#14 (Thanh's POV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt cả quãng đường, chúng tớ chẳng ai nói với ai câu nào, cứ lặng im mà đi cạnh bên nhau. Nhưng tớ cảm nhận được, có những lúc ánh mắt của Phong cứ chăm chăm về phía tớ, chỉ vài ba giây thôi, rồi lại quay đi ngay, giả vờ như đang tập trung đạp xe lắm.

Tớ thoáng thấy ngượng, nhưng phần nhiều là thấy dễ thương. Dễ thương lắm ấy, không nghĩ là cậu bạn cùng lớp mình lại có góc độ dễ thương đến thế. Dễ thương đến mức muốn bật cười.

Đạp được thêm một lúc thì hai chúng tớ cũng phải chia tay nhau ở đầu con ngõ dẫn vào nhà tớ. Trước khi rẽ vào cung đường quen thuộc kia, tớ và Phong có đỗ xe lại chốc lát. Dừng lại như thế cũng chẳng có mục đích gì cả, hai đứa chỉ có ngồi trên yên mà nhìn nhau thôi.

Phong nhìn tớ, với một đôi mắt ánh lên chút dịu dàng và say mê thuần khiết của thuở niên thiếu, tựa những vệt nắng của buổi hoàng hôn, trong thời khắc này, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim tớ, khiến nó rung động mãnh liệt hơn nữa. Rung động chỉ vì "uống nhầm một ánh mắt", nghe có vẻ hơi điêu nhưng lại là sự thật.

Bởi đó cũng là điều đầu tiên, khiến tớ rơi vào bể tình không đáy với Phong.

Thú thật là đôi mắt của cậu tớ ngắm nhiều rồi, Phong ạ. Mỗi lần chiêm ngưỡng là một lần cảm nhận riêng biệt, không khi nào trùng lặp cả. Đôi mắt nâu ấy chiếu ra tia nắng ấm áp, trong sáng mỗi khi cậu hạnh phúc hay sung sướng, nhưng lại thăm thẳm, tối sầm lại như màn đêm đen tịch mịch khi cậu gặp điều gì đó không vui. Có khi, trong đôi mắt nâu lúc nào cũng như nheo lại ấy, chẳng để lộ ra bất cứ tâm tư tình cảm nào.

Nghĩ thì nghĩ nhiều vậy thôi, chứ đó là chuyện của chừng hai hay ba tiếng sau cơ. Còn lúc đó, tớ không có suy tư nhiều như thế đâu. Mắt chỉ mải ngắm nhìn gương mặt Phong thôi. Cậu cũng chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào tớ, một cái nhìn tuy vẫn không cảm xúc như mọi lần, nhưng chẳng hiểu sao, lần này tớ lại thấy ánh mắt ấy lại đong đầy yêu thương?

"Thanh, cậu về nhà an toàn ha. Hẹn mai gặp lại trên lớp nhé." Mãi lúc sau, Phong mới mở lời.

"Ừ... cậu cũng thế nhé Phong. Hẹn... hẹn gặp lại ngày mai." Tớ đáp lại, lúc nói lưỡi tớ cứ ríu hết lại, thành ra câu cú chẳng trôi chảy tẹo nào.

Phong nghe tớ nói vậy, chẳng nói gì cả, chỉ xoa đầu tớ một cái rồi phóng xe đi thẳng, nhưng không hề vội vàng, mà lại thong dong từ tốn hòa vào dòng phương tiện tấp nập trên đường.

Trong lúc sững người nơi đầu ngõ, đôi mắt hướng vào dòng người vội vã trên đường hòng tìm kiếm một bóng người, bên trong lồng ngực con tim đập dồn dập, tớ linh cảm Phong có quay lại nhìn tớ. Hình như có hơi tủm tỉm cười, mà hình như không phải, tớ không biết nữa.

[...]

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cuộc hẹn cuối tuần của bốn người thuộc nhóm dự thi IFS chúng tớ đã đến. Và địa điểm được chọn cho cuộc hẹn - như đã được bình chọn từ trước trên nhóm chat - là nhà của Ngọc. Công nhận là nhà của gia đình nhiều đời theo nghiệp nghệ thuật có khác, trên tường treo toàn những bản vẽ lại (mà theo Ngọc bảo là của anh chị ruột cậu ấy) trông vô cùng chân thực của các bức tranh nổi tiếng thế giới. Trên chiếc bàn cà phê có một chiếc khay trang trí với những chú chim pha lê đủ sắc màu. Tất cả hoà hợp với trần cùng sàn gỗ nâu và chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh tạo nên một không gian sống đượm vị tinh tế và đầy sang trọng.

Tớ với Phong thì không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến căn nhà "nghệ thuật" của cậu bạn lớp trưởng, còn lớp phó văn thể mỹ lại dường như chẳng xa lạ gì nữa vậy, cứ một mạch leo cầu thang lên thẳng phòng của Ngọc chứ không ngó nghiêng như hai đứa chúng tớ.

Thôi, lại lan man nữa. Quay lại vấn đề chính nào. Ban đầu chúng tớ định sẽ "cách tân" lại mẫu đồng phục thường và đồng phục thể dục của trường. Nhưng đến cuối cùng, chúng tớ lại quyết định "táo bạo" hơn, là sẽ thiết kế hẳn cả hai mẫu đồng phục mới luôn.

