diệp Lạc vừa vặn đi qua, đem hắn mang về Thủy Vân cung.

Trong Thủy Vân cung, ở một gốc cây lê nở đầy hoa , hắn nhìn thấy một nữ hài tử nhỏ đáng yêu đang cố gắng luyện kiếm, mà cô bé kia vừa nhìn thấy hắn, liền phóng hạ trong tay Tiểu Mộc kiếm, hướng hắn chạy tới, đứng ở bên cạnh hắn, ánh mắt tò mò nhìn hắn.

Thời điểm đó, cả người hắn vô cùng bẩn , bởi vì mới đánh nhau trong khe nước, cả người còn có một cổ mùi hôi thối, đối mặt với nữ tử xinh đẹp giống như công chúa, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tự ti, hắn theo bản năng lui về phía sau mấy bước, bất an cúi đầu nhìn dưới nền đất.

Hắn đang sợ, hắn sợ hãi nữ hài tử giống như công chúa cao quý này sẽ chán ghét hắn, sẽ khinh thường hắn, ngay tại thời điểm trong lòng hắn bất an, bỗng nhiên một một hương thơm truyền đến, chiếc khăn thêu mềm mại nhẹ nhàng đưa qua gương mặt của hắn, thanh âm thanh thúy mềm mại bên cạnh vang lên

"Mặt của ngươi bị thương, có đau không?"

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện đôi mắt thiên chân tràn đầy quan tâm lo lắng ấy, một khắc kia, trong lòng hắn đã có nàng! Một khắc kia, thiếu niên mười tuổi trong lòng âm thầm thề, hắn hội cả đời bảo vệ cô bé này, không cho nàng bị một chút thương tổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net