Chương 95: Chán ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A?"

Diệp Linh mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Tử Ảnh, không rõ hắn tại sao lại hỏi câu này. Vì giật mình sững sờ nên nàng cũng không phát hiện Tử Ảnh không gọi Diệp Lạc là hoàng tẩu, mà gọi là Lạc nhi.

Tử Ảnh cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng nói

"Lạc nhi xảy ra chuyện, bổn vương thấy trên mặt ngươi nhìn không ra một chút đau thương, có lẽ cái chết của nàng, đối với ngươi mà nói, là một việc rất cao hứng? Nếu như ngươi đối với nàng còn có một chút tình tỷ muội, hiện tại như thế nào lại cùng một người mới chết đi không lâu ăn dấm chua? Bổn vương không biết, ngươi cố ý tiếp cận bổn vương có mục đích gì, nhưng bổn vương nói cho ngươi biết, không cần si tâm vọng tưởng! Bổn vương không phải hoàng huynh, bổn vương đối với nữ nhân tục tằng như ngươi vậy, thật sự là không có một chút hứng thú! Ngươi căn bản không bằng một phần của Lạc nhi!"

Nói xong, Tử Ảnh cũng không thèm nhìn nàng liếc mắt một cái, lãnh khốc vô tình rời đi.

Diệp Linh ngây ngẩn cả người, nàng thật không ngờ, Tử Ảnh cư nhiên sẽ như thế đối với nàng, thậm chí không lưu tình chút nào chỉ trích nàng, nàng luôn luôn đối với dung mạo chính mình rất có tin tưởng, tự nhận nàng trước mặt nam nhân, không có một người nàocó thể chạy thoát được lòng bàn tay của nàng, mà bây giờ, Ứng Vương này lại không lưu tình chút nào nhục nhã nàng!

Nàng nhìn bóng lưng Tử Ảnh rời xa, hận đến cắn chặt răng lại! Nàng từ nhỏ đã được mọi người bao ở trong lòng bàn tay che chở , nào có phải chịu ủy khuất như vậy? Tên Tử Ảnh này dựa vào cái gì dám chỉ trích nàng? Diệp Lạc đã chết, nàng tự nhiên sẽ cao hứng! Ai bảo Diệp Lạc đoạt thứ vốn thuộc về nàng? Nàng vốn mong ước nàng ta chết đi, nàng há có vì nàng ta mà thương tâm để ý? Nàng không có đốt pháo chúc mừng một phen, đã là rất tốt bụng rồi!

Diệp Linh sắc mặt âm trầm, dung nhan kiều diễm bởi vì phẫn nộ cực độ mà nhăn nhó lại, nàng hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm thật sâu vào trong thịt, nàng lại không cảm thấy đau đớn, hắn nhục nhã nàng như thế, lại thân thiết gọi tiện nhân kia là Lạc nhi! Nữ nhân xấu xí kia có cái gì tốt? Nàng có điểm gì kém với ả ta?

Diệp Linh cắn chặt lấy môi dưới, hung hăng nhìn bóng lưng Tử Ảnh, nghiến răng nghiến lợi nói

"Tử Ảnh, ngươi hôm nay nhục nhã ta như thế, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi nghĩ ta không vực dậy nổi sao? Ngươi chờ xem, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi có biết sự lợi hại của ta!"

Nói xong, Diệp Linh dậm chân oán hận xoay người, hướng Lưu Vân các đi đến.

Diệp Linh trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nàng vốn nghĩ đến Tử Ảnh sẽ giống nam nhân khác, chỉ cần nàng liếc mắt mị nhãn một cái, sẽ ngoan ngoãn vây quanh nàng, nhưng là, nàng lại trăm triệu không ngờ rằng, Tử Ảnh chẳng những không bị nàng mê hoăc, còn hung hăng nhục nhã nàng, nàng luôn luôn tâm cao khí ngạo, nào có thể nuốt hạ cơn tức này? Nhưng hiện tại đã không có Tử Dạ, Tử Ảnh lại là con của hoàng hậu, đường đường một Vương gia, nàng tuy rằng nuốt không trôi cơn tức này, nhưng nàng cũng không dám phát tiết, bởi nàng biết, hoàng hậu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, hiện tại nếu nàng đắc tội với hoàng hậu, như vậy nàng cũng chỉ còn đường chết! Cho nên, nàng hiện tại không thể không nén giận!

Trở lại Lưu Vân các, Diệp Linh trầm mặt hướng phòng ngủ đi đến, ngay tại lối rẽ, bỗng nhiên một cung nữ vội vàng thẳng bước đi lại đây, bởi vì không nhìn thấy nên sơ sẩy một chút đụng phải Diệp Linh.