Ngồi bàn bạc mấy vấn đề như mẫu thiết kế, chất liệu, màu sắc, kiểu dáng... cũng hết gần hai tiếng đồng hồ. Chuyện mẫu quần áo thiết kế, chúng tớ thống nhất sẽ để cho mỗi bạn tự sáng tạo, sau đó chốt những kiểu cuối cùng. Chất liệu may mặc thì cần có khả năng thấm hút mồ hôi và co giãn tốt, cái này tớ nhận, bởi mẹ tớ làm trong ngành may mà. Màu sắc thì tốt nhất nên chọn những màu lạnh, dịu mát. Phần màu sắc trang phục thì Ngọc và Linh chia nhau làm. Còn kiểu dáng thì chắc chắn phải thật thuận tiện nhất khi mặc, dễ dàng hoạt động, không nên quá bó sát cơ thể. Sau khi đắn đo cân nhắc thêm vài chục phút nữa, thì kiểu áo có cổ, tay ngắn kết hợp với quần dài thể dục là lựa chọn cuối cùng.

Đối với đồng phục thường, thì gần như chúng tớ giữ nguyên mọi thứ của bộ đồng phục cũ, chỉ đổi màu sắc từ trắng trơn sang trắng với cổ áo kèm cổ tay xanh đen và thêm một chiếc chân váy xếp ly ngắn cho nữ (trường tớ trước đến nay không có váy cho các bạn nữ á, các bạn ấy cũng mặc quần dài như các bạn nam nên chúng tớ mới quyết định thêm vào).

Rồi, điều kiện cần gần như đã sẵn sàng. Tiếp theo là đến điều kiện đủ.

Theo bạn, điều gì làm nên sự thành công của một buổi trình diễn thời trang, ngoài tài năng của các nhà thiết kế, trang phục, âm thanh ánh sáng, hậu kì...?

Chính xác. Đó chính là người mẫu.

Tớ, Linh, Ngọc vừa nhắc đến vấn đề này, đều ngay lập tức cùng quay qua nhìn Phong - cậu bạn "soái ca ngôn tình" trứ danh khắp trường.

"Nếu cần có người mẫu, thì chắc chắn không chỉ ba đứa chúng tớ, mà cả lớp sẽ đồng ý chọn Phong đi rồi." Ngọc lên tiếng đầy nghiêm túc.

"Chọn tớ sao?" Phong hỏi lại, giọng điệu đầy vẻ thắc mắc.

"Chắc chắn trăm phần trăm. Fanclub Phong Lưu của cậu tuần trước còn lập hẳn một cuộc bình chọn trên page về Top 10 ngành nghề cậu có thể hái ra tiền nhất, mà đứng thứ nhất là Người mẫu thời trang." Ngọc đẩy kính, trả lời nhanh gọn.

"Cậu biết cả page của Phong Lưu luôn à?" Phong ngớ người.

"Ngọc có biết, bởi cậu ta theo dõi page đó mà. Nhưng mà tớ nói thật, nếu không là cậu thì còn ai xứng với trọng trách này nữa!? Cậu vừa cao, vừa đẹp trai, vừa phong cách, lại còn có dáng chuẩn người mẫu nữa, cậu mà không đi là phí mất kho báu của 12A5 này đấy. Không tin thì cậu cứ hỏi cả Thanh xem." Linh nghe Phong trả lời như vậy, nhanh chóng đáp lại. Tớ đang ngồi thu lu một chỗ, nghe thấy tên mình trong lời của Linh thì bất ngờ cực độ, không hiểu sao tự nhiên ba cậu đang tranh luận lại nhắc đến tớ.

"Thanh, cậu thấy tớ thật sự hợp với vị trí này sao?" Phong quay sang nhìn tớ, ánh mắt của cậu lúc này lại đong đầy cảm xúc. Dịu dàng, trông đợi, hi vọng, ấm áp, tình cảm... vốn từ không-nhiều-lắm của tớ không đủ để diễn tả hết cảm nhận của bản thân khi ấy. Tớ chỉ biết, Phong rất trông chờ vào câu trả lời của tớ. Như thể chỉ cần tớ đồng tình, cậu sẽ lập tức chấp thuận đề xuất của Ngọc với Linh.

Nói ra thì nghe hơi điên, nhưng nhiều lúc tớ thấy Phong giống hệt một chú cún bự. Là kiểu cún to ơi là to, khỏe ơi là khỏe, ngầu ơi là ngầu nhưng lại dễ thương và thích được cưng chiều khi ở bên chủ nhân ấy. Giống lắm.

Tớ cũng chẳng nhớ bản thân đáp lại Phong như nào. Tớ cũng quên luôn phần còn lại của buổi hẹn (xin lỗi vì trí nhớ ngắn hạn của bản thân). Tớ chỉ nhớ nụ cười của Phong, hoà nhã dịu dàng lắm. Đôi mắt kia nheo lại, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng chiều vàng nhẹ qua tấm lọc sáng (chính là cửa sổ phòng Ngọc), gương mặt cậu - hoà hợp với làn tóc đen bay bay trong làn gió lướt qua - như sáng bừng, rạng rỡ nét thanh xuân.

Cùng câu nói của cậu khi ấy.

"Thanh, tớ đồng ý."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net