Diệp Linh lảo đảo vài bước, sau khi đứng vững lại, không khỏi giận tím mặt, nàng mạnh tay hung hăng đánh cung nữ kia một bạt tai, tức giận quát

"Tiện nhân to gan! Cư nhiên dám đụng vào Bổn cung?"

Cung nữ kia còn không kịp phản ứng, đã bị Diệp Linh tát một cái, đợi khi xem rõ ràng người va chạm là Diệp Linh, không khỏi sợ tới mức sắc mặt tím ngắt, hai chân mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống, run giọng kêu lên

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý đụng vào Linh sườn phi , cầu Linh sườn phi tha nô tỳ. . . . ."

Diệp Linh vừa mới bị Tử Ảnh nhục nhã, vốn đang đầy một bụng tức, lúc này lại bị một cung nữ không để ý va phải, nàng vừa vặn đem một bụng khí đổ lên trên đầu cung nữ. Nàng nâng tay lại hung hăng tát cung nữ kia thêm một bạt tai, cười lạnh một tiếng, nói

" Tha ngươi? Ngươi đụng phải Bổn cung, còn muốn Bổn cung tha ngươi? Ngươi thật to gan! Người đâu! Đem tiện tỳ này cấp Bổn cung mang xuống! Đánh đòn mạnh vào cho ta!"

Vài cung nhân trông coi ngoài cửa lớn Lưu Vân các nghe được phân phó Diệp Linh, không nói lời nào, tiến lên đem cung nữ kia kéo xuống.

Cung nữ kia sắc mặt trắng bệch, trong miệng thê lương không ngừng kêu khóc , bị đám cung nhân kéo xuống.

Nghe được tiếng hô thê thảm của cung nữ kia, trên mặt Diệp Linh lộ ý cười tàn nhẫn , đắc tội nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Bỗng nhiên, trên mặt ý cười ngưng lại, bởi nàng thấy Tử Dạ đang ở cách đó không xa, mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn nàng!

Nhìn thấy Tử Dạ, Diệp Linh trong lòng có điểm bất an không yên, nàng mất tự nhiên đổi lại một chút ôn nhu tươi cười, lại khôi phục bộ dáng nhu nhược , thế này mới đi ra phía trước, nhẹ nhàng mà ôm bả vai Tử Dạ, làm nũng nói

"Dạ, chàng không có việc gì thật sự tốt quá! Chàng rốt cục đã trở lại, chàng biết không? Linh Nhi rất nhớ chàng!"

Tử Dạ cũng không có như bình thường đem Diệp Linh ôm trong lòng, mà vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng đẩy Diệp Linh ra, không nói một lời hướng trong Lưu Vân các đi đến.

Diệp Linh hơi sững sờ, bước nhanh đuổi theo, giữ chặt áo Tử Dạ, có điểm thất kinh nói

"Dạ, chàng làm sao vậy? Làm sao chàng lại không để ý tới Linh nhi? Chẳng lẽ, chàng là đang trách Linh Nhi không có chờ chàng sao. . . . . ."

Diệp Linh nói xong, bỗng nhiên nhẹ giọng khóc ồ lên, nàng hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Tử Dạ, nức nở nói

" Dạ, chàng đang trách thiếp sao? Chàng biết không? Thời điểm khi biết được chàng rớt xuống vách núi đen, Linh Nhi cũng không muốn sống . . . . Chàng có biết hai tháng qua, Linh Nhi sống như nào không? Linh Nhi mỗi ngày đều nhớ thương chàng, hằng đêm khóc thầm, Dạ, chàng có biết, Linh Nhi thật sự thực yêu chàng. . . . Lúc ấy không phải Linh Nhi không chờ chàng. . . Mà là, mà là tên Vệ thị vệ quả thật đáng giận, hắn. . Hắn lại muốn giết Linh Nhi. . . Là hắn ép Linh Nhi hồi cung , Linh Nhi sợ. . . Thật sự sợ. . . . . ."

Tử Dạ nhìn khuôn mặt rơi lệ của Diệp Linh, nếu như là trong quá khứ, hắn nhất định sẽ đau lòng đem nàng ôm vào trong lòng, hảo hảo mà an ủi một phen, nhưng sau khi trở về từ núi Thiên Hoa, hắn phát hiện hắn đối Diệp Linh đã không hề quan tâm như quá khứ, hơn nữa, thời điểm ở núi Thiên Hoa, hắn tận mắt thấy bộ dáng rất sợ chết của Diệp Linh, cho nên, hắn bây giờ đối với Diệp Linh, chẳng những không có yêu, lại thêm phần chán ghét, hiện tại, chiếm cứ trong lòng hắn là nữ tử lạnh lùng như hoa lan kia .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net